CỰC PHẨM HẠ ĐƯỜNG PHI

CHƯƠNG 78: THÁI ĐỘ CHUYỂN BIẾN
Editor: Luna Huang
Điệp viên một mảnh hỗn độn, cánh hoa dính máu của Băng nhi. Thi thể của Băng nhi nắm ở giữa viện, đôi mắt chết không nhắm mắt trừng to đến đáng sợ.
Bọn hạ nhân cũng không dám tới gần, Văn Mặc nghe tin chạy tới viện tử. Tiến lên kiểm tra thi thể của Băng nhi, lật đem thi thể, cảnh tượng trước mắt sợ đến tất cả mọi người vây xem đều có xung động muốn nôn, cũng để cho hắn cảm thấy bất khả tư nghị mở to hai mắt nhìn.
Lãnh tĩnh chỉ chốc lát, hắn tỉ mỉ kiểm tra thi thể, thình lình phát hiện tim của Băng nhi bị moi, trên ngực có lổ thủng lớn lưu hữu vết trảo không quá rõ ràng, cử chỉ moi tim khẳng định không phải người làm.
A…
Phượng Điệp theo tam gia chạy vào viện tử, thấy thi thể bị trở mình thét to một tiếng đã hôn mê.
Tam gia sai người trước đem Phượng Điệp đỡ tiến thất nghỉ ngơi, tiến lên một bước khai cái thủ vệ khác. Các thủ vệ khác ra đến cửa viện, hắn mới không hoảng hốt không mang ngồi xổm người xuống kiểm tra thi thể.
“Ban nãy ngươi có nghe được tiếng kêu của quạ đen không?” Hắn không chớp mắt nhìn lỗ thủng trên ngực Băng nhi, cảnh tượng này cùng trạng huống thấy dã lang moi tâm ở cánh rừng một dạng.
Văn Mặc suy nghĩ kỹ một chút, mang theo vẻ kinh ngạc trả lời: “Nghe được, kêu hai lần. Trước cùng thời gian nghe được ở thư phòng một lần, ban nãy chạy đến viện tử bên này nghe được lần thứ hai.”
“Hai lần? Vì sao bổn vương chỉ nghe được một lần?” Tam gia thì thầm trong miệng, bán híp mắt suy đoán nói: “Lẽ nào sói ở bãi tha ma vào vương phủ?”
Thân thể hơi bị run lên, hắn hướng về phía cửa hét lớn: “Toàn bộ phủ đề phòng, đem tất cả nữ quyến đến đại sảnh Nho viện, kiểm kê nhân số, xem có thiếu người nào không?”
“Vâng!” Thủ vệ ngoài cửa chắp tay lĩnh mệnh.
Tam gia quay đầu lại đem việc Phượng Điệp báo nói cho Văn Mặc biết, Văn Mặc nghe xong suy nghĩ sâu xa hồi lâu, cuối cùng không quá tin tưởng nói: “Văn Mặc cả gan, cảm thấy việc của Phượng Điệp cô nương có chút kỳ hoặc.”
“Ngươi là nói Phượng Điệp thuyết hoang?” Tam gia tức khắc minh bạch ý tứ của Văn Mặc.
“Văn Mặc chỉ là suy đoán.” Văn Mặc như có điều suy nghĩ nói rằng.

“Nói một chút!” Tam gia nhớ tới sau khi Phượng Điệp vào cửa, không chỉ có là trên y phục dính vết máu, đến tay đều có máu. Nếu quả thật như Phượng Điệp nói như vậy căn bản là không có tiếp cận Băng nhi, vết máu trên tay từ đâu mà đến?
Bán híp mắt, Văn Mặc dựa theo giải thích của mình phân tích nói: “Nếu là điên rồi hoặc tẩu hỏa nhập ma, nhất định sẽ gặp người liền giết, mà không phải chỉ giết Băng nhi, bỏ qua Phượng Điệp cô nương.”
Ân!
Tam gia đồng ý gật đầu, hướng Văn Mặc nháy mắt, Văn Mặc ăn ý đứng dậy chạy vào gian nhà Băng nhi ở qua. Không bao lâu, chỉ thấy Văn Mặc cầm trong tay cái gì chạy đến.
Kết quả Văn Mặc đưa đồ tới, tam gia đoán trong lòng, nói rằng nói rằng: “Việc này tạm thời không thể nói với bất kỳ người nào.”
“Vâng!” Văn Mặc chắp tay lên tiếng trả lời.
Tam gia nhìn thi thể một mắt, phỏng chừng bởi vì Băng nhi chết là, nhưng việc moi tim không phải là người bình thường có thể làm được, phương diện này khẳng định có vấn đề.
Bên ngoài viện, thủ vệ ban nãy truyền lời đã trở về, báo cho tam gia biết tất cả mọi người ở đại sảnh chờ mệnh lệnh, tam gia sai người trước đem thi thể của Băng nhi đi, đợi tìm được Mộ Dung Tuyết lại xem xử lý như thế nào?
Một đôi mâu tử máu đỏ trước mắt ngẩng đầu, theo thi thể được mang ra, viện tử rỗng. Trong bụi cỏ, Tiểu Bạch linh mẫn từ bên trong nhảy ra, sau giả sơn đồng thời chui ra một cái đầu, ánh mắt màu hổ phách kia mang theo vài phần âm trầm.
Oa oa…
Tên kia hướng về phía bầu trời kêu hai tiếng, vươn cánh ly khai giả sơn, nhẹ nhàng bay khỏi vương phủ.
Meo meo…
Tiểu Bạch liếm máu khô dính máu trên bạch mao xong, giống khách sáo tiễn bằng hữu, cũng hướng về phía bầu trời khẽ kêu một tiếng, sau đó bày đuôi nhảy xuống phòng lương, nghênh ngang đi phương hướng của Mộng viên.
Vừa ly khai Điệp viên không bao lâu, lần thứ hai nghe được tiếng kêu của quạ đen tam gia cực sợ ngẩng đầu lên. Dưới ánh trăng, một con chim bay giữa không trung, nhắm hướng đông bay đi. Quạ đen bay rất cao, hắn căn bản vô pháp thấy ánh mắt của nó, chỉ cảm thấy thể hình cực giống quạ đen phách thấy ở bãi tha ma.
Bất hảo!

Bừng tỉnh đại ngộ, tam gia mang theo Văn Mặc vừa nặng trở về Điệp viên.
Điệp viên một mảnh lặng im, trên mặt đất lưu lại máu chưa khô trên thi thể của Băng nhi. Mà, địa phương ban nãy Tiểu Bạch đạp lên, hoa cỏ bị ép dính vết máu, tuy rằng thân thể của nó không phải là rất khổng lồ, nhưng, hoa cỏ bị áp xuống vẫn chưa dựng lên,
“Tam gia người xem!” Văn Mặc nhìn quét viện tử thời gian phát hiện hoa cỏ bị đạp ngã xuống.
Hai người đi tới chăm chú thăm dò, chỉ thấy trong bụi cỏ có một dấu móng rõ ràng. Dấu móng rất nhỏ, điều này làm cho tam gia kết luận dấu móng không phải của sói, chắc là mèo hoặc chó các loại.
Nhưng, cho ở quý phủ không phải là giam giữ rồi sao. Coi như là chó cũng là chó lớn, dấu móng không có khả năng nhỏ như vậy, huống chi nếu thật là cho lớn, cũng sớm bị người phát hiện.
Trừ phi…
Hung hăng rút lãnh khí, sắc mặt tam gia tái xanh nhìn về phía Văn Mặc.
Văn Mặc cũng nghĩ đến Tiểu Bạch Mộ Dung Tuyết nuôi, hắn gặp qua Tiểu Bạch trong buội hoa bắt bướm, động tác mềm mại mẫn tiệp, nhìn qua tựa như tay lão luyện được huấn luyện qua. Còn có cặp mắt kia, chống lại ánh mắt của Tiểu Bạch, nó tựa hồ có thể thấy rõ trong lòng người nghĩ cái gì, nhìn lâu sẽ làm trực giác sợ hãi.
“Lại đến Mộng viên xem.” Tam gia cứng đờ đứng lên, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía trước, mại khai bộ chạy như bay đến phương hướng Mộng viên.
Bầu trời Mộng viên, ở trên khoảng không tử khí tràn ngập. Vừa nhận được mệnh lệnh của của, tiểu Cẩm đã bị người tống đến đại sảnh, lúc này Mộng viên một mảnh trống vắng.
Cửa sổ phòng Mộ Dung Tuyết sớm bị mở ra, đàn hương trong phòng cũng sớm tiêu tán, lần thứ hai đi vào nhà không khí hiển nhiên so với ban nãy đã khá nhiều.
Tìm hơn nửa canh giờ, tam gia cùng Văn Mặc lục soát viện tử, kết quả vẫn là không thu hoạch được gì, ở cây đào sau gian nhà phát hiện Tiểu Bạch ngủ say. Cây đào cũng không cao, cành cây cũng không quá thô, hết lần này tới lần khác có địa phương như thế, vừa vặn đủ cho nó ngủ ở trên.
Dưới ánh trăng, một bộ bạch mao nhu ánh quang cốt, thảnh thơi bãi động đuôi, nhìn qua rất an nhàn, dù cho nghe được có người tới gần cũng không có ý định tránh đi.
“Chủ nhân, con mèo này…” Văn Mặc rất muốn nói chút gì, lại không biết dùng cái ngôn ngữ gì đánh giá con có chút kỳ quái có chút kỳ quái này.

Tam gia lớn mật đi tới, đưa tay sờ sờ mao của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch mở mắt ra, tròng mắt lục sắc sáng sủa có ánh sáng, thấy tam gia không sợ, cũng không tránh né.
“Chủ tử nhà các ngươi không thấy, ngươi vì sao một điểm đều không khẩn trương?” Khẩu khí của tam gia như nói chuyện với hài tử, nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, len lén nhìn về phía móng vuốt của nó.
Đạp qua ngói cùng tường nhiều như vậy, vết máu dưới chân của Tiểu Bạch sớm sạch sẻ. Như nó thích sạch sẽ như thế, thời gian lên cây cũng sớm làm sạch bùn đên chân nó. Trát trát mắt xinh đẹp, nó hé miệng, làm nũng kêu một tiếng, rướn cổ lên liếm liếm tay của tam gia.
“Tam gia cẩn thận!” Văn Mặc cho rằng Tiểu Bạch sẽ động thủ với tam gia, đã làm xong tư thế rút kiếm.
Tam gia dựng thẳng tay kia lên, hắn vẫn chưa cảm giác được địch ý. Mà, Tiểu Bạch cũng không có ý định tập kích hắn, liếm xong tay hắn, lại dùng đầu liên tục ma sát lòng bàn tay của hắn, hoàn toàn không giống động vật hung ác.
Ha hả…
Tam gia bị động tác của Tiểu Bạch làm cười rộ lên, nhớ tới mỗi lần thấy tiểu gia hỏa này, tiểu gia hỏa đều là thảnh thơi như thế. Mà, thời gian lần trước mang của Mộ Dung Tuyết nghìn cân treo sợi tóc, Tiểu Bạch cũng là thảnh thơi như vậy.
Có thể thực sự là dối Phượng Điệp, Mộ Dung Tuyết căn bản là không có tẩu hỏa nhập ma, chỉ là bị người nào dấu đi, sát nhân do người khác mà thôi.
“Tiểu Bạch, đêm nay nghìn vạn lần đừng có chạy lung tung.” Giọng của hắn mang theo cảnh cáo.
Tiểu Bạch toàn bộ xem như không nghe được, thảnh thơi nhắm mắt lại, vẫy đuôi, hưởng thụ ánh trăng.
Văn Mặc đứng ở cây vừa bắt đầu liền cảm giác được hàn khí tập kích đáng sợ, nên hắn vẫn đứng tại chỗ không dám đứng gần Tiểu Bạch hơn chút nữa.
Tam gia rút tay trở về, lơ đãng thấy Văn Mặc xanh cả mặt, lại nhìn Tiểu Bạch, không lên tiếng mà dẫn dắt người ly khai Mộng viên.
Nghe được tiếng bước chân ly khai, Tiểu Bạch chậm rãi mở mắt, mâu tử mới vừa lục sắc bày biện ra đỏ như máu. Trong mâu quang mang theo hàn khí âm lãnh, hoa đào nở rộ tựa hồ bị cổ khí âm hàn tập kích, tất cả đều co lại thành nụ hoa.

Sinh ý của Phúc Thụy đường tốt, đến lúc này đại môn còn mở, nhưng đại phu phụ trách buổi tối cũng không nhiều, tư lịch tương đối cao các đại phu sớm nghỉ ngơi. Đại phu xem chẩn buổi tối rất nhiều đều là tay mới vừa đến Lôi thành, đối với rất nhiều người trong thành cũng sẽ không quá quen.
Thời gian tứ gia mang theo Lý Huyền chạy tới Phúc Thụy đường, đại phu khán chẩn báo cho biết Lôi Xán bọn họ lúc xế chiều rồi rời đi dược phô rồi, buổi tối không trở lại.
Lý Huyền nghe xong có chút nóng nảy, tứ gia cũng thần tình trấn định suy tư nửa ngày, cuối cùng nghĩ đến Mộc Hưu đã từng có một biệt viện ở trong thành, mang theo Lý Huyền ra roi thúc ngựa chạt tới cửa biệt viện.

Trạch tử nhìn qua không tính lớn, phía trước nhìn qua cũng rất tầm thường. Tứ gia biết Mộc Hưu không thích hạ nhân thành đàn, đoán rằng nếu là có người, khẳng định cũng chỉ có Lôi Xán, liền để cho Lý Huyền tiến lên gõ cửa.
Lúc này, Lôi Xán đang ở trong viện quan sát bồn hoa dược thảo hạ nhân mới từ địa phương khác mang về, lúc này nghe được có người gõ cửa, thi triển huyễn ảnh khinh công đi tới cạnh cửa. Xuyên thấu qua khe cửa thấy Lý Huyền cùng tứ gia, trong lòng không hài lòng chắp tay sau lưng đi hướng bên trong viện tử.
Lý Huyền bén nhạy động động cái lỗ tai, nghe được tiếng bước chân, nhanh lên nằm ở trên cửa hô lớn: “Lôi chưởng quỹ, Lý Huyền biết người ở bên trong, làm phiền người mở cửa ra, chúng ta có việc muốn nhờ.”
Lôi Xán ngừng cước bộ, ý thức được lúc này Lý Huyền mang theo tứ gia tới cửa, chỉ sợ là vì thân thể của Mộ Dung Tuyết mà đến, nhất thời cảm thấy sự tình không ổn, lập tức tiến lên mở cửa.
“Trễ như thế quấy rối Lôi chưởng quỹ, Lý Huyền đường đột.” Lý Huyền cung kính chắp tay hành lễ với Lôi Xán.
Hừ!
Lôi Xán rất bất hữu thiện ngang tứ gia một mắt, rất là không nể tình.
Nếu là ban ngày, tứ gia nhất định muốn cùng Lôi Xán giở mặt, nhưng, biết hắn là đồ đệ của Mộc Hưu, hắn cũng buông thân phận cao ngạo xuống tiến lên chắp tay nói xin lỗi với Lôi Xán: “Ban ngày có chỗ đắc tội, còn thỉnh Lôi chưởng quỹ bao dung.”
Lôi Xán đối với cúi đầu của tứ gia cảm giác sâu sắc ngoài ý muốn, không hiểu quan sát tứ gia từ đầu, giọng nói cuối cùng cũng hòa hoãn: “Không dám! Tứ gia đăng môn đáo phỏng không biết vì chuyện gì?”
“Vương phi mất tích!” Tứ gia sốt ruột nói rằng.
“Vương phi mất tích thì đi tìm, chạy đến tìm ta có ích lợi gì?” Lôi Xán ngoài miệng nói như vậy, trong lòng đã bắt đầu nóng nảy.
Tứ gia biết Lôi Xán nhất định là thái độ này, không hoảng hốt không chậm vươn tay, lấy ra ngón tay đeo một chiếc nhẫn ngọc bích nhìn như bình thường.
Nhiên, Lôi Xán thấy chiếc nhẫn này nhất thời minh bạch thân phận của tứ gia, thận trọng chắp tay nói xin lỗi: “Lôi Xán nhãn chuyết, đắc tội tứ gia rồi.”
Lý Huyền vì thái độ của Lôi Xán đối với tứ gia đột nhiên chuyển biến mà kỳ quái, lại không nhìn ra nguyên cớ bên trong. Thân phận của hắn không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể theo hai người cùng nhau trở về vương phủ.
—-Phân Cách Tuyến Luna Huang—-
Ta xin báo với mọi người một tin buồn đó là bộ này đến chương này thì nhảy tiếp qua chương 89. Đọc mà không hiểu mô tê gì luôn >”< Ta đã tìm hết tất cả các nguồn vẫn tìm không ra chương 79. Nếu mọi người vẫn muốn xem tiếp thì nói để ta tiếp tục edit bỏ qua các chương kia, không thì ta xin drop truyện này tại đây để ta edit những bộ khác.
Cám ơn mọi người đã luôn ủng hộ ta ^,^


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi