CỰC PHẨM RỂ QUÝ

Bàng Kim Xuyên nằm xuống không phải ngày một ngày hai là có thể tỉnh lại, An Dao tận tâm tận lực chăm sóc mấy ngày nay, cũng coi như làm hết bổn phận của một người con dâu, dù sao cuộc sống vẫn phải tiếp tục, một khi nhà hàng bận rộn, cô cũng không có thời gian đến đây thường xuyên.

Bàng Phi cũng phải quay lại Trung Thái đi làm, tuy Thời Phong cho anh nghỉ dài hạn, để anh bên ba nhiều hơn.

Một người chăm sóc hay hai người chăm sóc thì hiệu quả cũng như nhau, Bàng Phi không muốn nhận lương cao nhưng lại không làm việc, ban ngày anh vẫn tới Trung Thái đi làm như thường, tan làm liền tới bệnh viện thay ca cho em gái.

Cuộc sống lại giống như trước đây, chỉ là người nằm trêи giường bệnh từ em gái đổi thành ba.

Trận đấu này La Lượng đã chiến thắng, ít nhất anh ta cho rằng như vậy.

Năng lực kinh doanh của anh ta được ba công nhận rồi, duy nhất còn một điều khiến anh ta không hài lòng đó là An Dao, luôn có cảm giác không chiếm được An Dao, giống như không chứng minh được giá trị của bản thân.

Trong khoảng thời gian này, anh ta đặt hết tâm tư cho An Dao.

Dù gì cũng đã từng yêu nhau, anh ta biết tất cả điểm yếu của An Dao, cô Mao, con đường mòn rợp bóng cây xanh trong khuôn viên trường quen thuộc, thư viện quen thuộc, xếp hàng lấy cơm trong nhà ăn…

Từng chuyện gắn kết lại, phác họa cho An Dao một ký ức đẹp.

“Dao Dao, em nhìn kìa, đó là nơi mà anh tỏ tình với em đó.” La Lượng duỗi tay chỉ về phía một cây liễu, nhiều năm không thấy, cây liễu này đã vững chắc như vậy rồi, cành lá tươi tốt, bây giờ đang là mùa cây xanh.

An Dao nhìn về phía cây liễu, ký ức cũng theo đó phác họa tới.

Trong chớp mắt năm sáu năm trôi qua, thời gian quả thực trôi qua nhanh quá.

Đột nhiên, bàn tay cầm túi xách bị La Lượng nhẹ nhàng cầm lên, trong đôi mắt hiện lên sự trìu mến, La Lượng lại lần nữa lặp lại lời cầu hôn năm đó: “Bạn học An Dao, anh thích em, thích đôi mắt của em, thích hàng mi của em, thích mái tóc thật dài của em, thích bộ dạng em nghiêm túc khi đọc sách…Thích tất cả mọi thứ về em, em, đồng ý cho anh làm bạn trai em nhé, cả đời cả kiếp này anh sẽ chăm sóc cho em?”

Hốc mắt An Dao ươn ướt, những lời này luôn có thể dễ dàng chạm đến trái tim mềm yếu của cô.

Đôi mắt sáng ngời của chàng thiếu niên phong lưu luôn khắc sâu trong tâm trí cô, lời tỏ tình nghiêm túc ấy, là một bức tranh tươi đẹp nhất trong ký ức của cô.

“Em đồng ý.” Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại thốt ra câu nói này, một giây sau liền hối hận, nhưng La Lượng không cho cô cơ hội để hối hận, một tay dũng mãnh ôm cô vào lòng.

“Anh biết mà, em vẫn là Dao Dao của anh, là Dao Dao của mình anh.”

An Dao tự nhiên lại có cảm giác sợ hãi, giống như Bàng Phi đang đứng phía sau cô, gắt gao nhìn nhất cử nhất động của cô.

Cô vội vàng đẩy La Lượng ra, rồi lại cảm thấy mình làm như vậy sẽ khiến La Lượng bị tổn thương.

Chân tay luống cuống, An Dao vô cùng hoảng loạn.

“Làm sao vậy?”

“Xung quanh đều là học sinh, chúng ta như vậy không tốt lắm.” An Dao tìm một lý do.

La Lượng bước tới trước mặt cô, thì thầm nói bên tai cô: “Vậy chúng ta tìm một nơi không có ai, ở gần đây có một khách sạn…”

Khách sạn!

Trai đơn gái chiếc đi khách sạn, có thể xảy ra chuyện gì, sẽ xảy ra chuyện gì, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra.

Việc này tới quá đột ngột, An Dao chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Huống hồ, cô nghĩ tới lần đầu tiên của mình cho Bàng Phi rồi, cô liền thấp thỏm sợ hãi.

Nếu La Lượng biết đây không phải lần đầu tiên của cô nữa, liệu có…

Sẽ không đâu, La Lượng khẳng định sẽ không ghét bỏ cô, nhưng mà, cô sẽ ghét bỏ, ghét bỏ bản thân không chung thủy.

“La Lượng, cho em thời gian được không, em…em vẫn chưa chấp nhận được việc chưa ly hôn đã cùng anh…” An Dao cắn môi, khó khăn nói.

“Dao Dao, lúc trước em nói Bàng Kim Xuyên xảy ra chuyện, em không nỡ nhắc đến chuyện ly hôn với Bàng Phi, nhưng nếu như Bàng Kim Xuyên cả đời không tỉnh lại, chẳng lẽ em định cả đời này không ly hôn với anh ta sao?”

“Đau dài không bằng đau ngắn, kết thúc sớm một chút, giải thoát cho em, cũng là giải thoát cho anh ta.”

An Dao biết anh ta sốt ruột, nhưng có một việc cô vẫn cần làm rõ: “La Lượng, chuyện về khu nội thành cũ với nhà mới bị sụp đổ, có liên quan đến anh không?”

“Không có!” La Lượng thề: “Chuyện khu nội thành cũ bị phá dỡ, công ty nhận thầu cho công ty gia công, là công ty gia công tự chuốc phiền toái, không liên quan đến Bất động sản La Thị bên anh. Sau khi anh biết chuyện đó, việc đầu tiên là đưa ra quyết định, không phải tất cả người dân ở khu nội thành cũ đều được nhận nhà mới và tiền đền bù sao.”

“Còn về chuyện tường của nhà mới bị sập, cái này anh cũng biết sơ qua, bởi vì ngôi nhà số ba là do hai công ty kiến trúc hợp tác hoàn thành, trong đó nhà thầu công ty đầu ăn xén nguyên vật liệu, bị phát hiện lúc sau mới đổi sang công ty thứ hai. Những vấn đề trước đây để lại đều được giải quyết rồi, nhưng cũng có bộ phận như cá lọt lưới, sau đó mới xảy ra chuyện bức tường bị sập.”

“Sau đó anh bảo người tới kiểm tra từng tầng, có vấn đề đều xử lý rồi, bây giờ anh dám vỗ ngực bảo đảm, mỗi tầng của nhà số ba, đều đạt tiêu chuẩn.”

“Thật sao?” An Dao đã tin bảy tám phần.

La Lượng dùng nhân phẩm của mình để bảo đảm, cái này đủ cho An Dao tin tám chín phần.

“Anh không cần phải thề độc, em tin anh.” An Dao nói, sau đó, nghĩ đến chuyện của cô với La Lượng, An Dao cuối cùng cũng quyết định: “Em nhận lời anh, sẽ nhanh chóng xử lý thủ tục ly hôn với Bàng Phi, anh chờ tin tốt của em nhé.”

Sở dĩ muốn vào thời khắc cuối cùng xác nhận những chuyện đó, cô muốn xác nhận lại La Lượng có còn là người mà cô yêu lúc trước nữa hay không, bây giờ đáp án đã rõ ràng, La Lượng vẫn là La Lượng, cô có gì phải do dự nữa chứ.

Có một câu La Lượng nói rất đúng, đau dài không bằng đau ngắn, cứ như vậy với Bàng Phi, trước sau cũng không phải cách.

Buổi tối về đến nhà, An Dao rất hiếm khi đến phòng của Bàng Phi, nói có chuyện muốn nói với anh.

Bàng Phi đã đoán ra được mục đích của cô, trong lòng vô cùng nôn nóng.

“Chuyện của ba tôi đã xác nhận với La Lượng, anh ấy vô tội, những cái đó anh ấy thực sự cũng không hề biết. Tôi biết anh vẫn luôn tìm người kiếm chứng cứ phạm tội của La Lượng, nhưng lâu như vậy rồi, không phải một chút manh mối cũng không có sao, anh không thể tin anh ấy là người tốt sao?”

Bàng Phi không nói gì.

An Dao nhìn anh một cái, tiếp tục nói: “Bàng Phi, tôi biết anh không vừa mắt đối với La Lượng, nhưng anh ấy là người đàn ông tôi yêu, xem như nể mặt tôi, anh đừng gây phiền phức cho anh ấy nữa được không.”

“Chuyện của ba, La Lượng đã hứa nhất định sẽ bồi thường, còn nữa… Chuyện của tôi với La Lượng, anh ấy cũng đồng ý dùng tiền bồi thường cho anh. Anh xem… Chúng ta khi nào làm thủ tục…”

Cuối cùng vẫn là nói ra rồi, An Dao thở dài nhẹ nhõm.

Bàng Phi chậm rãi mở mắt, hỏi một câu: “Nếu như La Lượng không phải người tốt, nếu như anh ta là người xấu, cô vẫn sẽ yêu anh ta chứ?”

“Anh nói là nếu, không thể nào có chuyện đó…”

“Tôi muốn cô trực tiếp trả lời tôi.” Bàng Phi đụng phải ánh mắt của cô.

An Dao nghĩ một lúc, gật đầu mạnh: “Vẫn yêu.”

Lí do kiên trì cuối cùng của Bàng Phi cũng tan vỡ rồi.

Thôi bỏ đi, không cố chấp nữa, không có ý nghĩa đâu.

“Ngày mai, ngày mai chúng ta đi làm thủ tục.”

“Ừm, được.” An Dao xoay người rời đi.

Đêm cuối cùng ở nhà họ An, Bàng Phi cả đêm không ngủ, ngây ngốc nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Nghe thấy tiếng của An Dao truyền đến, anh cũng dậy theo.

Sáng tinh mơ, vốn là giây phút thoải mái nhất trong ngày, hai người họ lại lái xe đến Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn.

Bởi vì đến quá sớm, phía trước không có người, bọn họ là đôi đầu tiên.

An Dao không có vui như trong tưởng tượng, ngược lại cô có chút buồn bực, tại sao Bàng Phi đột nhiên lại đồng ý?

“Trước đây anh nói anh thích tôi, có đúng vậy không?”

Hình như tới giờ khắc này rồi, cũng không có gì phải che giấu nữa, Bàng Phi mạnh dạn thừa nhận: “Đúng vậy.”

Mặt An Dao bất giác đỏ lên: “Trước kia không phải anh rất ghét tôi sao?”

“Ai biết được chứ, cứ ghét cứ ghét xong thành thích luôn, có lẽ đó là duyên phận, không ai biết trước.” Bàng Phi có thể nói hết những lời từ tận đáy lòng mình.

An Dao lại hỏi: “Nếu thích, vì sao không kiên trì nữa?”

“Việc không thuận theo dòng chảy sẽ không có kết quả, không phải sao.”

An Dao không còn lời nào để nói.

Bây giờ đến lượt Bàng Phi hỏi: “Cô vẫn ghét tôi như lúc ban đầu à?”

An Dao lắc đầu: “Không, bây giờ tôi rất hâm mộ anh, anh chắc chắn là một người rất tài giỏi, chỉ là tôi không phát hiện được điểm tốt trêи người anh.”

Đúng vậy, đối với những người không để ý, làm sao có thể dùng trái tim phát hiện ra chứ.

Nhất thời không nói chuyện, nhân viên công tác lần lượt đi làm, rất nhanh phải làm thủ tục rồi.

Tim An Dao đột nhiên đập nhanh, khi bị gọi tên, cô sững sờ trong giây lát.

“Đi thôi.” Bàng Phi dẫn đầu đi tới.

Nhân hỏi lý do ly hôn theo đúng quy trình, hai người đồng thanh nói: “Tình cảm không hòa thuận.”

“Tôi thấy hai người không giống tình cảm không hòa thuận, vừa rồi tôi thấy hai người còn vừa nói vừa cười rất vui vẻ mà…” Khuyên giải hòa hoãn, không khuyên ly hôn, cũng là một phần trong quy trình.

Bàng Phi không muốn lãng phí thời gian ở đây: “Hãy nhanh chóng làm thủ tục cho chúng tôi đi.”

“Ừm, được, đáng tiếc thật nhìn hai người thực sự rất hợp.”

Nhân viên đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho hai người, đợi sau khi họ ký tên xong, chỉ cần lấy lại tờ giấy đăng ký kết hôn, thay bằng tờ giấy ly hôn màu xanh lá, thì quan hệ vợ chồng của họ sẽ không còn nữa.

“Chờ một chút, máy đóng dấu xảy ra chút vấn đề.”

Thật đúng là trùng hợp quá, trước không có vấn đề sau không có vấn đề, cố tình hôm nay lại có vấn đề.

Đợi mười mấy phút cũng chưa xong, điện thoại An Dao đổ chuông, là An Lộ gọi tới, vừa ấn nghe thì có tiếng rống lên: “An Dao, sổ hộ khẩu trong nhà đâu? Giấy kết hôn của chị với anh rể đâu? Chị không phải ép anh rể ly hôn với chị đấy chứ?”

An Dao che miệng lại: “Đây là chuyện vợ chồng chị, em đừng xen vào.”

“Chị chị chị… Em cảnh cáo chị, chị dám ly hôn với anh rể, em… em sẽ ở bên anh rể!”

An Dao đảo mắt, cúp điện thoại.

Thật là điên rồ!

Vừa trở lại chỗ ngồi không bao lâu, điện thoại Bàng Phi đổ chuông, là em gái Bàng Yến gọi tới: “Anh… Anh mau tới bệnh viện đi, ba tỉnh rồi…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi