CỰC PHẨM Ở RỂ

Chương 40: Đây Là Bạn Trai Của Em

Đều là đàn ông nên đương nhiên Lâm Vũ vô cùng hiểu rõ suy tính trong lòng Vu Thế Hâm.

Nếu bọn họ muốn uống vậy thì anh sẽ bồi bọn họ uống thoải mái!

Song chẳng ngờ đến mấy người này vô dụng như vậy, mới uống mấy ly mà đã gục rồi.

Lâm Vũ đến bên cạnh Tôn Phong, tay trái anh nắm tóc nhắc đầu anh ta lên, tay phải nhắn trên huyệt Liêm Tuyền ở yết hầu anh ta một cái, tức khắc Tôn Phong liền “ọe” một tiếng, cả dịch dạ dày lẫn cồn đều nôn hết ra ngoài, bốc lên một mùi rất khó ngửi.

Nôn xong người Tôn Phong tỉnh táo lại không ít, Lâm Vũ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh ta, anh cầm cây tăm rồi kéo tay Tôn Phong qua đâm lên huyệt Quan Xung ở ngón áp út. Một tia linh khí màu ngọc bích theo cây tăm truyền vào trong cơ thể Tôn Phong.

Cả người Tôn Phòng chợt trở nên vô cùng tỉnh táo, sau khi thấy Lâm Vũ anh ta không khỏi sửng sốt rồi quay đầu nhìn lại.

Khi phát hiện Vu Thế Hâm và đám cấp dưới của ông ta đều đã say đến ngã gục thì anh ta rất kinh hãi, nói với Lâm Vũ: “Gia Vinh, tửu lượng của anh trâu bò thật đấy…”

Anh ta còn chưa nói hết câu đã hét lên một tiếng, vì tay của Lâm Vũ đột nhiên nắm lấy cổ tay anh ta xoay ngược lại 180 độ.

“Viện trưởng Tôn, dù gì đi nữa thì Giang Nhan cũng là nhân viên của anh, anh làm như thế thật sự là táng tận lương tâm.”

Lâm Vũ lạnh giọng nói.

“Á á, nhẹ một chút, Gia Vinh… nhẹ tay một chút, tôi không hiểu anh đang nói gì hết.” Tôn Phong đến mồ hôi lạnh chảy đầy đầu.

Lâm Vũ đá văng cái ghế dưới chân anh ta, Tôn Phong ngã bẹp xuống đất, lại hét thảm lên, tay anh ta vẫn bị Lâm Vũ túm lấy, sức lực to lớn kéo căng cơ thể khiến anh ta cảm thấy tay mình gần như gãy đi mắt.

“Bây giờ hiểu chưa hả? Không hiểu thì tôi sẽ giúp anh nhớ lại chút nhá.” Giọng Tôn Phong rất nhẹ nhưng lại vô cùng rét lạnh, hệt như lưỡi đao sắc lẻm.

“Hiểu rồi, hiểu rồi!”

Tôn Phong cắn răng nhịn đau, xem ra Lâm Vũ đã sớm đoán được đã xảy ra chuyện gì, vì anh ta thấy bây giờ có giấu diễm cũng vô dụng nên thấp giọng cầu xin: “Có thể cho tôi đứng lên trước đã được không?”

Trong lòng anh ta vừa thất kinh vừa run sợ, không biết từ khi nào Hà Gia Vinh lại có bản lĩnh lợi hại đến vậy, hơn nữa cái tính nhát gan cũng hoàn toàn biến mất, hiện tại thái độ nói chuyện và vẻ mặt của Hà Gia Vinh đều chứa một vẻ áp bức cực lớn, khiến anh ta không lạnh mà run.

Thậm chí anh ta ảo giác rằng dường như người ngồi trước mặt mình không phải là Hà Gia Vinh mà là một người khác.

Sau khi Lâm Vũ buông tay anh ta xuống, anh ta cầm cổ tay rồi đứng dậy, hơi ấm ức nói: “Gia Vinh, tôi cũng nào muốn chứ, nhiều năm như thế tôi đối với Giang Nhan như thế nào anh cũng thấy hết được mà, có lúc nào tôi đối xử tệ bạc với cô ấy đâu. Nhưng gã mập chết bầm này cứ ép tôi làm như vậy, tôi cũng không còn cách nào khác, anh cũng không phải không biết, tất cả phần thuốc ở phòng khám của tôi đều phải dựa vào ông ta.”

“Vậy nên anh vì lợi ích mà bán cấp dưới của mình à?” Lâm Vũ chau mày.

“Aizz, tôi nào có nhẫn tâm được như vậy, hôm nay nếu anh không đến thì chốc lát sau tôi cũng gửi tin nhắn cho anh thôi.”

Tôn Phong lắc đầu thở dài, lấy điện thoại ra đưa cho Lâm Vũ: “Anh xem đi, tin nhắn tôi cũng đã soạn xong hết rồi.”

Lâm Vũ nhận điện thoại liếc xem, thấy Tôn Phong quả thực soạn mấy tin nhắn gửi cho mình lại còn được hẹn giờ gửi.

Nhờ vậy mà Lâm Vũ biết mình đã trách lầm anh ta, hơi ngại nói: “Xin lỗi, viện trưởng Tôn, lúc nãy tôi xuống tay hơi nặng.”

Tôn Phong vội xua xua tay bảo rằng không sao.

“Nếu chuyện này không liên quan với anh thì tôi đây đảm bảo chắc chắn sẽ không làm liên lụy đến anh. Nhưng với Vu Thế Hâm thì tôi không tha cho ông ta được, anh tiếp xúc với ông ta lâu như vậy, chắc chắn biết không ít chuyện đen tối của ông ta nhỉ, mong anh có thể tiết lộ cho tôi một chút.”

Lâm Vũ nói trông thì như thương lượng nhưng thật ra giọng điệu lại không cho người khác từ chối.

Ề ì Tôn Phong hơi do dự rồi thở dài nói: “Thật ra mây chuyện xâu của ông ta tôi đều tìm hiểu qua, quy tắc ngầm với thực tập sinh nữ, nhận tiền hồi lộ, làm giả sổ sách, cộng lại cũng không dưới mấy trăm lần rồi. Nhưng gã ta là phó viện trưởng quyền cao chức trọng, hơn nữa còn có mạng lưới quan hệ, cho dù có một hai người đi tố cáo thì căn bản cũng chẳng làm gì được ông ta.”

“Có chứng cứ gì không?”

“Chứng cứ…”

Tôn Phong chau mày suy nghĩ rồi chợt nhớ ra: “Cái đó, cái điện thoại dự bị mà gã luôn mang theo bên người, rất nhiều giao dịch ngầm đều liên lạc thông qua điện thoại này, có thể nói cũng là chứng cứ đanh thép nhất.”

Lâm Vũ lập tức đến người Vu Thế Hâm lục soát, phát hiện ra trên người gã quả thật có hai chiếc điện thoại, Lâm Vũ dứt khoát lấy hết cả hai.

“Viện trưởng Tôn, vậy bọn họ thì làm phiền anh xử lý rồi.” Lâm Vũ võ vỗ vai Tôn Phong rồi trực tiếp rời đi.

Tôn Phong lúc này mới thật sự thở một hơi phào nhẹ nhõm, anh ta đi đến ghế dựa mình vào một chút, phát hiện sau lưng bản thân vậy mà đã ướt đẫm mò hôi.

Sau khi xuống lầu, Lâm Vũ chia ra gọi cho ba người, một là Lý Hạo Minh làm bên bộ nhân sự trong bệnh viện, anh là dễ dàng thu thập được chứng cứ vi phạm pháp luật của Vu Thế Hâm.

Người thứ hai là Đặng Kiến Bân, quản lý nhánh trên bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải, có thể trực tiếp đi tìm anh ta tiền hành điều tra.

Người thứ ba là Vệ Công Huân, quản lý ngành chấp pháp, phụ trách phối hợp Đặng Kiến Bân bắt giữ Vu Thế Hâm và đề cập đến việc kiện gã ta.

Ba người này đều rất thích Lâm Vũ, nhận được điện thoại của anh xong, vừa nghe thấy chuyện quan trọng bọn họ liền trịnh trọng đồng ý.

“Sao tối nay anh lại uống được đến như thế?”

Lúc trở về, Giang Nhan vừa lái xe vừa nhịn không được hỏi anh.

Lâm Vũ theo thói quen quay đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ, nói: “Trước khi đến tôi đã biết trước mấy thủ đoạn đó nên đã uống một chút thuốc giải rượu.”

“Ò… Tối nay cảm ơn anh.” Giang Nhan không kìm được nói tiếng cảm ơn với anh, nhớ tới lúc nãy Lâm Vũ trên bàn tiệc lại không hiểu sao cô có chút an lòng. Nếu như tối nay anh không đến thì có khi cô muốn chạy cũng không được.

“Ơn nghĩa gì, tôi là chồng cô đấy.” Lâm Vũ quay đầu cười ha hả nói.

Chồng?

Cái xưng hô quá đỗi xa lạ này…

: Giang Nhan không khỏi có chút hoảng hốt, cũng không biết bao lâu nữa cô mới có thể cam tâm tình nguyện thốt lên tiếng gọi này.

Thực ra Lâm Vũ vì cô làm nhiều việc như vậy, đổi thành những người phụ nữ khác sớm đã bị anh làm cho cảm động.

Nhưng nguyên nhân Giang Nhan không quá cảm động là do từ nhỏ Hà Gia Vinh đã rất cưng chìu cô, anh ta luôn để cho cô ăn những món ngon nhát, cũng luôn giữ lại những thứ tốt nhất cho cô. Cho nên dần dần đã gieo trồng trong trí óc cô một loại suy nghĩ rằng bất kể Hà Gia Vinh làm gì cho cô thì đó cũng đều là chuyện đương nhiên.

Cô cũng biết mình như vậy là sai, nhưng vẫn không đổi được, ít nhất thì trong chốc lát không thể thay đổi. Có thể là suy cho cùng thì do cô vẫn chưa yêu anh.

Sáng sớm hôm sau, toàn bộ giới bệnh viện thành phó Thanh Hải đã náo loạn trước vụ việc kinh thiên động địa nhất từ trước tới nay.

Nguyên nhân là bởi phó viện trưởng Vu Thế Hâm của bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải đã bị bắt vì ông ta là kẻ tình nghi nghiêm trọng do có hành vi phạm pháp theo quy định của pháp luật. Có hơn trăm nhân viên liên quan đến vụ việc, trong đó có đủ các “lương y như từ mẫu”, những người làm nên tên tuổi của bệnh viện, chủ nhiệm, thậm chí có cả viện trưởng.

Trong lúc nhất thời toàn bộ giới chữa bệnh của thành phố Thanh Hải ai nấy đều cảm thấy bát an, lo sợ chuyện sẽ xảy ra trên người mình.

Trong số những người biết chuyện cũng bắt đầu có lời đồn rằng do Vu Thế Hâm đắc tội một thanh niên nên vì thế trong một đêm liền mát trắng mọi thứ.

Tất cả mọi người đều suy đoán người nọ chắc là con ông cháu trai vô cùng quyền thế, nếu bọn họ biết là người kia chính là Lâm Vũ phải bám váy mẹ sống qua ngày, không chừng cũng sốc đến hộc máu.

Lâm Vũ rất hài lòng với kết quả giải quyết này, bản thân anh làm vậy cũng xem như đã không phụ lòng Hà Gia Vinh rồi.

Mà lần càn quét này cũng có lợi với Giang Nhan, vị trí bác sĩ bệnh viện Thanh Hải trống rất nhiều nên buộc phải đưa ra thông báo tuyển người trên diện rộng. Giang Nhan đặc biệt nghiêm túc chuẩn bị, mỗi ngày về nhà đều là chăm chỉ ôn tập, chẳng nói được máy câu với Lâm Vũ.

Thực ra cô không biết, thiếu đi loại người như Vu Thế Hâm gây khó dễ thì kể từ đây cuộc thi tuyển của cô quả thực đã trở nên dễ như trở bàn tay.

Chiều cuối tuần hôm đó Lâm Vũ đang ở tiệm bánh bao giúp mẹ trộn nhân bánh thì đột nhiên Tống lão gọi điện cho anh.

“Alo Tiểu Hà hả, tối nay cậu có rảnh không, tối nay có một buổi tiệc rượu trao đổi với những người nỗi tiếng trong giới chính trị, người đến đều là tai to mặt lớn trong thành phố Thanh Hải, có cả bí thư và thị trưởng ở đó, cậu cũng theo chúng tôi cùng đến đây đi.” Tống lão cười ha hả nói.

“Tống lão hay là thôi đi, tôi mù mờ mấy cái đó đi cũng không hợp.” Lâm Vũ uyễn chuyển từ chối, bản thân anh cũng không phải người nổi tiếng gì, theo bọn họ dính vào mấy thứ đó làm chỉ.

“Tiểu Hà ơi, con người thường đi chỗ cao, tôi nghĩ cậu vẫn cứ nên đến đây đi, không chừng có thể xoay chuyển được cuộc đời của cậu đấy.”

Tống lão không đợi lâm vũ đáp lời đã tiếp tục nói: “Cứ quyết định như vậy nhé, lát nữa tôi bảo Thắm Nhi đến đón cậu.”

Nói xong Tống lão liền cúp điện thoại, Lâm Vũ chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

Chỉ chốc lát sau, một chiếc Porsche 911 màu tím dừng ở cửa hàng bánh bao, sau đó một dáng người xinh đẹp bước xuống xe, người đó chính là Tiết Thắm, cô ta vẫy tay chào với Lâm Vũ.

“Mẹ, con đi trước đây nhé.”

Lâm Vũ đứng dậy định đi thì mẹ bắt tay anh lại, lo lắng nói: “Gia Vinh này, mẹ thấy con bé Giang Nhan kia rất tốt, con không thể làm chuyện có lỗi với nó được đâu đấy.”

Lâm Vũ thiếu chút nữa hộc máu, anh vỗ vỗ tay mẹ mình cười nói: “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu thế, mẹ yên tâm đi.”

Hôm nay Tiết Thắm vô cùng trưng diện, cô diện một chiếc váy hai dây màu đen phong cách gợi cảm, trên cổ đeo chiếc dây chuyền kim cương lộng lẫy đến loá mắt, cả người toát lên hơi thở thanh cao.

“Tôi tưởng là tiệc tối nay anh không đi được chứ, dù sao người tham gia tiệc đều là mấy nhân vật có tiếng ở Thanh Hải.”

Tiết Thắm hơi mỉa mai nói, hiển nhiên cô ta vẫn còn rất ghét Lâm Vũ.

“Cô cũng đi được vì sao tôi lại không thể đi.”

Lâm Vũ cũng cố ý dùng lời chọc giận cô: “Đừng quên, chuyện công ty của cô chính là tôi giải quyết giúp đấy.”

“Hù!” Tiết Thắm tức giận đạp ga, xe vụt phát phóng đi.

Thấy Tiết Thắm lái xe đến trung tâm mua sắm, Lâm Vũ có chút hoang mang hỏi cô tới đây làm gì.

“Đương nhiên là mua quần áo cho anh chứ làm gì, trông cái bộ dạng ăn mặc nghèo bần của anh kìal” Tiết Thắm liếc mắt Đây là trung tâm xa hoa nhất do các nhân vật nổi tiếng ở Thịnh Thiên xây nên, nơi này dù cho tùy tiện chọn một món phụ kiện cũng đã ít nhất một vạn, giá của quần áo còn càng ở trên trời.

Khách đến cũng đều là đám người giới thượng lưu, thậm chí ngay cả người bình thường tiến đến xem một chút cũng không dám.

Lâm Vũ vừa hay là loại người thường này, cho tới giờ anh vẫn chưa bước chân vào, hôm nay là lần đầu tiên đến, thấy giá niêm yết trên quần áo và trang sức anh thầm líu lưỡi, đây không phải là cướp giữa ban ngày sao.

“Đừng có nhìn lung tung, y hệt như thằng nhà quê ấy.” Tiết Thắm không nhịn được liếc anh một cái.

Sau khi lên tầng năm, Tiết Thám liền tùy tiện bảo nhân viên chọn cho Lâm Vũ bộ vest phù hợp, dù sao Lâm Vũ chẳng phải bạn trai cô ta, cô ta dĩ nhiên không thèm để ý đến, bảo nhân viên chọn sao nhìn hợp là được.

Không đến nửa tiếng Lâm Vũ liền đã tây trang chỉnh tề đứng trước mặt cô, Tiết Thắm giương mắt liếc thoáng qua, cô a không khỏi ngần ra, gã Hà Gia Vinh mặc tây trang chỉnh tề xong quả thật như dáng vẻ “Chó muốn giả người”.

Tuy Hà Gia Vinh không đẹp trai như dáng vẻ Lâm Vũ lúc còn sống, nhưng tướng mạo cũng khá được, bởi vì suốt ngày anh ta vùi mình ở nhà, nên làn da trắng nõn, khiến cho người ta có cảm giác nho nhã.

“Được rồi, lấy cái này đi.”

Tiết Thám lười phí thời gian vào chuyện này, cô ta thanh toán xong liền chuẩn bị dẫn theo Hà Gia Vinh đi dự tiệc.

“Tại sao phải mặc thành như vậy, hai”

Lâm Vũ vừa đi theo cô đến bãi đậu xe vừa thở dài, anh cảm giác hết sức không tự nhiên.

“Tên nhà quê này.” Tiết Thắm có chút cạn lời.

“Thám Nhi, sao em lại đến đây!”

Lúc này đột nhiên phía trước truyền tới một giọng nói trong trẻo, sau đó một chàng trai trẻ tuổi chạy đến, ánh mắt nhìn Tiết Thắm lóe lên vẻ mừng rỡ.

Dáng vẻ anh chàng cũng khá được, thân hình cao ráo khoảng chừng mét tám, ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, vừa nhìn đã biết không phải con cái nhà bình thường.

“À, tôi đến mua ít đồ.” Tiết Thắm nhàn nhạt đáp, hiển nhiên cô ta cũng chẳng máy niềm nở với trai đẹp.

“Không nghĩ đến em lại thực sự đến Thanh Hải đấy, sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt rồi.”

Anh chàng đẹp trai vui mừng nói: “Vị này là?”

Lúc này anh ta mới chú ý tới Lâm Vũ đứng cạnh Tiết Thám, ánh mắt nhìn về phía Lâm Vũ không khỏi mang theo vẻ địch ý.

“À, anh ấy là…”

Lời vừa ra khỏi miệng Tiết Thám, chợt cô nàng nghĩ tới cái gì, trong ánh mắt hiện lên vẻ gian xảo, sau đó đổi giọng, đột nhiên bắt lấy tay Lâm Vũ, cười nói: “À, vị này là bạn trai của em, tên Hà Gia Vinh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi