CỰC PHẨM NAM NHÂN ẢNH ĐẾ THỈNH TỰ TRỌNG


Vũ Dạ Uyển về đến nhà thì lại thấy Ảnh đế cao cao tại thượng lại xuất hiện ở nhà của mình, nhìn thấy anh là cô đã chán ghét đến mức muốn đấm thẳng vào mặt của anh, nhưng vì ở đây còn có anh trai và chị dâu nên cô mới nhịn, mặc kệ Vũ Dụ Bạch đang gọi cô nhưng Vũ Dạ Uyển vẫn đi thẳng lên phòng.
Hai vợ chồng nhà họ Vũ nhìn nhau.

Ơ? Lại có chuyện gì nữa đây? Sao đột nhiên lại trở mặt với nhau nữa rồi, hai cái người này vừa mới vui vẻ nói chuyện với nhau chưa được một ngày mà đã trở mặt thành thù rồi sao? Cũng đúng lúc này Thiên Ái từ trên phòng đi xuống, con bé nhìn ba người họ đầy vẻ ngơ ngác, hỏi:
- Cha mẹ...!Cô út lại có chuyện gì nữa sao? Nhìn cái cách cô út đóng cửa rầm rầm con sợ hư cửa đấy, đây đã là cái cửa thứ ba trong tháng rồi đấy.
Quan Vi Duyệt và Vũ Dụ Bạch cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, nhìn sang Đường Phục Sinh đang ủ dột thì càng ngao ngán hơn nữa, hai người này một người đã mười tám tuổi, một người thì hơn ba mươi rồi mà vẫn theo tình tình chạy, chạy tình tình theo, đúng là chẳng ra thể thống gì nữa mà.
- Phục Sinh, chuyện của cậu và Tiểu Uyển thì tới đây thôi, tôi thấy hai người chứ dăm ba bữa lại gây nhau một trận nhỏ, nửa tháng gây nhau một trận lớn.

Tôi thấy thôi bỏ đi.
- Tôi cũng không biết cô ấy giận dỗi cái gì, đột nhiên lại hung hăng với tôi, xong lại giận dỗi tôi.

Con gái thật là sinh vật khó hiểu! Aizz, phiền chết mất!
Quan Vi Duyệt và Vũ Thiên Ái liền híp mắt nhìn sang cái ông chú ba mươi tuổi chưa vợ chưa bồ, Vũ Dụ Bạch cũng vì thế mà bật cười.

Sau đó thì Đường Phục Sinh cũng nhận ra ở trước mặt anh cũng có hai người, anh liền cười hề hề rồi thôi.

Nhưng Quan Vi Duyệt lại đúng là dạng người hẹp hòi, nhỏ mọn, liền nhìn anh rồi lầm bầm:
- Đáng đời cậu độc thân, xí.
Vũ Thiên Ái ở bên cạnh mẹ mình cũng gật đầu tán thành ý kiến của mẹ, đáng đời chú Phục Sinh ế ẩm ế ương, tất cả đều là đáng đời chú khẩu nghiệp.

Cô út đúng là xúi quẩy lắm mới dính dáng vào chú, nếu không phải do cô út si tình thì Vũ Thiên Ái này cũng chẳng bao giờ nối giáo cho giặc, bây giờ thì đáng đời chú bị dỗi.
Sau đó thì Đường Phục Sinh cũng thở dài, rốt cuộc anh cũng không biết Vũ Dạ Uyển giận cái gì ở anh nữa.
Đột nhiên, Đường Phục Sinh lại nghĩ đến một chuyện.

Chính là thân thế của anh.

Chẳng lẽ hôm đó anh đã lỡ lời với cô rồi nên là cô mới giận anh.

Nhưng thật ra chuyện đó cũng đâu có lớn lắm đâu, tại sao cô lại để ý như vậy chứ.
Thật là, con gái đúng là sinh vật khó hiểu nhất trần đời này.
Trong lúc bốn mắt của Vũ Thiên Ái và chị dâu Quan Vi Duyệt đang nhìn chằm chằm vào anh thì Vũ Dạ Uyển đi xuống, cô cũng không thèm để ý đến anh mà ngồi xuống bàn ăn, im lặng ngồi an phận mà ăn tối.
- Tiểu Uyển, ngày mai em có đi làm không?
Vũ Dạ Uyển gật đầu.
- Ngày mai anh đưa em đi làm nhé?
Vũ Dạ Uyển lại gật đầu.
- Tối mai chúng ta ra ngoài ăn nhé?
Vũ Dạ Uyển lại gật đầu.

- Tiểu Uyển, em không thể mở lời đáp lại anh một câu à?
Vũ Dạ Uyển lại gật đầu, hoàn toàn chọc giận Vũ Dụ Bạch, nhưng anh không thể nào nói gì được, cô là con gái cưng, cháu gái cưng của gia đình, nếu anh mà bắt nạt cô chắc cha mẹ và hai bên nội ngoại đều cưng như trứng mỏng, chỉ sợ mạnh tay quá thì cô sẽ bị thương.

Đến mắng cũng không mắng dữ tợn, không giống như anh từ nhỏ đã bị cha ghét bỏ nên chẳng thể dịu dàng gì cả.
Càng nhìn cô bướng bỉnh thì anh càng bất lực, đến cả Đường Phục Sinh ở bên cạnh cũng bất lực không kém, anh muốn nói gì đó với cô nhưng đột nhiên Vũ Dạ Uyển lại nói:
- Anh hai, khi nào cha mẹ mới về Phong thành vậy?
- Tuần sau, cha mẹ nói chuyện xong rồi nên về sớm hơn dự kiến một chút.
Vũ Dạ Uyển chỉ gật đầu, rồi cúi đầu tiếp tục ăn phần của mình, chỉ có Vũ Thiên Ái không hiểu là sao đột nhiên cô út lại hỏi đến ông bà nội, chẳng phải bình thường cô út chính là người sợ hãi mỗi lần ông bà về nhà sao? Đột nhiên lại hỏi mà thái độ còn hết sức bình thản như thế.

Đúng là lạ.
- Tiểu Uyển, em có chuyện gì muốn nói với anh sao?
- Không có, tối nay em sẽ gọi điện nói chuyện với cha mẹ, sau đó em sẽ nói với anh sau.
Vũ Dụ Bạch nghuệch mặt ra, chẳng lẽ con bé có quyết định gì đó rất lớn nên mới không thể nói cho anh sao?
Lúc trước cũng vậy, lúc trước khi con bé muốn tham gia vào giới giải trí cũng là nói chuyện với cha mẹ trước, cuối cùng mới là nói cho anh biết.

Bây giờ cô lại không cho anh biết trước, thì chắc chắn cũng là chuyện hệ trọng, quả nhiên lòng dạ nữ nhân, thân sâu khó lường.
- Tiểu Uyển, em có chuyện gì khó nói với anh hay sao mà cần nói với cha mẹ trước? Bảo bối, em nói với anh chị trước được không?

- Chuyện chung thân đại sự, anh không định đoạt được đâu.
Cả nhà lập tức buông đũa xuống, bốn người liền đưa mắt nhìn cô đầy nghi hoặc.
- Anh nghe không rõ lắm, em nói cái gì cơ?
- Em nói là chung thân đại sự, anh không định đoạt được đâu!
Bốn chữ "Chung thân đại sự" giống như bốn cái đinh găm thẳng vào tim của Đường Phục Sinh, chẳng lẽ cô muốn kết hôn với người khác?
Là Lý Hoàng Bân? Hay Đỗ Duy? Hay là cái tên nhóc Giản Thiên Trọng kia? Cuối cùng là cô muốn định đoạt hôn sự với ai chứ?
- Tiểu Uyển, em lại muốn làm chuyện gì hoang đường nữa đây?
- Hoang đường? Trong mắt Đường Ảnh đế thì chuyện gì tôi làm cũng là hoang đường sao? Đường Ảnh đế, chú mới là người hoang đường đấy!
- Tiểu Uyển, anh biết em đang tức giận.

Em không nên đem chuyện lớn này nói với cha mẹ, nó...
- Chuyện của tôi, không liên quan chú!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi