CỰC PHẨM Ở RỂ

Chương 403:

Chủ nhiệm Lưu, các cô đi từ từ nhé, chúng tôi đi trước đây, bai bail”

Lâm Vũ có chút muốn giơ tay lên vẫy Lưu Cần, tiếp đó liền tăng tốc độ, “Bành” chạy vụt đi, đề lại cho bọn Lưu Cần chỉ còn một cái bóng.

Lưu Cần tức đến độ mũi lệch sang một bên, giọng căm hận nói: “Chủ nhiệm Ngô, cô nhìn thấy chưa, đây chính là tính chất vốn có của bọn nhà quê! Chính bởi vì hôm qua tôi nói Giang Nhan vài câu, anh ta hôm nay lại cổ ý thuê chiếc xe nhìn có vẻ phong cách đến chọc tức tôi, cô nói đây là cái thứ gì vậy!”

“Được rồi, chủ nhiệm Lưu, không cần thiết phải tức giận với bọn bụi đời này, vợ anh ta năm trong tay cô, cô muôn xử lý thế, chẳng phải là chuyện chỉ trong vài phút thôi sao?” Chủ nhiệm khoa phụ sản vội vàng khuyên cô một câu, “Vả lại, cô vừa được phó viện trưởng tiên cử đến ‘kế li bồi dưỡng nhân tài tinh hoa’, cô lẽ ra phải vui mừng mới phải.”

Lúc cô ta nói chuyện trong ngữ khí có chút chơi chữ, vê việc Lưu Cân bỗng nhiên được tiên cử vào “kế hoạch bồi dưỡng nhân tài tinh hoa”, cô cảm thây mười phần không thể hiểu được, cũng là mười phân đô ky.

Lưu Cần vừa nghe tháy lời này lập tức tâm trạng thoải mái hắn lên, cũng không thèm tức giận Giang Nhan và Lâm Vũ nữa, dù gì nêu nói về điểm này, cô ta còn phải cảm ơn Giang Nhan nữa cơ, cười ha ha nói: “Chủ nhiệm Ngii, cô cũng đừng ‘ nản lòng, tôi tin răng với năng lực của cô, rât nhanh cũng được vào thôi.”

Chủ nhiệm Ngô rất khéo léo liếc xéo một cái, rôi không nói thêm gì nữa.

“Anh làm gì vậy à, a ngược lại có thể chút giận, tôi thì xui xẻo rôi.” Sau khi về đên nhà, Giang Nhan hướng về Lâm Vũ trách măng một câu.

Có điều cô cũng cảm thấy trong lòng mười phần thoải mái, mấy ngày nay vẫn cứ bị Lưu Cần bắt nạt, hôm nay cuôi cùng cũng mở mày mở mặt một lần, nhật là nghĩ tới lúc vừa rồi Lưu Cần tức đến mặt biến dạng, cô không kìm được muôn cười.

“Sao phải sợ cô ta, bệnh viện đâu phải của nhà cô ta, cô không làm sai, cô ta nói đuổi cô là đuổi được sao?”

Lâm Vũ nói không một chts khách sáo.

“Được rồi, sau này vẫn cứ nên khiêm nhường một chút, anh nghĩ răng đây vẫn là Thanh Hải à.” Giang Nhan nHề nhàng lấy tay vỗ anh một cái.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Vũ cùng với Thâm Ngọc Hiên đưa Chu Thân ra sân bay.

“Chu Thần, sớm quay lại nhé, chúng tôi đều đợi anh đó.” Thấm Ngọc Hiên dùng nắm đâm chạm vào ngực của Chu Thần, có một loại thương cảm như “thiếu mắt một người anh em”.

Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! “Yên tâm, tôi nhất định sẽ quay lại.”

Chu Thần cười đảm bảo nói với hai người họ một câu.

Sau khi tiễn Chu Thần xong, Lâm Vũ và Thâm Ngọc Hiên liền đi chơi quanh khu vực nội thành, Lâm Vũ muôn tìm kiếm, xem xem có mặt tiền cửa hiệu nào thích hợp đề mở y quán.

Tuy rằng Hà Cần Kỳ cũng tìm hộ anh hai mặt tiền cửa hàng đêu rất tốt, nhưng mà mở y quán, không: phải l là đặc biệt thích hợp, cứ luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

“Nhà hàng này làm gì vậy, sao lại nhiều người vậy?”

Sau khi đi đến một con phố, sầm uất nhất ở trong thành phó, Thẩm Ngọc Hiên bỗng nhiên chỉ vào phía trước tò mò hỏi.

Lâm Vũ ngắng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy cách đó không xa trước cửa nhà hàng đây người đứng xếp hàng, phân thành ba hàng, dường như đang xêp hàng đợi, xung quanh còn có không ít người xem náo nhiệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi