CỰC PHẨM Ở RỂ

Chương 174:

 

Người khác muốn nỏi tiếng, nhưng anh không muốn, anh đã trải qua bài học.

 

Sau khi nói xong, Tạ Trường Phong không khỏi sững sờ, cùng Tăng Thư Kiệt liếc mắt nhìn nhau, rõ ràng là bọn họ không ngờ tới, đây là lần đầu tiên nghe được yêu cầu như Vậy.

 

“Ai ya, bác sĩ Hà quả nhiên là có đạo đức tốt mà!” “Bác sĩ lương tâm, đây mới là sự kết hợp thực sự của chính trị liêm chính và năng lực!” “Một hình mẫu của thế hệ tôi!” Các bác sĩ bên cạnh không khỏi khâm phục, néu như đổi là họ, thì họ đã không có trái tim này.

 

“Tiểu Hà, anh nói vậy làm sao để tôi và chú Tạ cậu để báo đáp cậu đây?” Tăng Thư Kiệt thở dài, xin lỗi nói.

 

“Cứu người, tôi vốn dĩ không cần hồi báo.” Lâm Vũ cười cười, sau đó dùng tay ấn vào ghé, chậm rãi đứng lên nhờ Giang Nhan nâng đỡ, cười với Tạ Trường Phong nói: “Có điều tôi thật sự còn một chuyện muốn nhờ Tạ bí thư giúp đỡ.”

 

“Mời vào, nhanh mời vào!” Tạ Trường Phong háo hức nói.

 

Lâm Vũ phớt lờ những người tiền bối, giúp anh chuyện lớn như vậy, bây giờ Lâm Vũ có bảo anh lên trời hái sao, anh cũng tuyệt đối không từ chối.

 

Lâm Vũ liếc nhìn Giang Nhan bên cạnh, hóm hỉnh nói: “Tôi bây giờ muốn quay về ngủ một giác, nhưng một mình tôi không ngủ được, làm phiền anh có thể thay Giang Nhan xin nghỉ với Kỳ viện trưởng, để cô ấy về nhà ngủ với tôi.” Ngay khi giọng nói của anh ấy rơi xuống, tất cả mọi người đều phá lên cười, vị bác sĩ thiên tài này thực sự không thể làm gì nếu không có vợ anh ấy, ngủ ngày còn phải vợ ngủ cùng.

 

Mặt của Giang Nhan lập tức đỏ lên khi cô ấy nghe điều này, nhìn Lâm Vũ một cái nhìn dữ dội, chắc chắn cô ấy sẽ cảm tháy xấu hổ khi đối mặt với rất nhiều người.

 

Tên khốn đáng chết này, chắc chắn là cố tình, về nhà sẽ tính sổ với hắn!

 

“Ha ha ha ha… Được, không vấn đè, tôi thay lão Kỳ đồng ý” Tạ Trường Phong ngẳng đầu cười vài cái, sau đó nhanh chóng đồng ý.

 

“Bác sĩ Hà, chú ý sức khỏe!” Khi hai người bước ra ngoài, phía sau truyền đến một loại tiếng cười vang lên, Giang Nhan mặt càng đỏ hơn, hung hăng véo thắt lưng Lâm Vũ.

 

Sau khi bước ra ngoài phòng cấp cứu, trời đã mưa dày đặc.

 

Trần Bội Nghi vẫn chưa rời đi, đứng trong mưa ướt như”

 

chuột lột, một bên đi đi lại lại một bên lấy tay lau nước mắt.

 

Bởi vì có hai vệ sĩ của Quách Triệu Tông đứng hai bên trái phải ở cửa nên cô cũng không vào được.

 

“Người phụ nữ này làm sao vậy?” Giang Nhan không khỏi thương cảm khi nhìn thấy bộ dạng của Trần Bội Nghi.

 

“Tự làm tự chịu, chúng ta đi thôi.” Lâm Vũ dửng dưng nói, không hề tỏ ra thương xót cô, cởi áo dùng để che mưa.

 

“Tôi có ô.” Giang Nhan nhanh chóng lấy trong túi ra một chiếc ô, sau đó cởi áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng, gấp lại bỏ vào trong túi, lộ ra một chiếc váy bông màu da thịt, càng làm cho dáng người nhô cao của cô thêm hấp dẫn.

 

Lâm Vũ không khỏi liếc cô nhiều hơn.

 

“Sáng hôm nay tôi nhìn trời sắp mưa, nên tôi kêu bố mẹ lái xe đi.” Giang Nhan định cùng Lâm Vũ lái xe.

 

“Dù sao cũng không sao, bằng không chúng ta đi bộ đi.” Lâm Vũ mỉm cười nói, cầm ô đi qua, anh và Giang Nhan thực sự chưa đi bộ dưới mưa bao giờ.

 

Giang Nhan nghe vậy cũng không từ chối, cùng anh đi ra ngoài.

 

Bởi vì chiếc ô này là một chiếc ô đơn, khi sử dụng hai người đều hơi lùi vào một chút, Lâm Vũ sợ bị ướt nên không ngừng ép về phía Giang Nhan, dựa vào thân thể mềm mại ấm áp của Giang Nhan, trái tim anh có chút ngứa ngáy.

 

“Ai ya, anh ép chết tôi rồi!” Giang Nhan tức giận đẩy anh: “Mưa cũng không lớn, ướt một chút cũng không sao.” Bạn trai của người khác là để tránh cho bạn gái của mình bị ướt, nửa người lộ ra ngoài ô, Lâm Vũ thì hay rồi, hận không treo luôn cả người mình lên người cô.

 

“Không được, thân thể tôi yếu ớt, không chịu được mưa gió.

 

Lâm Vũ không biết xấu hổ nói, sau đó không biết vô tình hay cố ý ôm lấy Giang Nhan vào trong lòng, trượt đến bên hông của Giang Nhan.

 

Giang Nhan bị ép chặt vào chiếc ô, nên cũng không cảm nhận được.

 

Hai người đi như vậy được một lúc thì Lâm Vũ nhìn lên và nhận ra mình đã đi đến Hà Kí chuyên bán các loại bảo ngọc rồi, anh nói: “Nhan Nhan, đến nhà chúng ta rồi, đi, vào nghỉ ngơi đi.” Giang Nhan đi cũng mệt rồi, theo anh đi qua đó.

 

“Ông chủ, bà chủ!” Hai hướng dẫn viên ngay lập tức chào hỏi một cách tôn trọng sau khi nhìn thấy Lâm Vũ và Giang Nhan.

 

Lâm Vũ gật đầu cười với cô, nói: “Hà đại ca hôm nay không ở đây sao?” “Ra ngoài lấy hàng rồi, lúc nữa về thôi.” Một trong những nhân viên nói.

 

“Ai ya, Hà lão đệ, em dâu, các người sao lại đến rồi.” Hà Kim Tường bước vào cửa ngay khi giọng nói của hướng dân viên nói xong, anh rũ nước mưa trên người cười nói: “Tôi đến thật đúng lúc. Cái mà chúng ta đã mở lần trước được làm thành một chiếc vòng tay, anh vừa đi lấy hàng về.” Nói đoạn Hà Kim Tường cần thận từ trong tay lấy ra một cái hộp, mở ra cho Lâm Vũ, lộ ra chiếc vòng xanh t bên trong, hưng phần nói: “Thế nào? Tay nghề tốt chứ?” Lâm Vũ lấy ra chiếc vòng tay màu xanh lục bảo xem qua, gật đầu nói: “Thật sự không tôi, đủ tỉnh xảo.” Đây là màu xanh lục từ một lô đá thô mà hai tháng trước anh và Hà Kim Tường đi chợ đá thô, màu sắc tốt, tuy kích thước nhỏ, nhưng chiếc vòng tay này cũng đủ để trở thành bảo vật của cửa hàng bọn họ.

 

“Giá bao nhiêu? 18 triệu thì sao?” Hà Kim Tường đưa tay ra hiệu, hỏi Lâm Vũ.

 

“Được.” Lâm Vũ gật đầu, so với giá thị trường của loại vòng tay này cũng không quá đắt, về phần lợi nhuận cũng đủ lớn, bọn họ chỉ bỏ ra mấy trăm vạn là có thể mua được khối đá thô này.

 

“Được, vậy quyết định thế đi.” Hà Kim Tường nói, cần thận đặt chiếc vòng vào giữa hộp đựng trong cùng.

 

“Nào, chúng ta uống trà trước đi!” Hà Kim Tường vội vàng gọi Lâm Vũ và Giang Nhan đến khu vực lễ tân bị màn hình chặn lại, sau đó pha một bình trà ngon.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi