CỰC PHẨM NAM NHÂN ẢNH ĐẾ THỈNH TỰ TRỌNG


Vũ Dạ Uyển và Đường Phục Sinh trải qua một quãng thời gian ngọt ngào ân ân ái ái với nhau tại nhà riêng, tuy là vậy nhưng cả hai vẫn hạn chế đi cùng nhau khi ở bên ngoài, thứ nhất là để bảo vệ vai diễn của cả hai, thứ hai là để tránh mang nhiều tai họa cho Vũ Dạ Uyển.
Nói thế nào thì anh cũng là đàn ông, bị chút đàm tiếu không đáng gì, nhưng cô là phụ nữ, cho dù thế nào cũng không chịu đựng được như anh, những năm qua vốn dĩ anh cũng đã quen rồi.
Nhưng sáng nay, cơ thể của Vũ Dạ Uyển vốn dĩ vẫn bình thường nhưng vừa sáng ra mở mắt đã thấy choáng váng, đến đi cũng không đi nổi.

Tùng Phiến thấy sức khỏe của cô dạo này một đi xuống, thần thái diễn xuất cũng không còn được như xưa.

Thẩm Trác Tân vốn dĩ định mượn cơ hội này để nghịch chuyển càn khôn, nhưng có lẽ với một mớ tin đồn này thì đúng là khó sống rồi, ông ấy còn từng khen Vũ Dạ Uyển và Đường Phục Sinh rất đẹp đôi, giờ thì hay rồi, thanh danh cả hai người đều không còn sạch sẽ nữa, đến cả trạng thái gần đây cũng tụt dốc không phanh.
Hôm nay Tùng Phiến còn giúp cô xin nghỉ một ngày.


Lúc này Thẩm Trác Tân không nói gì nhưng những cái miệng bên cạnh Dịch Vi lại không thể im lặng mà nói:
- Xem kìa Vi Vi, sau này cậu phải học Vũ Dạ Uyển, gây rối cho đoàn làm phim một mớ như tơ vò rồi chạy mất, đúng là chẳng ra làm sao.
Nhưng Lý Hoàng Bân thật sự không nghe lọt tai những lời này, cậu ta liền định bước ra để đối đáp với cô gái chanh chua kia, nhưng vô tình câu nói của cô ta lại lọt vào tai của Đường Phục Sinh, vốn dĩ anh không muốn để ý đến nhưng chuyện này lại liên quan đến Vũ Dạ Uyển, anh không thể làm ngơ, liền chầm chậm đi đến, lãnh đạm nói:
- Chuyện của tôi và Tiểu Uyển cả thiên hạ đều biết, thế nào gây rối? Thế nào chạy mất? Cho dù có chạy mất thì cũng không đến lượt cô nói!
- Ảnh đế Đường, kể từ khi anh công khai yêu đương cùng Vũ Dạ Uyển thì nhiều fan nữ đã thoát fan, tài nguyên của anh cũng đang vì cô ta mất dần.

Anh không thấy tiếc sao?
Đường Phục Sinh nhíu mày nhìn cô ta, khiến cho cả cô ta và Dịch Vi đều sợ hãi mà lùi xuống một bước.

Nhưng ngay sau đó anh đã nói:
- Cho dù sự nghiệp của tôi tiêu táng vì tình ái thì cũng không phiền vị tiểu thư này bận tâm.

Cuộc đời của Đường Phục Sinh dù sao cũng trải qua nhiều thăng trầm, chỉ cần Uyển Uyển bên cạnh tôi, thì có là nông dân nghèo đói cũng sống bình bình an an cả đời!
Nói xong, Đường Phục Sinh liền rời khỏi, nhưng chưa để anh đi xa thì Lý Hoàng Bân đã chạy theo, còn nói muốn nói chuyện rõ ràng với anh.

Nhưng chưa để cậu ta nói gì thì từ bên ngoài Vũ Dạ Uyển với gương mặt phờ phạc đi vào, Đường Phục Sinh nhìn thấy cô thì liền muốn chạy đến để đỡ cô, nhưng Lý Hoàng Bân đã ngăn lại.
Cậu ta nói:

- Hiện tại phim trường đông đúc, Ảnh đế cho dù cao cao tại thượng đến đâu thì cũng không nên kéo theo thị phi cho chị ấy.
- Vậy...
- Tôi xem chị ấy như chị gái, nếu Ảnh đế không ngại thì cứ giao chị ấy cho tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ chị ấy.
Mặc dù anh nhìn ra Lý Hoàng Bân có tình cảm với Vũ Dạ Uyển, nhưng cậu ta nói đúng, hiện tại mọi chuyện vẫn chưa đi đến đâu nên anh không tiện ra mặt bảo vệ cô, hơn nữa hai người họ là diễn cặp chính nên cũng có thể thân mật một chút, tránh việc người khác lại nói ra nói vào.

Nhận thấy chuyện này chỉ có thế mới an toàn, nên Đường Phục Sinh đã gật đầu.
- Chăm sóc cô ấy giúp tôi.
- Ảnh đế Đường, anh yên tâm.
Sau khi Đường Phục Sinh quay lại đoàn làm phim của mình thì Lý Hoàng Bân cũng đi đến phía sau lưng của cô, nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, nhưng Vũ Dạ Uyển không để ý, cô cúi đầu chào Thẩm đạo, rồi nói:
- Thật ngại quá, chuyện riêng của tôi lại liên lụy đến Thẩm đạo rồi.
- Không sao, tôi hi vọng trạng thái hôm nay chả Tiểu Dạ sẽ tốt hơn.
Cảnh quay đầu tiên là của Vũ Dạ Uyển và Dịch Vi, đây là một màn đánh võ nhưng cô đã từ chối diễn viên đóng thế, dù sao từ nhỏ đã được rèn luyện thân thể ở bên cạnh ông bác cả, nói thế nào thì cũng là truyền nhân của Tuyệt Ảnh Quân, nếu còn nhờ đến diễn viên đóng thế thì còn đâu là mặt mũi của nhà họ Tuyệt nữa chứ?

Nhưng trong khi Vũ Dạ Uyển đang bay trên không với dây an toàn thì đột nhiên sợi dây lại đứt khiến cô rơi xuống nệm lớn.

Lý Hoàng Bân hốt hoảng kêu lên:
- Chị Tiểu Dạ!
Có lẽ áp lực của nệm hơi cứng, với lại cô còn đập phần bụng xuống nên khiến cho Vũ Dạ Uyển đau đớn quằn quại ôm lấy bụng.

Lý Hoàng Bân chạy đến định bế cô lên thì Đường Phục Sinh đã chạy đến trước, anh bế cô lên, gằn giọng nói:
- Các người không xong với tôi đâu!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi