CỰC PHẨM Ở RỂ

Chương 180:

 

Lệ Chắn Sinh bát lực, thở dài, sau đó anh lấy sức gõ cửa rồi mới quay sang đứng một bên.

 

Đôi tay tìm chìa khoá của Giang Nhan hơi run rẩy, khó khăn lắm cô mới tìm được chìa khóa, cánh cửa đột nhiên có động tĩnh, sau đó cửa bị đẩy ra, Lâm Vũ đi từ bên trong ra, hơi mỏi mệt mỉm cười với Giang Nhan: “Sao cô lại đến đây?” Giang Nhan thấy cổ áo xộc xệch và cần cổ đỏ ửng của Lâm Vũ, ngửi thấy làn hương nhạt từ trên người anh, đột nhiên trong cơn giận dữ, cô lạnh lùng nói: “Xin lỗi anh, tôi không nên tới, làm hư chuyện tốt của anh, anh cứ tiếp tục!” Nói rồi Giang Nhan xoay người đi ra ngoài, thoáng đó mà đã đỏ mắt.

 

Thật ra, nếu dựa theo tính cách khi trước của cô, cô tuyệt đối sẽ cho một bạt tai rồi dứt khoát ly hôn.

 

Nhưng bây giờ cô không hiểu sao, khi thấy Lâm Vũ thì mềm lòng, đánh không được, cũng mắng không nên câu.

 

Càng kỳ quái hơn, cô tức thì tức đấy, nhưng trong lòng lại còn thầm cảm tháy, chỉ cần Lâm Vũ không bỏ mình mà đi, cô còn có thể tha thứ loại sai lầm này của anh.

 

Mãi đến lúc này, cô mới cảm nhận được mình ÿ lại Lâm Vũ ÿ sâu nặng bao nhiêu, quả thực là tận xương tận tủy.

 

“Nhan Nhan, cô nghe tôi nói đi!” Lâm Vũ bước qua mặt cô rồi túm chặt cô: “Cô vào với tôi, cái gì cũng rõ thôi.” Nói rồi anh tóm Giang Nhan dẫn vào phòng.

 

Diệp Thanh My vẫn rơi vào trạng thái nửa hôn mê, tay chân bị Lâm Vũ cắm đầy châm bạc, hai mí mắt của cô lâu lâu lại giật giật, miệng cũng nỉ non vài câu.

 

Giang Nhan thấy vậy, lửa giận lập tức giảm một nửa, hoá ra tên khốn này thật sự đang cứu người.

 

“Làn da cô ấy đỏ ửng, khó tự kiềm chế, đúng là trúng xuân dược.” Lâm Vũ giải thích: “Cô có thể nghe thử cô ấy đang nói gì.” Giang Nhan liếc nhìn Lâm Vũ rồi cũng tò mò đến gần Diệp Thanh My, nghiêng tai nghe rồi nhíu mày, hơi kinh ngạc”

 

“Tiểu Vũ? Lâm Vũ? Hay cô ấy và Lâm Vũ…” Lâm Vũ gật đầu, nói: “Cô ấy là đàn chị khoá trên của Lâm Vũ, cũng… cũng là người anh ta thích…” “Nhát định cô ta cũng rất thích Lâm Vũ.” Giang Nhan chậm rãi đứng dậy, hơi đau lòng liếc nhìn Diệp Thanh My. Cô là phụ nữ, tất nhiên biết trong tình huống đó mà một người phụ nữ còn nhắc mãi, thì nhất định là người khắc ghi ở thật sâu trong lòng.

 

“Cô ấy biết Lâm Vũ đã…” “Ừm, biết rồi.” Không để Giang Nhan nói xong, Lâm Vũ gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.

 

Thật ra bây giờ người chịu nội tâm tra tần nhát là anh, bản thân đồng thời gánh lấy tình yêu của cả hai người phụ nữ, cũng cùng lúc thích cả hai, nhưng lại không thể nói cho họ biết thân phận thật sự của mình.

 

“Đã lâu lắm rồi tôi chưa thấy cô gái nào si tình như cô ấy vậy.” Giang Nhan không kìm được mà thở dài, thấy tiếc hận thay Diệp Thanh My.

 

“Nhan Nhan, cô đến vừa kịp lúc, đêm nay cô ở lại đây chăm sóc cô ấy đi, không phải cô không yên tâm để tôi chăm sóc cô ấy sao? Vậy cô đến chăm sóc cô ấy là được.” Lâm Vũ cười tủm tỉm, đột nhiên nhớ đến tình huống như Diệp Thanh My thì cần phải có người liên tục lau mình cho, mãi đến khi “tác dụng thuốc” lui đi mới thôi. Vừa nãy anh còn đang rầu kìa, cũng không thể bảo một người đàn ông như anh lau mình được, hiện giờ Giang Nhan ở đây, giao cho cô đúng là quá thích hợp.

 

“Vậy còn anh?” Giang Nhan thở phì phì hỏi.

 

“Tất nhiên tôi về nhà ngủ.” Lâm Vũ cười hì hì đùa cô.

 

Thật ra anh đã thầm có tính toán, định lát nữa đưa Giang Nhan và Diệp Thanh My. đến biệt thự của mẹ.

 

Lâm Vũ đổ một chậu nước thuốc, đưa cho Giang Nhan một chiếc khăn lông để cô lau mình cho Diệp Thanh My, tiếp đó mình quay lưng ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

 

“Anh Tần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh kéo Tần Lãng và Lệ Chấn Sinh đến căn phòng mà Lệ Chắn Sinh đang ở, nhỏ giọng hỏi.

 

“Ông chủ, anh đúng là liệu sự như thần.” Tần Lãng dựng ngón tay cái với Lâm Vũ: “Anh nói tôi đi theo cô Diệp là có hy vọng bắt tên ăn mày kia. Quả nhiên, chạng vạng hôm nay gã đến đại học trung y dược, không biết gã xiếc cái gì mà kiếm tờ giấy vàng quẹt trước mặt cô Diệp. Tờ giấy vàng biến mát, sau đó cô ấy cũng ma xui quỷ khiến mà đi theo gã.” “Người đó trắng trẻo sạch sẽ, mới đầu tôi cũng không ngờ gã chính là tên ăn mày đó, chờ khi gã đưa cô Diệp đến vùng ngoại ô, tôi mới phản ứng được. Khi họ xe dừng lại, tôi cũng mò mẫm đến, phát hiện gã định gây rối cô ấy, tôi bèn ra tay.” Tần Lãng nói rồi móc ra con dao đồng trong người ra, tràn ngập hưng phán: “May là anh đã cho tôi máy thứ chu sa và dao đồng kia trước, tôi mới phá được chiêu trò của gã, đáng tiếc, gã chạy nhanh quá, tôi không đuổi kịp.” “Vậy cậu làm ăn kiểu gì không biết, có phải mấy năm nay xuất ngũ rồi đóng bụi mọi thứ rồi không?” Lệ Chắán Sinh tức giận đánh một phát vào đầu anh ta.

 

Tần Lãng rụt đầu, cẩn thận vuót đầu rồi nói: “Tốc độ của tôi cũng không kém thời kỳ đỉnh cao năm đó bao nhiêu đâu, dù tôi có đóng bụi kiểu gì thì tốc độ cũng không thẻ lùi đến một nửa gã ta.” “Cái gì? Tốc độ của gã gấp đôi cậu?” Lệ Chắn Sinh nghe vậy thì sắc mặt bỗng dưng thay đổi. Anh ta biết rõ thực lực của Tần Lãng, làm trinh sát, chân cần phải nhanh, nếu tính riêng tốc độ, dù là anh ta cũng không phải đối thủ của Tần Lãng, hiện giờ tốc độ của tên ăn mày này lại gấp đôi Tần Lãng, quả thực khủng bó.

 

Nếu anh ta biết tốc độ của Lâm Vũ có thể trực tiếp giết chết tên ăn mày, có lẽ anh ta sẽ kinh ngạc đến rớt cằm.

 

“Tôi nói rồi, người này ma quỷ lắm, sau này mọi người phải cần thận hơn.” Lâm Vũ chắp tay sau lưng, chậm rãi dạo bước ra ngoài, nhìn lên bầu trời đen như mực rồi lắm bẩm: “Nếu gã ra tay với cô Diệp thì chắc chắn gã là do Triệu Ngũ Gia phái tới.” Thật ra trước đó anh cũng không biết tên ăn mày này là do ai sai khiến, nhưng khi anh suy nghĩ tỉ mỉ, hiện giờ kẻ thù hận anh nhát, có lẽ là Triệu Ngũ Gia và Triệu Đông Quân, nên lần trước, sau khi hắn đánh với tên ăn mày, phân công cho Tần Lãng đi theo Diệp Thanh My mọi lúc, âm thầm bảo vệ cô, đề phòng rủi ro.

 

Không ngờ tên ăn mày này thật sự ra tay với Diệp Thanh My, chỉ tiếc loại đứng đầu trong bộ đội đặc chủng như Tần Lãng loại lại chẳng chiếm được chút ưu thế gì trước mặt đám yêu ma quỷ quái này.

 

Lúc này ngoài cửa bất ngờ truyền đến một tràng tiếng động cơ, tiếp đó một chiếc xe hơi màu đen đã đậu ngoài cửa y quán, tiếp đó một cô gái cột tóc cao, mặc áo da màu đen bước từ trên xe xuống, đúng là tình báo quân đội Hàn Băng.

 

“Bác sĩ Diệp, anh thật đúng là đạo đức tốt, cứu cả một phú ông siêu to bự, lại nhường hết công lao cho người khác.” Hàn Băng lãnh đạm liếc nhìn Lâm Vũ rồi thản nhiên nói.

 

Lâm Vũ thấy cô thì bèn đau đầu liên tục, người phụ nữ này quá khó đối phó, hơn nữa thực sự cô biết hết mọi thứ, hiểu hết mọi chuyện.

 

“Hai người các anh cũng ở đây à, đội trưởng Lệ, còn nhận ra tôi không?” Hàn Băng liếc sang Lệ Chắn Sinh, máy năm trước cô mới vào tình báo quân đội, nhưng cũng đã biết mặt Lệ Chấn Sinh.

 

Nữ quân nhân vốn dĩ đã ít, hơn nữa cô lại trông xinh đẹp như vậy, dù chỉ gặp cô một lần nhưng vẫn để lại ấn tượng rất sâu cho Lệ Chấn Sinh. Anh ta cười với cô rooid nói”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi