CỰC PHẨM Ở RỂ

Chương 130

Lâm Vũ nhìn thấy tắm ảnh trên điện thoại di động của cô thì sửng sốt, vội vàng bước tới xem thử, anh rất ngạc nhiên: “Chị Nhan, cô lầy tắm ảnh này ở đâu ra vậy?”

Mặc dù nhìn thấy mình cùng Tiết Thắm đang ôm nhau trong ảnh anh có chút ngượng ngùng nhưng cũng rất thản nhiên vì dù sao đi chăng nữa anh cũng chẳng làm chuyện gì quá đáng cả.

“Anh còn 9 phút.” Giang Nhan không thèm để ý đến anh, lạnh lùng nói.

“What, chị Nhan à, đồng hồ của cô cũng chạy nhanh quá đi.” Lâm Vũ có chút cạn lời nói.

“8 phút.” Giang Nhan tức giận phừng phừng nói.

“Được, được, được, cô nghe tôi giải thích, chị Nhan, chuyện là như vậy.”

Lâm Vũ nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh thân thể ám áp của Giang Nhan nhưng Giang Nhan tức giận hắc mông ngồi cách xa anh, không cho anh chạm vào mình.

Lâm nhanh chóng kể cho Giang Nhan chuyện ngày hôm đó.

“Thật như vậy? Chỉ là ôm một cái?”

Nghe xong Lâm Vũ giải thích lửa giận trong người Giang Nhan cũng giảm đi bớt, xem ra tên “Hà Gia Vinh” này lực khống chế cũng tốt phết không để cho con hồ ly tỉnh Tiết Thắm đó đắc ý.

“Thật 100%, cô, cô nhìn ảnh đi, tay của tôi đều buông thõng mà.” Lâm Vũ vội vàng lấy điện thoại ra lật đến ảnh cho Giang Nhan xem.

Giang Nhan xem lại bức ảnh, phát hiện đúng thật là vậy, nghiêm túc gật gật đầu, thâm tâm vô cùng hài lòng.

“Chị Nhan, vậy tối nay tôi có thể ngủ trên giường không?”

Lâm Vũ cẩn thận dè dặt hỏi, phải nói rằng, mấy lần ngủ trên giường anh cảm thấy rõ ngủ trên giường thực sự tốt hơn rất nhiều so với trải chăn ngủ dưới đất, đặc biệt là nằm giường còn có thể chẳng may đụng một cái, chạm một chút thân thể mềm mềm của Giang Nhan, thật sự vô cùng hưởng thụ.

“Không được.”

Ai mà biết được Giang Nhan nghĩ không nghĩ liền từ chối anh.

“Nhưng mà chăn của tôi bị mẹ giặt mắt rồi.” Lâm Vũ có chút bất lực nói.

“Vậy thì anh ngủ trên đất đi, bổn tiểu thư có thể cho anh một chiếc thảm.” Giang Nhan lấy một chiếc thảm ném lên người anh, có chút đắc ý, tên khốn nạn nhà anh, dám ăn vụng nhất định phải nghiêm khắc chỉnh đốn.

“Trời lạnh như này, cô chỉ cho tôi một chiếc thảm, hình như không tốt lắm?” Lâm Vũ uất ức nói.

“Không sao, da anh dày không đông cứng được đâu.”

Giang Nhan nói lời này tự mình cũng không nhịn được mà cười.

“Tôi không biết, dù sao tôi cũng nằm trên giường rồi.”

Lâm Vũ bắt đầu giở trò vô lại, trực tiếp vứt bỏ dép lê leo lên giường nằm thành hình chữ đại ôm trọn cái giường, hít một hơi thật sâu cảm thán nói: “Thật thơm.”

“Anh, vô lại, anh xuống ngay cho tôi.”

Giang Nhan nhìn thấy Lâm Vũ mặt dày vô lại leo lên giường cô cũng vội vàng tháo dép trèo lên, sau đó dùng hai tay đẩy Lâm Vũ xuống nhưng Lâm Vũ giống như con heo chét, cô đầy thế nào cũng không nhúc nhích.

“Thoải mái, nhưng lực hơi nhỏ rồi, thêm chút lực nữa đi chị Nhan.” Lâm Vũ nằm trên giường vô cùng dễ chịu cố ý chọc tức Giang Nhan.

“Anh, vô lại.”

Giang Nhan thấy đẩy anh không nhúc nhích liền dùng hai chân đá anh, sau khi cô về nhà chưa kịp thay quần áo lúc này chân mặc chiếc quần tát đen mỏng, có chút trơn, căn bản không dùng được nhiều lực.

“Ừm, phương pháp này tốt.”

Lâm Vũ cười he he nói, tiếp đó đột nhiên đưa tay ra sờ chút bàn chân mềm mại của Giang Nhan, sau đó nắm trọn bàn chân của cô trong tay.

“Không biết xáu hổ.”

Giang Nhan lửa giận bừng bừng lườm anh một cái, nhanh chóng rút chân ra đứng dậy chạy ra ngoài đi ăn cơm.

Sau khi cô ăn uống tắm rửa xong quay về phòng, Lâm Vũ đang nằm trên giường nghịch điện thoại hơn nữa còn đã thay sang bộ đồ ngủ.

“Anh tắm chưa?” Giang Nhan tức giận hỏi.

“Tắm rồi, tắm hôm qua rồi.” Lâm Vũ nằm vắt hai chân vào nhau thản nhiên đáp.

“Hôm qua tắm là việc của hôm qua, không tính sang hôm nay.” Giang Nhan sắp bị tên khốn này làm cho tức chết rồi.

“Chị Nhan, cô chẳng có tí kiến thức khoa học nào cả, mùa đông không nên tắm nhiều, chị biết không, tắm nhiều sẽ làm cho da khô đó.”

Lâm Vũ thản nhiên đưa ra lý do để bao che cho sự lười biếng của mình.

“Vậy thì anh không biết bôi kem dưỡng thể à? Tôi không biết, dù sao đi chăng nữa anh không tắm, tôi sẽ không cho anh lên giường của tôi.”

Giang Nhan bước lên giường, một tay ấn xuống giường, tay kia dùng lực véo một cái thật mạnh lên eo của Lâm Vũ.

“Ai yo”

Lâm Vũ như bị điện giật lập tức ngồi bật dậy, vừa quay đầu liền nhìn thấy một “mỹ cảnh” mặt không khỏi ửng đỏ.

Giang Nhan đang mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, lúc này cô nghiên người ấn lên giường cổ áo tự nhiên trùng xuống vì vậy xương quai xanh gợi cảm, đường rãnh quyền rũ cùng hai gò đồi trắng nõn của Giang Nhan liền bị Lâm Vũ nhìn thấy hét.

Cô nhìn thấy biểu cảm của Lâm Vũ lập tức kêu lên một tiếng sau đó dùng tay giữ chặt cổ áo, mặt không tự chủ mà ửng hồng tiếp đó nhìn Lâm Vũ với ánh mắt sắc lạnh.

“Tôi sẽ đi tắm ngay.”

Lâm Vũ bị dọa sợ nhanh chóng nhảy xuống giường ba chân bốn cẳng chạy vào nhà tắm, đóng cửa nhà tắm thở phào một hơi, thật nguy hiểm, cảm giác như bản thân vừa gặp tử thần vậy.

Tắm xong Lâm Vũ vừa đi vừa ngâm nga hát tay thì càm khăn lau đầu bước về phía phòng ngủ, đến nơi vừa đẩy cửa ra liền phát hiện của đã bị khóa.

“Giang Nhan, cô thay đồ xong chưa, mở cửa đi.” Lâm Vũ nghĩ rằng Giang Nhan ở bên trong đang thay đồ bên trong bí mật gì đó.

“Không mỏ, tối nay anh ngủ sô pha đi.”

“Chị Nhan, xin chị đó, mở cửa đi mà.” Lâm Vũ van nài, sofa này đến một cái chăn cũng không có, anh ngủ kiểu gì được cơ chứ.

“Không mở, không mở là không mở.” Giang Nhan học theo giọng điệu vừa rồi của Lâm Vũ có ý chọc tức anh.

“Chị Nhan, nếu như chị không mở cửa tôi sẽ nói chuyện chị bắt tôi trải chăn ngủ dưới đất cho bố mẹ nghe nha.”

Lâm Vũ chợt nghĩ ra chiêu này liền đe dọa Giang Nhan.

Lúc này, Giang Kính Nhân vừa đi ra rót nước, nghe được lời này của Lâm Vũ liền hoài nghỉ hỏi.

Lâm Vũ sửng sốt trong chốc lát, quay đầu lại nhìn thấy Giang Kính Nhân, sắc mặt căng thẳng, gãi gãi đầu, nói: “Cái đó… Cái đó là vì…”

“Vì sao? Nói rõ sao con phải trải chăn ngủ trên đất? Ngủ dưới đất như thế thì làm sao sinh cháu trai cho tôi được.”

Giang Kính Nhân cau mày nói, giọng điệu có chút không Vui.

Lâm Vũ đảo đảo mắt, lập tức bịa ra ra lời nói dối: “À, không phải bây giờ ngủ dưới đất, bó, là Nhan Nhi nói đợi sau khi sinh con xong sẽ bắt con ngủ dưới đất còn cô ấy cùng con ngủ trên giường.”

Thông minh.

Quá thông minh.

Lâm Vũ không ngừng tự khen mình.

“Ò, là vậy à, không sao, đến lúc đó đổi một chiếc giường lớn hơn là được rồi.”

Giang Kính Nhân cười ha ha nói: “Được rồi, mau vào đi, cố lên, con trước tiên phải cho bó một đứa cháu đã sau đó mới có tư cách nói đến chuyện ngủ dưới đất.”

“Giang Nhan, cô nghe thấy chưa, bố bảo tôi đi vào đây này.” Lâm Vũ đắc ý hét lên.

Giang Nhan vội vàng đứng dậy mở cửa cho anh, sau khi anh đi vào lại dùng lực véo một cái trên eo của anh, tức giận nói: “Anh có phải muốn chết không hả? Chút nữa là bị lộ tẩy rồi.”

Sau khi hai người nằm trên giường, Lâm Vũ nhẹ nhàng nắm lấy tay của Giang Nhan, Giang Nhan dùng sức véo tay Lâm vũ một cái cũng không có rút tay ra để mặc anh nắm chặt.

Lâm Vũ nhìn tràn nhà nội tâm có chút phức tạp, không biết mình làm như này là đúng hay sai, bởi vì anh phát hiện ra bản thân hình như vừa thích Giang Nhan lại vừa thích Diệp Thanh My, có chút giống tên trăng hoa.

Không đúng.

Anh đột nhiên nhớ ra, một người đàn ông cùng lúc thích hai người phụ nữ mới gọi là lăng nhăng, nhưng hai người đàn ông thích hai người phụ nữ thì không có vấn đề gì nhỉ.

Bây giờ anh là hai người đàn ông hợp thể? Hợp thể của Lâm Vũ và Hà Giang Vinh.

Đồng thời thích hai người phụ nữ là bình thường mà, thích một người phụ nữ mới là không bình thường.

Nội tâm Lâm Vũ đột nhiên vui tươi như mở ra cánh cửa của thế giới mới không nhịn được cười khanh khách.

“Bệnh à? Cười cái gì?” Giang Nhan lại véo tay anh một cái nữa, nhưng Lâm Vũ đột nhiên dùng lực nắm chặt lấy tay cô giống như sợ cô chạy đi mắt.

“Giang Nhan, ngày kia cô được nghỉ đúng không?”

Lâm Vũ hỏi: “Dự định làm gì?”

“Còn có thể làm gì nữa, làm mẹ già cho anh, giúp anh giặt quần áo, đánh giày, giặt tất.” Giang Nhan tức giận nói. Bây giờ Lâm Vũ càng ngày càng lười. Trước đây những công việc này: đều do anh làm, không biết tại sao bây giờ đột nhiên đồ hét lên người cô rồi.

“Ai ya, những công việc này không phải có máy giặt làm hết sao, cô đừng giặt nữa, nều không sau tôi giặt, nều như cô không có việc gì vậy thì cùng tôi đi đến chợ Nguyên Thạch chơi đi.” Lâm Vũ thành tâm thành ý mời cô đi.

*“Ò, giúp công ty trang sức cỏn con của các anh chọn nguyên liệu? Bắt tôi lao lực khổ sai? Tôi không đi.”

Lâm Vũ vừa nói Giang Nhan liền biết là chuyện gì.

“Cái gì mà gọi công ty đổ nát, công ty lớn danh tiếng đấy.

được không.”

Lâm Vũ xoay người lấy lòng: “Không cần cô bỏ sức, chỉ cần chúng ta chọn được đá tốt, lúc tìm người kiểm tra đá cô giúp tôi để ý là được rồi, đừng để người khác tráo đổi đá.”

“Một công ty đăng ký chỉ có 100 vạn thì chả gọi là công ty đổ nát thì gọi là gì?” Giang Nhan đảo đảo mắt nói.

Sau cùng Lâm Vũ cũng không thể cãi được Giang Nhan đành đồng ý.

Lâm Vũ cùng Giang Nhan ở nhà đấu đá lẫn nhau còn Tiết Thắm ở công ty bận tối mắt tối mũi không có thời gian mở: miệng nói chuyện, bây giờ đã 10h tối rồi nhưng cả cái công ty đều bật đèn sáng trưng, tất cả nhân viên đều tăng ca.

“Tiết tổng, thị trường Lida gửi thông báo về việc loại bỏ sản phẩm.”

“Tiết tổng, thị trường Nam Giang gửi đến thông báo loại bỏ sản phẩm.”

“Tiết tổng, siêu thị Đoan Mỹ chấm dứt hợp tác cùng chúng ta”

Gần như cứ 10 phút sẽ có người vào báo cáo với Tiết Thắm một tin xấu.

Nhìn thấy thị phần mà cô đã làm việc nỗ lực để mở rộng vậy mà dễ dàng bị chiếm lĩnh bởi các sản phẩm nhái của Trịnh Thiên Y, Tiết Thắm không can tâm nhưng cô không thể làm gì được.

Sáng sớm hôm sau, trong phòng họp của một tòa nhà cao chọc trời được tráng gương ở trung tâm Bắc Kinh, hàng chục người đàn ông trung niên trong những bộ vest đắt tiền lần lượt bước vào.

Tất cả bọn họ đều là những nhân vật hàng đầu trong giới doanh nghiệp Trung Quốc. Các công ty do họ sở hữu liên quan đến bắt động sản, thiết bị gia dụng, thực phẩm, mỹ phẩm và các lĩnh vực khác, công ty do bọn họ kiểm soát xếp vào năm ngành hàng đầu ở Trung Quốc đồng thời bọn họ đều thuộc tập đoàn Vân Tỉ do Sở Vân Tỉ thành lập.

Hôm nay là ngày họp định kỳ hàng tháng của bọn họ.

Chẳng máy chốc, bàn hội nghị bằng veneer anh đào nhập khẩu của Ý dài khoảng mười mét đã chật cứng người ở hai bên, chỉ còn lại vị trí ở giữa.

Lúc này, có tiếng giày da bước trên sản từ bên ngoài truyền đến, cả phòng họp phút chốc im lặng, im đến mức có thể nghe được tiếng lá rơi.

Không lâu sau, một người đàn ông cao lớn tuấn tú trong bộ vest trắng bước vào cửa, đó là Sở Vân Tỉ, chủ tịch tập đoàn Vân Tỉ.

Sau khi anh ta vào chỗ ngồi, nữ thư ký nhanh chóng mang cuón số đến.

“Sở tổng, xin lỗi làm phiền ngài một chút, tôi thấy là hôm nay ngài nhất định phải xem báo cáo tiêu thụ hàng hóa tháng này của chúng ta.”

Không đợi Sở Vân Tỉ nói, một người đàn ông mập mạp mặc bộ vest màu xanh đứng dậy, mặt lo lắng nói với Sở Vân Tỉ. Ông ta là Dư Thốn Kiều, ông chủ của Lake Nevi.

“Aiyo, lão Dư, hôm nay rất tích cực, mỗi tháng doanh thu bán hàng của Lake Nevi của ông luôn tháp nhát, tại sao phải xem của các ông trước.”

Một ông chủ trong đám người nói mang chút mỉa mai.

Tuy Lake Nevi là một trong những công ty xuất sắc nhất trong ngành mỹ phẩm ở Bắc Kinh, nhưng một khi mở rộng ra toàn quốc thì sức ảnh hưởng của nó đã nhỏ hơn rất nhiều, thành tích có thể nói chỉ là dĩ vãng, nhưng trước mặt bao nhiêu lão đại trước mặt vẫn là bị yếu thé, coi là nghịch đảo.

“Đúng vậy, cho dù xếp hàng cũng không đến lượt Lake Nevi của các người.”

“Chút thành tích của các anh nói ra không sợ mắt mặt sao?”

“Haiz, mọi người nhìn biểu cảm của lão Dư đi, có lẽ là doanh thu có một con sô mới đi.”

Những người khác nghe xong liền phụ họa thêm máy câu, tuy cùng thuộc tập đoàn Vân Tỉ nhưng bọn họ không ngừng đầu đá, bọn họ đều muốn thẻ hiện mình trước mặt Sở Vân Tỉ, bất cứ khi nào có cơ hội liền dìm nhau xuống.

“Sở tổng, anh đừng nghe bọn họ, lần này anh nhát định phải xem báo cáo của chúng tôi.” Dư Thốn Kiều đầu đã đầy mồ hôi, là một người mà Sở Vân Tỉ ít đãi ngộ nhát, ông ta mỗi lần nói chuyện với Sở Vân Tỉ đều cẩn thận từng tí một. “Ngài còn nhớ ngài ký hợp đồng bên Thanh Hải về kem dưỡng da tuyết không? Bán gần một tháng…

mức tiêu thụ có rồi.”

*Thế nào? Có phải rất tệ?”

Sở Vân Tỉ nghe xong nở nụ cười, nói: “Không sao, chuyện này không trách ông, là do tôi ký, tôi chịu trách nhiệm, coi như tôi trả tên nhóc kia một ân tình thôi.”

“Không phải.” Dư Thốn Kiều vội vàng lau mồ hôi trên trán.

“Vậy thì là chuyện gì?”

Sở Vân Tỉ cau mày hỏi: “Không lẽ mắt tiền rồi22”

Nếu thực sự vì sản phẩm này mà lãng phí thời gian, mắt tiền thì không vấn đề gì nhưng tác động tiêu cực mà nó mang lại mới là không thể chấp nhận được.

Ngoại trừ giai đoạn khởi nghiệp ban đầu, chưa có công ty nào của anh xảy ra thua lỗ cả.

Nếu tháng này Lake Nive thật sự thua lỗ, nó sẽ bôi nhọ danh tiếng của anh ta.

“Tôi có chút không nói rõ được, hay là ngài tự xem…” Dư Thốn Kiều do dự nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi