CỰC PHẨM NAM NHÂN ẢNH ĐẾ THỈNH TỰ TRỌNG


Khi Vũ Dạ Uyển diễn xong cảnh quay của mình ngày hôm nay thì cô cũng đi vào phòng trang điểm, Tùng Phiến lúc này mới nói cho cô biết lai lịch của Dịch Vi cũng không phải đơn giản.
Tại Nam Thành gì ngoài nhà họ Trầm ra thì nhà họ Dịch của cô ta được xem là một gia tộc lớn và có truyền thống nghệ thuật lâu đời, nhưng do Dịch Vi là con gái lớn trong nhà nên không được yêu quý như con trai út Dịch Tuyên, sau khi Dịch Vi trưởng thành thì cô ta đã thoát khỏi sự áp chế của Dịch gia bằng cách chạy đến Phong Thành này để tạo dựng sự nghiệp.
Nhưng thật ra lý do thực sự khiến cho Dịch Vi không có địa vị ở Dịch gia là tài năng diễn xuất của cô ta thật sự quá tệ, đến nỗi ngay cả cha và mẹ của cô ta cũng không thể nào chấp nhận được bản thân sinh ra một phế vật như cô ta.

Cũng vì uất ức và tủi hận nên Dịch Vi mới xin phép cha mẹ cho cô ta đến Phong Thành tự sinh tự diệt, nhưng dù sao cô ta cũng là cốt nhục của Dịch gia, nên là dù không thích cũng trợ cấp cho cô ta không ít.
Nghe đến đây thì Vũ Dạ Uyển mới vỡ lẽ, hóa ra là thế, thảo nào Hà Kính Trung lại yêu thích Dịch Vi như vậy, cũng là vì do gia thế của cô ta lớn, còn hay phô trương với nhiều người.

Đổi lại cô thì lại không hay phô trương thân thế, nhưng những người chịu để ý thì sẽ biết thân phận thật sự của cô là ai.

Bây giờ thì cô mới chợt nhận ra, trong giới giải trí này không phải chỉ có đam mê và năng lực, thứ quan trọng nhất cũng chính là thế lực sau lưng.

- Thảo nào những bạn học lại thích cô ta như thế.
- Tiểu Dạ nhà chúng ta thì cần gì để đến cô ta chứ, thân thế của em còn hiển hách hơn cô ta nhiều.
Vũ Dạ Uyển cười nhạt, nếu cô muốn thì ngay từ đầu đã dựa vào tiếng tăm trước đó của mẹ mình, cộng thêm thân thế hiển hách của bản thân thì cô có cần phải cật lực như thế này không? Vốn dĩ là cô không thích khoe mẽ bản thân, nói đi nói lại thì những thứ gia thế mang lại cũng là của cha mẹ, của anh chị trong nhà gầy dựng, chứ có phải là cô bỏ công sức làm nên đâu?
Ngồi mát ăn bát vàng sao? Cô không làm được.
- Chị Phiến chuyện của Dịch Vi chị đừng quan tâm nữa, em không nghĩ cô ta dám làm gì đến em đâu.

Dù sao hôm qua cái lớp mà chủ nhiệm Hà làm chủ nhiệm cũng biết được thân thế của em rồi.

Trong trường còn có chị dâu nữa, chị đừng lo.
Tùng Phiến nghe thế cũng gật đầu, chị ấy lại gạt bỏ hết Dịch Vi ra khỏi đầu của mình, rõ ràng là do Vũ Dạ Uyển không thèm chấp với đám tiểu thư mới nổi hay đua đòi, chứ những người thuộc cậu ấm cô chiêu thật thụ thì chẳng ai khoe mẽ như thế cả.
Lúc này, Bạch Giai Giai cũng đi vào phòng trang điểm, cô ta thấy Vũ Dạ Uyển liền nhíu mày, nói:
- Nè, cô là diễn viên đoàn nào? Sao lại xuất hiện ở đây?
Tùng Phiến nghe tiếng chanh chua liền đoán được cô ả này chính là Bạch Giai Giai của công ty giải trí Hành Tất, do Tiêu đạo không tìm được nữ chính nào ưng ý nên đã chọn bừa cô ta vào vai nữ chính của "Biển Hận", mà ở trong cái giới giải trí này ai mà không biết Bạch Giai Giai gia nhập giới giải trí là vì ái mộ Đường Phục Sinh.

Nghĩ đến đây thì Vũ Dạ Uyển lại cười khinh một tiếng, cô cũng là vì Đường Phục Sinh nên mới dấn thân vào con đường này, hóa ra người duy nhất vì anh mà lao đầu vào giới showbiz nhiều thị phi không phải chỉ có cô.
- Bạch tiểu thư, đây là phòng trang điểm của đoàn phim của Thẩm đạo, cô mới là người tự tiện xông vào đây.

Bây giờ còn ra oai gì chứ.
Bạch Giai Giai nghe thấy mình bị sỉ nhục liền đứng dậy tát Tùng Phiến một cái, Vũ Dạ Uyển thấy chị Phiến bị bắt nạt cũng không nhân nhượng liền đáp trả Bạch Giai Giai một cái rõ mạnh, cái tát của cô mạnh đến mức khiến cho khóe môi của cô ta bật máu.

- Bạch Giai Giai, cô điên cái gì vậy?
Cô ta giống như một kẻ điên, liền hét toáng cả lên, tiếng hét chói tai của Bạch Giai Giai làm cho cô đau đầu mà nhíu mày lại, không chỉ vậy mà còn phải bịt tai.
Còn những người ở bên ngoài khi nghe thấy tiếng hét chói tai liền đi đến xem náo nhiệt, Thẩm Trác Tân và Tiêu Du nhìn nhau, xong rồi cùng Lý Hoàng Bân và Đường Phục Sinh đi vào.
Bạch Giai Giai thấy Đường Phục Sinh liền giả vờ làm vai nạn nhân, đi đến bên cạnh anh, nói:
- Phục Sinh, anh phải trả lại công bằng cho em.

Cô ta...!Cô ta đánh em, anh xem nè, môi em còn chảy máu nữa cơ.
Đường Phục Sinh đưa mắt nhìn cô ta, xong rồi nhìn sang Vũ Dạ Uyển.

Nhưng chưa để cô lên tiếng giải thích thì Dịch Vi bên cạnh đã giả nhân giả nghĩa, nói:
- Uyển Uyển à, dù sao chị Giao Giai cũng là tiền bối của chúng ta, cho dù cậu ghét chị ấy thì cũng đừng động tay động chân chứ.
Tiếng xì xầm của mọi người bắt đầu bán tán về cô, ai cũng đứng về phía của Dịch Vi, bảo cô ta nói đúng.

Còn quay sang chỉ trích Vũ Dạ Uyển không biết hành xử, nhưng cô hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, cô đưa ánh mắt khó chịu hướng về phía Dịch Vi, lạnh lùng nói:

- Uyển Uyển là cái tên để cô gọi sao? Một nữ diễn viên không có năng lực như cô cũng có quyền lên tiếng ở đây sao?
- Uyển Uyển! Em hơi quá đáng rồi đó.
Đột nhiên Đường Phục Sinh lên tiếng bênh vực Bạch Giai Giai lại khiến cho cô thấy không vui, không ngờ anh chưa tìm hiểu rõ mọi chuyện đã nói cô sai.

Được rồi, nếu như họ đã muốn dồn cô vào còn đường cùng thì cũng...!Cũng đừng hòng đạt được mục đích!
Tùng Phiến ở bên cạnh định nói gì đó, nhưng đã bị Vũ Dạ Uyển ngăn lại, cô nhìn Đường Phục Sinh bằng nửa con mắt, nói:
- Ảnh đế Đường, anh có tận mắt chứng kiến tất cả mọi việc hay chưa? Anh chỉ nghe một phía phiến diện của cô ta, xong lại nói tôi sai rồi? Nực cười, anh nghĩ anh là Ảnh đế thì nói cái gì cũng đúng sao? Ngu dốt!
Sau đó, Dạ Uyển nhìn sang Bạch Giai Giai, không nể nang ai liền nói:
- Tôi nói cho các người biết, vai diễn của cô ta là tôi ban phước lành cho cô ta, chứ diễn viên hạng C như cô mà có thể đóng tuyến chính sao? Là tôi không thích Ảnh đế Đường nên mới nhường vai, không ngờ người nhận lại là Bạch Giai Giai, thử hỏi có vui không?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi