CỰC PHẨM Ở RỂ

Chương 182:

 

Lâm Vũ lập tức khiếp đảm, nhanh chóng chạy chậm qua.

 

“Tạ bí thư, thị trưởng Tăng, hai người tự mình đợi tôi ở đây, tôi không nhận nỗi đâu.” Lâm Vũ cười khổ.

 

“Không sao, phòng bệnh của Quách tổng đang có khách hàng đến bàn chuyện làm ăn.” Tạ Trường Phong chắp tay sau lưng cười, thả tay xuống, ý bảo anh đi vào trong: “Lúc này có lẽ đã nói xong rồi cũng nên.” Lâm Vũ đi cùng đám người Tạ Trường Phong vào gian bệnh nhân. Lúc đến phòng bệnh của Quách Triệu Tông, anh thấy bốn năm người đi từ trong ấy ra, tay còn cầm vài thứ trông như bản vẽ, vừa nói vừa đi đến cầu thang, trong đó có một người phụ nữ mang kính râm, mặc váy dài màu xanh biển.

 

Lâm Vũ thấy cô ta thì không kìm được mà bắt ngờ, tuy cô ta đã che mặt bằng kính râm, nhưng Lâm Vũ vẫn nhận ra được. Đúng là Nguyễn Linh Linh mà mấy ngày trước gây sự với anh và Giang Nhan ở Hà Kí.

 

Không phải cô ta về nước chúc thọ mẹ nuôi sao, sao lại chạy đến Thanh Hải rồi?

 

“Tạ bí thư, họ đến bàn chuyện làm ăn với Quách tổng sao?” Lâm Vũ tò mò hỏi.

 

“Không sai, hình như đến từ Lăng An, quảng cáo hay đại lý gì đó, tôi cũng quên rồi. Dù sao họ đơn giản là muốn đạt được quan hệ hợp tác với điện ảnh, mấy ngày nay đều gọi Vài cuộc.” Tạ Trường Phong cau mày suy nghĩ, liếc nhìn Lâm Vũ liếc tôi hỏi: “Sao vậy, cậu có quen à?” “Không tính là quen.” Lâm Vũ lắc đầu.

 

Sau khi đám người Lâm Vũ, Tạ Trường Phong vào phòng bệnh thì Quách Triệu Tông cũng mới vừa nằm xuống. Khi thấy Lâm Vũ thì anh ta lại muốn ngồi dậy, không kịp mang dép, cứ để chân trần lao đến đón anh, hai tay bắt chặt lầy tay anh, hai mắt rưng rưng: “Bác sĩ Hà, anh đã cứu một mạng của tôi, chính là cha mẹ tái sinh của tôi, Quách Triệu Tông tôi dập đầu với anh!” Nói rồi anh ta làm bộ muốn quỳ dưới đất, Lâm Vũ nhanh chóng đỡ lấy anh ta, vội vàng nói: “Quách tổng, Quách tổng, anh khách khí rồi, nêu anh cứ như vậy, tôi đi đấy.” Lúc này Quách Triệu Tông mới nhanh chóng đứng lên, kéo Lâm Vũ ngồi xuống giường.

 

“Yết hầu thế nào? Có ngứa không?” Lâm Vũ cười hỏi.

 

“Ngứa, hai ngày nay hơi ngứa quá mức.” Quách Triệu Tông vội vàng trả lời, giọng nói khi nói chuyện vẫn hơi khàn khàn, trầm tháp, tất nhiên là chưa khỏi hẳn.

 

“Ngứa là tốt, tôi mang riêng cho ông một ít thuốc viên. Mỗi lần ngứa khó chịu, ông uống một viên, nhanh chóng trị ngứa họng.” Lâm Vũ nói rồi lấy ra một cái bình nhỏ, đưa cho Quách Triệu Tông.

 

“Cảm ơn anh Hà, cảm ơn.” Quách Triệu Tông nhận lấy bằng hai tay rồi liên tục nói cảm ơn.

 

Sau đó Quách Triệu Tông cười nói với thư ký Tạ và Tăng Thư Kiệt: “Ông Tạ, anh Tăng, hôm nay cả hai người đều có mặt, bác sĩ Hà cũng đến, tôi có lời muốn nói thẳng, về hạng mục của Ảnh Thị Thành, tôi đã quyết định đầu tư ở Thanh Hải chúng ta.” “Ài, Quách tổng, anh cứ từ từ.

 

Tăng Thư Kiệt nhanh chóng giơ tay cản ông ta lại rồi nghiêm mặt nói: “Thế này là anh phải suy tính kỹ lưỡng chứ, mới ngắn ngủn mấy ngày như vậy, sao lại quyết định rồi? Không phải anh cảm thấy bác sĩ Hà cứu anh mà định báo đáp riêng bọn tôi chứ? Không thể được, đây là hai chuyện khác nhau.” “Ừm, Thư Kiệt nói rất đúng, hạng mục là hạng mục, ơn nghĩa là ơn nghĩa, hai chuyện khác nhau.” Ông Tạ cũng gật đầu theo.

 

Tuy họ rất muốn Quách Triệu Tông đầu tư hạng mục ở Thanh Hải, nhưng cũng không thể bát chấp đạo đức được.

 

“Hai người hiểu lầm rồi, tôi chọn đầu tư hạng mục, thứ nhất tất nhiên là vì ích lợi thương mại. Thật ra ngày đó xem đất, lòng tôi đã có ý định rồi, dù là vị trí thành phó, vị trí cánh đồng, hay phát triển lâu dài, Thanh Hải đều hơn hẳn Lăng An.” Quách Triệu Tông vội vàng giải thích: “Hơn nữa, thành phố Thanh Hải là nơi tôi chết đi sống lại, là vùng đát lành, đất quý của tôi, tôi tin tưởng nếu đầu tư hạng mục ở đây, nhất định sẽ vô cùng rực rỡ!” Nói xong lời này, Quách Triệu Tông cảm kích nhìn Lâm Vũ. Không có Lâm Vũ, anh ta còn sống lại thế nào được, có khi lúc này mình đã đầu thai chuyển kiếp.

 

Tạ Trường Phong và Tăng Thư Kiệt mỉm cười nhìn thoáng qua nhau, tuy khuôn mặt vẫn bình tĩnh, nhưng lòng đã sớm vui như nở hoa.

 

Thật ra họ đã đoán được, sau việc lần này, Quách Triệu Tông chắc chắn sẽ có thiên hướng đầu tư về Thanh Hải, nhưng không ngờ ông ta lại quyết định nhanh như vậy, cục đá trong lòng hai người bọn họ cũng coi như hoàn toàn rơi xuống đất.

 

“Quách tổng, tôi đây thay mặt hai triệu dân Thanh Hải cảm ơn ông.” Tạ Trường Phong cười ha ha cảm ơn.

 

“Còn hợp đồng cụ thể, đến lúc đó đợi trợ lý của tôi định ra rồi tôi ký.” Quách Triệu Tông mỉm cười, sau đó vẫy tay với trợ lý. Trợ”

 

lý nhanh chóng lấy ra một chồng văn kiện màu trắng, cung kính đưa đến trước mặt Lâm Vũ, rồi cũng đưa cho hắn một cây bút.

 

*“Hửm?” Lâm Vũ hơi buồn bực liếc nhìn trợ lý.

 

“Bác sĩ Hà, đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần hạng mục của Ảnh Thị Thành, tôi tự nguyện chuyển nhượng mười phần trăm cổ phần của Ảnh Thị Thành 10% đến tên cậu.” Quách Triệu Tông nhanh chóng giải thích với Lâm Vũ.

 

Mười phần trăm?!

 

Mọi người nghe vậy thì đều cả kinh.

 

Tuy Tạ Trường Phong và Tăng Thư Kiệt là kiểu người đã sớm nhìn quen trường hợp lớn cũng không kìm được mà hít một hơi, lòng chắn động không ngừng.

 

Mười phần trăm cổ phần! Máy trăm triệu hạng mục!

 

Sau này hạng mục thành công, mọi thứ ổn định hẳn, căn cứ tình huống theo tiền lời dụ kiến để đánh giá, mười phần trăm cổ phần, tiền lời hàng năm chia ra là vài tỷ!

 

Tuy Lâm Vũ không quá hiểu biết vụ tiền lời này, nhưng hắn cũng biết mười phần trăm này chắc chắn giá trị vô biên, căn bản không dám đòi nên hắn vội vàng từ chối”

 

“Ông Quách, ông quá khách khí, tôi không thể cần, tôi chưa bao giờ đòi cảm tạ khi cứu mạng người cả, ông đừng làm khó tôi.” “Cậu Hà, nếu cậu không nhận, vậy là cậu còn giận tôi rồi!” Quách Triệu Tông thở dài, vẻ mặt đau đớn khôn cùng rồi nói: “Được, vậy tôi cũng không đầu tư hạng mục này, sau này tôi cũng không hề đặt chân về nước, đến khi nào cậu tha thứ tôi thì lúc ấy tôi lại về nước!” Lúc nói lời này, ông ta đau lòng không thôi, tất nhiên là nói ra từ tận đáy lòng, còn hồi hận vì chuyện trễ nải Lâm Vũ hồi trước.

 

Vừa nghe vậy, Tạ Trường Phong và Tăng Thư Kiệt lập tức nôn nóng, sao tự nhiên hạng mục đang yên đang lành, nói không đầu tư là không đầu tư được, hai người nhanh chóng nháy mắt với Lâm Vũ.

 

“Tiểu Hà, Quách tổng có ý tốt, cậu cứ nhận lấy đi.” “Đúng thế, cậu xem Quách tổng đau lòng bao nhiêu, cậu nên thấy quý trọng, đừng coi nó là tiền, mà biến nó thành một loại biểu tượng cho hữu nghị, không phải là được sao?” Hai người Tạ Trường Phong và Tăng Thư Kiệt kẻ múa người ca, dốc lòng khuyên bảo Lâm Vũ nhận lấy cổ phần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi