CỰC PHẨM Ở RỂ

Chương 96: Sự Mạo Phạm Bắt Đắc Dĩ.

“Annie tiểu thư, lâu rồi không gặp, không ngờ cô tới Hoa Hạ đấy. Tôi đang định qua Mỹ thăm cô kìa.” Người đàn ông mặc vest cung kính nói.

“Hà tiên sinh, giới thiệu với anh chút, đây là một bệnh nhân của tôi.” Annie hưng phân mà nói với Lâm Vũ: “Năm ngoái anh ấy mắc một loại bệnh kỳ lạ, đã khám rất nhiều bệnh viện ở Hoa Hạ, khám bởi vô số bác sĩ đều không chữa khỏi. Cuối cùng tìm đến nước mỹ chúng tôi. Tôi đã cho anh ấy thử loại thuốc mới mà chúng tôi nghiên cứu, dùng ba tháng liền khỏi.”

Lúc cô ta nói thì vẻ mặt tươi tắn, sự hưng phấn bộc lộ qua lời nói. Cuối cùng cô ta cũng có một ca bệnh có thể tự hào rồi.

“Ò? Không biết là bệnh lạ gì?”

Lâm Vũ vừa nghe thấy bệnh mà khám khắp nơi trên cả nước đều không được thì liền hưng phán.

“Bàng tiên sinh, anh có thể nói kể cho anh ta nghe chút” Annie hỏi người đàn ông mặc vest một cái.

Bàng tiên sinh vội gật đầu, nói với Lâm Vũ: “Xin chào, mấy năm trước tôi đột nhiên xuất hiện chứng đau đầu, là một loại đau chướng, lúc đau đầu thì mắt không mở nỗi, đầu cũng không ngấắc lên nỗi. Các bệnh viện lớn nhỏ ở Thanh Hải, Kinh Thành, Hồng Kong, Macau đều đi hết rồi. Chụp Ct, cổng hưởng từ hạt nhân, điện đồ não cũng làm hét rồi, những vẫn không khám ra bệnh. Bác sĩ nói tất cả đều bình thường, nhưng đầu tôi vẫn đau.”

Thấy Lâm Vũ ngồi cùng Annie tiểu thư nên Bàng tiên sinh biết thân phận của Lâm Vũ tuyệt đối không bình thường, nên lúc nói thì rất khách khí.

“Sau đó thì sao, liền tới Mỹ?” Lâm Vũ tò mò nói.

“Đúng, sau đó được bạn bè giới thiệu, tôi liền tới hiệp hội y liệu Mỹ, lại làm kiểm tra lần nữa, cũng không có vấn đề. Hội trưởng Annie liền đích thân khám cho tôi, cho tôi dùng thử thuốc mới, dùng liên tục ba tháng, đầu liền không đau nữa.” Bàng tiên sinh vội trả lời.

“Bàng tiên sinh, theo như tôi biết, lúc đó anh cũng từng đi khám đông y nhỉ?” Annie có chút đắc ý.

Bàng tiên sinh gật đầu liên hồi, nói: “Từng đi, từng đi, ngoài bác sĩ trung y khó hẹn như Tống lão và một số người có tiếng thì tôi đều khám qua, nhưng không có ích gì cả, hơn nữa uống thuốc đến mức đầu tôi càng đau hơn.”

Annie không nói gì, khua tay, nở nụ cười như đứa trẻ thắng lợi mà đắc ý với Lâm Vũ.

“Vậy Bàng tiên sinh bây giờ khỏi chưa?” Lâm Vũ nhìn dáng vẻ của Annie mà không khỏi buồn cười. Dáng vẻ này của cô ta đáng yêu hơn lúc hung dữ nhiều.

“Khỏi thì khỏi rồi, nhưng dừng thuốc hơn nửa năm, gần đây hình như hơi tái phát rồi.” Bàng tiên sinh vội nói: “Nên tôi mới định đi Mỹ tìm Annie tiểu thư lần nữa.”

“Hoan nghênh.” Annie nghe vậy thì tự tin nói: “Bàng tiên sinh, bây giờ tôi có thể đảm bảo với anh, đợt thuốc này có tác dụng rõ ràng hơn đợt trước. Lần này anh chỉ cần uống một tháng thì sẽ thấy tác dụng ngay.”

“Thật sao? Vậy tốt quá rồi!” Bàng tiên sinh tỏ vẻ mừng rỡ.

Lâm Vũ lắc đầu cười khổ một cái.

“Hà tiên sinh, anh có ý gì?” Annie chú ý tới vẻ mặt của Lâm Vũ, liền biến sắc, có chút không vui nói: “Anh là đang nghỉ ngờ kỹ thuật y liệu của chúng tôi sao?”

“Cũng không phải, tôi chỉ cảm thấy một căn bệnh vốn không cần uống thuốc cũng có thể khỏi mà lại cứ phải uống thuốc hai tháng, tội gì chứ.” Lâm Vũ lắc đầu cười.

“Anh nói gì? Hà tiên sinh, mời anh tôn trọng tôi chút!”

Mặt Annie liền biến sắc, nội tâm bùng lửa giận. Tên Hà Gia Vinh này cũng quá đáng quá rồi, lời này của anh quả thực là đang sỉ nhục rõ ràng mà!

Phải biết đoàn đội của mình vì nghiên cứu ra loại thuốc này mà đã hao tốn hết hai năm tâm huyết.

“Annie tiểu thư, tôi không có ý không tôn trọng cô. Thuốc của các cô quả thực trong giới tây y đã đạt tới trình độ rất tiên tiến, nhưng trung tây có khác biệt. Ở giới trung y chúng tôi, chữa theo chứng bệnh, có phương pháp trị liệu đặc biệt, đơn giản mà hiệu quả.” Lâm Vũ từ tốn nói.

“Không thể nào!”

Mặt Annie âm trầm. Lâm Vũ chuyển đổi cách nói quả thực không phải là đang sỉ nhục hiệp hội y liệu của cô ta nữa, nhưng lại đang sỉ nhục tây y!

Chứng bệnh phải dùng thuốc cao cấp của giới tây y mới có thể khống ché, đối với trung y mà nói lại dễ như trở bàn tay? Đây không phải là xem thường tây y bọn họ thì là gì?

“Annie tiểu thư không tin thì tôi có thể làm mẫu ngay tại đây cho cô xem.”

Lâm Vũ đã nắm rõ tính khí của cái cô Annie này rồi, liền không tranh cãi với cô ta, quay đầu nói với Bàng tiên sinh: “Bây giờ đầu anh còn đau nhỉ?”

“Đúng, nhưng không nghiêm trọng lắm. Trước khi dùng thuốc đau ghê lắm. May mà có thuốc đặc hiệu của Annie tiểu thư.”

Bàng tiên sinh nói rất cần thận, có tâng bốc Annie một cái, sợ cô ta tức giận không bán thuốc cho mình nữa.

“Tôi chữa cho anh một cái liền không đau nữa.” Lâm Vũ cười cười, bảo phục vị mang một bát nước lạnh tới.

“Cậu cũng là bác sĩ sao?” Bàng tiên sinh nghỉ ngờ nói.

“Đúng, trung y.”

Lâm Vũ nói rồi kéo tay anh ta qua, vén ống áo anh ta lên, sau đó nhúng tay vào nước, dùng lực đánh lên tay anh ta, rất nhanh tay của Bàng tiên sinh liền đỏ lên.

Bàng tiên sinh không kìm được mà nghiền răng, thầm nghĩ Lâm Vũ không phải là đánh mình, nên mạnh tay thật.

“Bây giò thấy thế nào?” Lâm Vũ dừng lại, dùng khăn tay lau tay.

Bàng tiên sinh ngắn ra một cái, sau đó lắc đầu, kinh ngạc nói: “Không đau nữa! Ôi, thật sự không đau nữa rồi!”

Nói rồi anh ta lại lắc đầu máy cái, thấy cơn đau máy ngày nay đã không còn liền vô cùng vui mừng, kéo lấy tay Lâm Vũ: “Tiên sinh, cậu đúng là cao nhân mà. Xin hỏi cậu tên gì vậy?”

“Tôi tên Hà Gia Vinh.” Lâm Vũ cười nói.

“Hà Gia Vinh?”

Bàng tiên sinh chau mày, nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra Hoa Hạ còn có một thần y tên là Hà Gia Vinh.

“Tiểu bối vô danh, Bàng tiên sinh không biết cũng bình thường.” Lâm Vũ cười nói.

“Cậu yên tâm, từ nay về sau tôi nhớ rõ cậu rồi.” Bàng tiên sinh bảo đảm nói: “Có điều tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút, bệnh này của tôi có tái phát nữa không?”

“Chắc chắn sẽ tái phát!”

Lâm Vũ còn chưa nói gì thì Annie đã giận đùng đùng: “Thủ pháp này của hắn có lẽ chỉ là ngừng đau tạm thời, căn bản không thể chữa được gốc.”

“Annie tiểu thư nói không sai.”

Lâm Vũ gật đầu, nói với Bàng tiên sinh: “Cho dù là uống thuốc hay là thủ pháp đả kích này của tôi, đều chỉ mang tính tạm thời.

Muốn trị gốc thì cần giải quyết nguyên nhân bệnh.”

“Tiên sinh, cậu là nói cậu đã nhìn ra nguyên nhân bệnh của tôi À:ow rôi?

Bàng tiên sinh kinh ngạc, lại nắm lấy tay Lâm Vũ, kích động không thôi.

“Đúng, anh là…”

“Không thể nào!”

Chưa đợi Lâm Vũ nói xong thì Annie đã đứng dậy, có chút điên cuồng mà nói: “Máy móc tỉnh vi của cơ cấu y liệu chúng tôi cũng không tìm ra được nguyên nhân bệnh, sao canh có thể nhìn một cái liền nhìn ra chứ?”

Lồng ngực cô ta phập phồng, rất đồ sộ. Một sự sợ hãi tột cùng bao vây lấy cô ta. Cô ta đột nhiên rất sợ Lâm Vũ sẽ nói nguyên nhân bệnh ra, một khi nói đúng thì hiệp hội y liệu của bọn họ, thậm chí cả giới tây y xem như sẽ hoàn toàn bại dưới trung y.

“Annie tiêu thư, tây y các cô không tìm ra được nguyên nhân bệnh, không có nghĩa trung y của Hoa Hạ chúng tôi cũng không tìm ra được.” Ngữ khí của Bàng tiên sinh bắt giác thay đổi, mơ hồ có loại cảm giác tự hào. Quá trình khép nép tới Mỹ xin khám bệnh lúc đó vẫn còn ngay trước mắt anh ta.

“Vậy thì anh nói thử xem, anh ta rốt cuộc là bệnh gì?” Annie cố kím nén sự phân nộ nơi lồng ngực mà nói.

“Chứng bệnh này của anh ta chính xác mà nói cũng không phải là bệnh gì cả, chỉ là thể chất của anh ta khá đặc biệt, thuộc thể chất ứ đọng máu, máu không thông suốt, sợ ẩm sợ lạnh, mà anh ta lại ở cạnh vùng nước, tất nhiên sẽ bị bệnh này.” Lâm Vũ phân tích rõ ràng.

“Hắn nói là thật sao?” Annie vội nói. Cô ta không tin Lâm Vũ dựa vào chứng bệnh của bệnh nhân liền có thể nhìn ra được nơi anh ta ở.

Ai ngờ Bàng tiên sinh gật đầu liên hồi, vẻ mặt hưng phấn nói: “Tiên sinh, cậu nói không sai. Nhà tôi quả thực ở gần vùng nước. Bệnh đau đầu này của tôi có từ lúc chúng tôi chuyển nhà tới không lâu. Vợ tôi tưởng có liên quan tới phong thủy, còn tìm phong thủy tiên sinh tới xem cho chúng tôi nữa.”

Annie biến sắc, ngồi bịch xuống ghé, sắc mặt trắng bệch, thất thần nhìn về phía trước, lầm bẩm: “Sao có thể, sao có thể.”

Lâm Vũ nhìn Annie một cái, hơi bất lực mà cười cười. Tính hiếu thắng của cô Annie này đúng là không phải mạnh bình thường.

“Tiên sinh, vậy có phải tôi chuyền nhà rồi thì bệnh này cũng sẽ khỏi?” Bàng tiên sinh vội hỏi.

“Đúng thế, còn có, theo thể chất của anh, tốt nhất nên cai thuốc cai rượu, bớt ăn thịt mỡ heo, ăn thêm đậu đen, nắm hương, cà, xoài, rượu vàng vân vân, những thức ăn bổ máu.” Lâm Vũ dặn.

“Cảm on tiên sinh, cảm ơn tiên sinh.” Bàng tiên sinh vội cảm ơn liên hồi, lấy ví tiền ra định trả tiền khám cho Lâm Vũ. Lâm Vũ lại khua tay từ chối, Bàng tiên sinh liền nói với phục vụ, lát nữa anh ta sẽ tính tiền thay cho Lâm Vũ.

Sau khi tiễn Bàng tiên sinh đi, Lâm Vũ quay đầu nhìn một cái, liền biến sắc.

Chỉ thấy Annie hơi nhắm mát lại, sắc mặt tái nhợt, miệng hơi run, hô hấp hỗn hễn, tứ chỉ hơi co giật, rõ ràng là triệu chứng tim đập nhanh do tức giận quá độ.

Lâm Vũ nhanh như chớp mà đến bên cạnh cô ta, vươn tay ra thử thì phát hiện triệu chứng tim đập liên hồi, tình hình nghiêm trọng, bắt buộc phải cấp cứu.

“Xin lỗi, Annie tiểu thư, đắc tội rồi.”

Lâm Vũ nghiến răng, sau đó cởi áo khoác ra che lại bộ ngực ngạo nghễ đó của cô ta, rồi cúi người xuống, dò tay vào trong áo khóa, vươn tay mở cúc áo nơi ngực cô ta.

Vì chứng bệnh này cần thủ pháp đặc biệt dùng lực ấn xuống huyệt đãn trung, nên Lâm Vũ chỉ có thể ra hạ sách này.

Có điều lần đầu anh làm loại chuyện này, khó tránh có chút căng thẳng, sờ mó cả nửa ngày cũng không mở được cúc áo của cô ta, chỉ đụng phải nơi không nên đụng.

Sau khi mở cúc áo ra, anh không bận tâm tới việc hưởng thụ cảm giác ấm nóng mềm mại đó mà vội ngưng tụ linh lực trong người lên đầu ngón tay, dùng lực mà ấn xuống huyệt đãn trung mấy cái.

Người Annie vốn không thở nỗi liền phập phồng lên, thở dài một hơi, hô hấp liền khôi phục bình thường, thở hồn hễn, ý thức cũng dần khôi phục lại.

“Anh làm cái gì!”

Lúc cô ta nhìn thấy nơi mà tay Lâm Vũ đặt lên thì liền hất tay anh ra, đứng bật dậy, vội bảo vệ ngực, đồng thời đá mạnh về phía anh một cái.

Lâm Vũ không ngờ thân thủ của cô ta tốt như vậy, lúc phản ứng lại thì đã muộn, bị cô ta đá mạnh một cái lên tay trái.

“ÁN Lâm Vũ ôm lấy tay trái, đau đớn mà nhảy lên. Cú đá này thì tay mình chắc chắn sẽ bằầm tím rồi.

“Lưu manh!” Annie hung dữ mà mắng một cái, hoảng loạn mà cài cúc áo nơi ngực lại.

“Annie tiểu thư, cô hiểu nhầm rồi. Lúc nãy cô có triệu chứng tim đập liên hồi, là tôi cứu cô đấy.” Lâm Vũ tỏ vẻ đau đón.

“Tiểu thư, lúc nãy tôi cũng nhìn thấy rồi. Vị tiên sinh này quả thực đã cứu cô.” Nhân viên chứng kiến tất cả vội ra mặt giải thích giúp Lâm Vũ.

Lúc này Annie cũng nhớ lại sự là lạ của cơ thể trước lúc hôn mê, không khỏi đỏ mặt, có chút xấu hỗ nói: “Xin lỗi, Hà, tôi xin lỗi anh.”

“Tôi cũng phải xin lỗi cô, tôi cũng là bất đắc dĩ, nên mới…

mới…” Lâm Vũ đỏ mặt, có chút ngại mà nói.

Vẫn là lần đầu tiên anh đụng vào chỗ đó của phụ nữa, không ngờ lại thoải mái như vậy, hơn nữa khiến người ta chắn động là cô ngoại quốc này đúng là danh bất hư truyền mà.

“Hà tiên sinh, anh là người đàn ông đầu tiên động vào người tôi nên anh phải trả giá.”

Annie đảo mắt, liền tính kế. Dù sao mình đã chịu thiệt rồi, bắt buộc phải nghĩ cách đòi lại.

“À, cô nói.” Lâm Vũ hơi bắt ngờ, vội nói.

Anh vừa nói xong thì điện thoại đột nhiên vang lên, là Lịch Thần Sinh gọi tới.

“Ngại quá, tôi nhận điện thoại trước đã.” Lâm Vũ xin lỗi. Lúc này mà Lịch Thần Sinh gọi tới, đa phần là có việc gấp.

“A lô, tiên sinh, cậu đang ở đâu, phòng khám chúng ta có mấy người Tây tới, nói là tìm cậu.” Lịch Thần Sinh vội nói.

“Người Tây? Tìm tôi?”

Lâm Vũ khó hiểu mà nhìn Annie một cái. Annie cũng hơi bất ngờ, vội lắc đầu, ý là không liên quan tới cô ta.

“Đúng thế, nghe ngữ khí có vẻ gắp gáp, hay là cậu quay về một chuyến?” Lịch Thần Sinh nói.

“Được, anh đợi chút, tôi về ngay.” Lâm Vũ gật đầu đồng ý, nội tâm lại vô cùng nghỉ hoặc, không biết đám người Tây này tới làm gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi