CỰC PHẨM Ở RỂ

Chương 156:

 

Lâm Vũ cẩn thận quan sát vẻ mặt nói chuyện của Hàn Băng, thấy cô ta trầm ổn tự nhiên, không giống như nói dối.

 

“Chúng tôi bắt người không cần bát cứ lý do gì!”

 

Hàn Băng quay đầu lườm anh một cái, lạnh lùng nói: “Nhưng tôi có thể phá lệ cho anh một lần. Mùa đông năm ngoái, vụ nô bom xe ở cửa sau bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải, anh còn nhớ chứ? Có cần tôi nói chỉ tiết cho anh những người đó làm sao mà chết không?”

 

Lâm Vũ nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên có chút chột dạ. Vụ án này lúc đó được xác nhận là một vụ tai nạn xe cộ sau đó giải quyết qua loa, không ngờ Hàn Băng này lại đột nhiên nhắc lại, hơn nữa còn nhắc đến nguyên nhân cái chết của những người đó. Xem ra cô ta quả thực nắm trong tay vài thứ.

 

Trong lòng Lâm Vũ không khỏi có chút thấp thỏm. Tuy chuyện này là do Đại Quân làm, nhưng nói cho cùng cũng là anh chỉ thị. Cho dù chính mình không bảo anh ta giết người nhưng trách nhiệm cũng ở trên người mình. Vì vậy anh quyết định một mình gánh vác, không nói thêm gì mà cùng Hàn Băng và những người khác lên một chiếc xe màu đen bên cạnh.

 

Xem ra cục tình báo quân đội mà Hàn Băng nói có quyền lực rất lớn. Khi xe chạy vào tổng cục công an thành phố Thanh Hải, cảnh vệ ở cửa hỏi cũng không hỏi đã mở vách ngăn xe, đồng thời chào một kiểu quân đội. Cho đến khi xe tiến vào đại viện anh ta mới bỏ tay xuống.

 

Sau khi xuống xe, hai người áo đen đưa Lâm Vũ đến phòng thẩm vấn tầng trên, Hàn Băng ở trước mặt bước dài đi tới. Những cảnh sát xung quanh thấy thể đều lùi về phía sau.

 

“Gia Vinh?”

 

Lúc này bên cạnh có người đột nhiên hô tên Lâm Vũ. Lâm Vũ nghiêng đầu nhìn thì thầy Khương đội. Anh lập tức vui vẻ, nhìn anh ta một cái ý tứ là bảo anh ta tìm Vệ Công Huân xin giúp đỡ.

 

Giang đội đã ở đội cảnh sát lâu như vậy làm sao không hiểu nhìn mặt đoán ý. Nhìn thấy biểu tình của Lâm Vũ thì hiểu ngay, gật gật đầu với anh, ra hiệu cho anh yên tâm.

 

Sau khi lên lầu, Hàn Băng đột nhiên nói: “Anh nên chết tâm đi. Tôi biết anh cùng Vệ Công Huân quan hệ không tồi. Nhưng cho dù ông ta có đến cũng không cứu được anh. Bởi vì, cấp bậc của tôi cao hơn ông ta.”

 

Khi Hàn Băng nói câu này, ngữ khí có chút tự hào.

 

Lâm Vũ liền đau đớn trong lòng, hôm nay xem ra lành ít dữ nhiều.

 

“Vào đi!”

 

Đến một phòng thẩm vấn đặc biệt, hai người áo đen đẩy anh vào trong.

 

Phòng thẩm vấn đặc biệt này khác với phòng thẳm vấn bình thường, toàn bộ căn phòng không có cửa sỏ, tất cả đều bị bịt kín, nhưng được trang trí vô cùng trang trọng.

 

Sàn nhà lát đá cẩm thạch, trải thảm lông, vô cùng tỉnh tế, mang đến cho người ta một loại cảm giác ám áp như ở nhà.

 

Ngay cả chỗ ngồi ở hàng ghế trước bàn thẩm ván cũng là ghế sô pha được bọc da màu nâu.

 

Tổng thể cả căn phòng không có chút cảm giác nào của phòng thẩm vấn mà ngược lại giống phòng khách ở nhà hơn.

 

“Hà tiên sinh, mời.”

 

Hàn Băng đóng cánh cửa phòng dày nặng lại, làm một động tác mời, sau đó tự mình ngồi xuống sau bàn thẩm vấn, đem vài xấp tư liệu trên bàn nhắc lên, tùy tiện lật qua lật lại.

 

“Hà Gia Vinh, tư liệu của anh tôi đã nắm rõ tường tận, cho.

 

nên chúng ta trực tiếp vào thẳng vấn đề chính.”

 

Hàn Băng ba một tiếng đóng tư liệu lại, đôi mắt vừa sáng vừa sâu nhìn về phía Lâm Vũ, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu nhân tâm.

 

“Theo như tôi biết thì tôi có quyền không nói đúng không?

 

Cho dù các người có cơ cấu như thế nào thì cũng không thể tước đoạt quyền lợi của tôi chứ?”

 

Lâm Vũ nhún vai, anh mới không bị cô ta lừa đâu. Ai mà biết cô ta nắm được bao nhiêu thông tin của mình. Dù sao trong lòng anh rõ ràng, nói nhiều sẽ thua, anh chỉ cần không nói chuyện, tận lực kéo dài thời gian, Vệ Công Huân có thể nghĩ được biện pháp cứu anh ra.

 

“Anh quả thật có quyền giữ im lặng. Vậy để tôi đến nói, anh nghe là được.”

 

Sau đó Hàn Băng lật một phần tư liệu ra đọc lên: “Năm ngoái ngày 13 tháng 12, cửa sau bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải phát sinh một vụ nỗ xe lớn, xác định sơ bộ là tai nạn xe ngoài ý muốn. Nhưng theo điều tra của chúng tôi, nguyên nhân tử vong của những người trên xe thực chất là do gãy cột sống cổ. Hơn nữa nguồn gốc của vụ nỗ là ở trong hòm thư có phát hiện một vật bị nghỉ ngờ là bật lửa chống gió. Vì vậy, sự cố cháy nổ có khả năng là do người làm.”

 

Lâm Vũ nghe đến đây tim không khỏi đập mạnh. Lệ Chấn Sinh từng nói với anh, Đại Quân quả thực là đem cổ mấy người đó bẻ gãy. Hơn nữa cũng thật sự là dựa vào bật lửa dẫn đến cháy nổ.

 

Tuy trong lòng lo lắng nhưng trên mặt Lâm Vũ vẫn vô cùng thản nhiên.

 

Hàn Băng nhìn anh một cái, tiếp tục nói: “Chúng tôi điều tra giám sát xung quanh phạm vi bệnh viện 10km, phát hiện ra người này.”

 

Nói xong Hàn Băng lấy ra một tắm ảnh đen trắng, trên ảnh là một người đàn ông được chụp chính diện, rất rõ ràng chính là Đại Quân.

 

“Anh có lẽ nhận ra anh ta đúng không?” Hàn Băng khiêu mi, như có thâm ý mà hỏi Lâm Vũ một câu.

 

Lâm Vũ trầm mặt không nói gì, nhưng trong lòng bỗng có một loại dự cảm không tốt. Những thứ mà người phụ nữ trước mặt này nắm được còn nhiều hơn so với anh nghĩ.

 

“Tuy máy giám sát tại bệnh viện nhân dân Thanh Hải đã bị người phá hư, nhưng thông qua điều tra của chúng tôi tại những máy giám sát ở phụ cận cho thấy, phương hướng mà người đàn ông này đi chính là cửa sau bệnh viện Thanh Hải, sau đó liền xảy ra vụ nổ. Sau khi vụ nỗ phát sinh không lâu, chúng tôi lại phát hiện trong máy giám sát thân ảnh anh ta. Tuy không dám khẳng định anh ta chính là nghỉ phạm, nhưng tối thiểu có thể đoán định anh ta có hiềm nghi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi