CỰC PHẨM RỂ QUÝ

An Lộ ở một bên vỗ tay khen ngợi, đóng vai trò đội cổ động viên, còn vỗ tay nói giỏi: “Đánh đi, đánh mạnh vào, cố lên, cố lên!”

La Tinh Tinh tức đến đỏ mắt, trêи gương mặt sáng sủa lộ ra cả gân xanh, trái tim của người phụ nữ này thật quá nhỏ, tự mình lại có thể khiến mình tức giận.

Hai tên nhóc kia biết rõ không phải là đối thủ của Thời Phong, nhưng lúc này lại không thể không xông lên, nếu không lúc về không thể giải thích với anh ấy.

Thời Phong đối phó với bọn chúng cũng không dễ dàng, chỉ là kinh ngạc vì không ngờ La Tinh Tinh lại điên rồ đến mức này, kiểu như nếu hôm nay anh không đánh chết tôi thì tôi nhất định phải đánh chết anh tới cùng.

Cuối cùng vẫn là Tiết Phong ra mặt, ngăn La Tinh Tinh lại.

“Cô gái điên, đúng thật là một cô gái điên!” An Lộ vén tóc mái trước trán ra sau tai, giơ ngón tay cái lên với mấy cái tát mà lúc nãy Thời Phong vừa đánh La Tinh Tinh.

So với La Tinh Tinh, Thời Phong còn sợ An Lộ hơn. Cô gái này là em vợ của Bàng Phi, không thể đánh cũng không thể mắng, nhưng cô ta lại chuyện gì cũng có thể làm ra được. Nghĩ đến việc lúc nãy sờ cô ta một chút, mặt của Thời Phong tự nhiên hơi nóng ran.

May mà An Lộ cũng không quá chú ý đến anh ấy. Anh ấy nghĩ đến An Dao vẫn còn trong phòng bao, không biết bây giờ cô sao rồi?

An Lộ dùng sức đập cửa, nhưng lại không nghe thấy tiếng động gì.

Trầm Ngưng Tâm cũng không thấy lo lắng, mau chóng gọi người đến mở cửa phòng bao, chỉ thấy An Dao ngất ở bên trong.

“Chị, chị sao rồi? Chị đừng dọa em mà…” An Dao kinh ngạc biến sắc.

Rốt cuộc vẫn là Thời Phong có kinh nghiệm hơn, mau chóng kiểm tra cho An Dao, rồi ôm lấy người chạy ra ngoài.

Hoảng sợ quá độ và cảm xúc quá kịch liệt dẫn đến hôn mê, không có gì đáng lo ngại, sau khi tâm trạng bình phục thì sẽ rất nhanh tỉnh lại.

An Dao luôn trông chừng ở trước giường bệnh, khóc lóc sướt mướt, không hề giả vờ mà là thật sự sợ hãi.

Từ nhỏ đến lớn đều luôn là An Dao bảo vệ cô ta, che chở cho cô ta. Hôm nay An Dao ngã xuống, bầu trời của cô ta như đã sụp xuống một nửa vậy.

Có một số người khi họ ở bên cạnh bạn, có thể bạn sẽ không cảm nhận được mức độ quan trọng của người đó. Nhưng một khi người đó không còn ở bên bạn nữa, tất cả những khó khăn, phiền phức đều ùn ùn kéo đến chỗ bạn, đến lúc đó bạn mới phát hiện ra sự tồn tại của người đó quan trọng biết bao nhiêu.

Thời Phong và Trầm Ngưng Tâm ở bên ngoài đợi, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của An Lộ, Trầm Ngưng Tâm đi an ủi cô ta với vai trò của chị lớn.

Thời Phong cũng gọi vài cuộc điện thoại cho Bàng Phi nhưng vẫn luôn không gọi được…

Đột nhiên anh ấy nghĩ đến một người, Lâm Tĩnh Chi. Anh ôm tâm lý thử xem, gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Tĩnh Chi, không ngờ rất nhanh đã có người nghe.

“Người đẹp Lâm, cô có biết Bàng Phi đang ở đâu không?” Tối thế này mà lại gọi cho Lâm Tĩnh Chi hỏi xem Bàng Phi đang ở đâu, Thời Phong cảm thấy bản thân mình chắc chắn là điên rồi.

Nhưng anh vừa dứt lời thì nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến một tiếng “Ai đó” Giọng nói này anh không thể quen thuộc hơn, không phải là giọng của Bàng Phi sao.

Trong đầu của Thời Phong nhất thời xuất hiện một khoảng không: Chuyện gì thế này, anh Bàng là Lâm Tĩnh Chi ở cùng nhau, hai người họ…

Lâm Tĩnh Chi không muốn giấu Bàng Phi, nói thật: “Là anh em cậu, Thời Phong, chắc là có chuyện gấp, cậu nghe xem cậu ta nói gì.”

Nói xong cô ấy liền đưa điện thoại đến bên tai Bàng Phi.

Bàng Phi rất tự nhiên hỏi: “Thời Phong, nửa đêm rồi, có chuyện gì?”

Lúc này Thời Phong lại thấy do dự, có nên nói với Bàng Phi chuyện của An Dao không nhỉ?

Bàng Phi không dễ gì mới thoát khỏi cái bóng của An Dao, nếu lại để anh rơi vào đó thì không hề có lợi gì với anh.

Nhưng nếu không nói thì sau này anh biết được, chắc chắn sẽ trách anh ấy.

Vẫn là nói đi, còn Bàng Phi lựa chọn như thế nào thì đó là chuyện của bản thân anh.

Vì vậy, Thời Phong nói khái quát chuyện An Dao bị kinh sợ quá độ phải nằm viện…

Bàng Phi lập tức ngồi dậy, sự quan tâm An Dao trong vô thức là không thể giả vờ.

“Mau đi xem đi.” Lâm Tĩnh Chi cũng ngồi dậy theo, mặc áo khoác vào.

Bàng Phi ấn nút cúp máy, sắc mặt buồn phiền. Đi, đây là âm thanh thẳng thắn nhất trong lòng anh. Nhưng lại có một giọng nói khác không ngừng ngăn cản anh, không, đừng đi!

“Đi đi, dù có lẽ sẽ không có được cái anh muốn. Nhưng nếu anh không đi thì chỉ sợ tối nay anh sẽ ngủ không ngon.” Lời của Lâm Tĩnh Chi chính là tiếng nói ở đáy lòng của Bàng Phi.

Không sai, nếu không đi thì sợ rằng tối nay anh sẽ không cách nào yên tâm đi ngủ được.

Bàng Phi nhanh chóng xuống giường mặc đồ chỉnh tề, cầm điện thoại xoay người rời đi, đến tiếng tạm biệt cũng không có.

Nói không để ý là giả, nhưng Lâm Tĩnh Chi biết, cô chỉ có thể quan tâm và không gây thêm rắc rối cho Bàng Phi thì mới có thể giữ người đàn ông này bên cạnh mình thật lâu.

Bàng Phi dùng tốc độ nhanh nhất để đến bệnh viện, An Lộ ôm lấy cánh tay anh khóc lóc sướt mướt, vừa oán hận vừa trách móc, nước mắt nước mũi lau hết lên người Bàng Phi.

An Dao đã tỉnh rồi, âm thầm rơi nước mắt, trông vô cùng hốc hác, không thể không khiến Bàng Phi hơi đau lòng.

Nói đến cùng, anh vẫn để ý người phụ nữ này. Nhưng cô cứ luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt giống như Bàng Phi nợ cô cái gì vậy, thật sự khiến anh hơi khó chịu.

Đã đến lúc này rồi cô còn cao ngạo cái gì, Bàng Phi thật sự không hiểu!

“Tôi ở đây trông chừng cho, mọi người về hết đi.”

Thời Phong và Trầm Ngưng Tâm lần lượt tạm biệt, đúng lúc mượn cơ hội này, Thời Phong có thể đưa Trầm Ngưng Tâm về nhà.

An Lộ không dám trở về. An Kiến Sơn đã dặn dò, nếu không đưa được Bàng Phi về thì hai cô cũng không được về nhà. Nếu giờ này mà cô chạy về, chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị trách mắng một trận.

“Vậy em ra ngoài tìm một khách sạn ở tạm một đêm đi.” Hai người đều ở đây trông chừng cũng chẳng có ý nghĩa gì.

An Lộ “Vâng” một tiếng, xoay người định đi, cổ tay lại bị An Dao nắm lại: “Chị không sao, Lộ Lộ, chị đi cùng em.”

Ý gì đây?

Không muốn ở cùng một chỗ với Bàng Phi?

Nhưng chị có thể đừng biểu hiện rõ ràng như vậy không, chị đã quên lời dặn của ba rồi sao?

An Lộ mau chóng ấn cô lên giường: “Chị làm gì vậy, không phải là anh rể đã đến rồi sao? Có chuyện gì thì nói với nhau cho rõ ràng, hiểu lầm thì nên hóa giải…”

An Dao không nghe, cố chấp đến khiến người khác không nói nên lời: “Không có gì hiểu lầm cả, chỉ là chị không muốn ở đây.”

“Chị, rốt cuộc là chị muốn làm gì?” An Lộ cũng phát cáu: “Chuyện tối hôm nay chị còn không rõ La Lượng là người như thế nào sao? Rốt cuộc anh ta đã bỏ bùa gì cho chị vậy?”

An Dao giống như không nghe thấy, cố chấp xuống giường.

Bàng Phi không hối hận khi bản thân đã vội vã đến đây, chỉ hối hận vì sao mình lại đi thích người phụ nữ ngu ngốc này!

Đáng lẽ ra anh nên chúc mừng, chúc mừng bản thân cuối cùng đã nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ ngu ngốc này.

“Tôi đi!” Anh đứng dậy, cất bước đi.

An Lộ một tay kéo lấy An Dao, một tay nắm lấy Bàng Phi: “Em nói này, rốt cuộc là hai người muốn làm gì vậy? Có thể đừng giày vò nhau không? Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau không?”

Hai người đều không nói gì.

An Lộ bỏ tay An Dao ra trước, nắm lấy cánh tay Bàng Phi ép anh ngồi xuống ghế: “Anh rể, anh không được đi. Còn chị nữa, An Dao, chị định cả đời này cũng không quay về nhà họ An nữa sao? Chị quên lời dặn dò của ba rồi sao? Em là vì chị nên mới theo chị ra ngoài, chị đừng có liên luỵ em không thể về nhà.”

An Dao nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơi: “Được, tối nay chị có thể không đi, sáng sớm mai chúng ta cùng trở về, có lời gì chúng ta nói rõ ràng trước mặt mọi người trong nhà.”

Nói xong, cô liền nằm thẳng xuống giường, giống như là ai đang thiếu nợ cô vậy.

Với tình hình này, An Lộ làm sao dám đi nữa, nói không chừng cô ta vừa đi thì sẽ xảy ra chiến tranh mất.

Hai người đều vô cùng cố chấp, anh không chịu thua tôi cũng không chịu thua. Bây giờ cô ta hơi nghi ngờ, liệu hai người này có thật sự thích hợp ở bên cạnh nhau hay không.

Cả đêm ba người đều không ngủ được bao nhiêu. An Lộ buồn ngủ đến không chịu nổi, mí mắt trêи và mí mắt dưới đánh nhau, muốn ngủ một lúc lại sợ Bàng Phi lén lút chạy đi mất, nên cả đêm đều đấu tranh với Chu Công.

Tám giờ, nhân viên trong bệnh viện vừa làm việc, An Dao liền bò từ trêи giường xuống muốn tự mình đi làm thủ tục xuất viện.

Bàng Phi cầm lấy hồ sơ bệnh án và các thủ tục khác trong tay cô, không nói gì mà xoay người đi ra.

Anh không cần tốn nhiều công sức đã làm xong thủ tục. Anh không dìu An Dao mà trực tiếp đi ra ngoài, đợi ở trong xe.

An Lộ đáng thương cả đêm không ngủ ngon, buồn ngủ muốn chết, giờ còn phải dùng tất cả sức lực để dìu An Dao xuống dưới, vừa lên xe thì như bị mất cả hồn, đôi mắt mở cũng không muốn mở ra.

Ở trong xe có ba người nhưng lại yên tĩnh đến giống như chỉ có một người. Trêи đường đi, ánh mắt của Bàng Phi và An Dao không hề gặp nhau lần nào, càng đừng nói đến việc nói chuyện với nhau.

Xe đến nhà họ An, Bàng Phi và An Dao đều gọi An Lộ dậy, lúc này mới nhìn nhau một cái, rồi đều không gọi nữa.

An Lộ đáng thương cứ như vậy bị vứt lại ở trong xe một mình. Cuối cùng Bàng Phi vẫn là không nỡ để An Lộ cuộn người nằm khó chịu như vậy, ôm cô ta xuống xe, lại nhìn An Dao đã đi về hướng cửa nhà họ An.

Dù sao An Lộ cũng là em gái ruột của cô, tối qua liều mạng bảo vệ cô, lúc này lao lực quá độ, còn không phải là giúp cô và Bàng Phi làm hòa sao. Còn cô thì sao, lại có thái độ thế này với em gái mình.

Thật vô tình…

An Dao, rốt cuộc cô thật sự là vô tình như vậy, hay là do tôi trước kia đã nhìn lầm cô.

“Ôi, các con về rồi à? Lộ Lộ… Lộ Lộ bị sao vậy…” Tào Tú Nga vội chạy đến trước mặt Bàng Phi hỏi.

Bàng Phi nói: “Không sao, cô ấy mệt quá, ngủ thϊế͙p͙ đi thôi ạ.”

Sau khi vào nhà, Bàng Phi đưa An Lộ vào phòng cô ta, đắp chăn cho cô ta, để cô nhóc này ngủ một giấc thật ngon.

An Kiến Sơn cả đêm cũng không hề ngủ. Bàng Phi bỏ nhà ra đi, An Dao và An Lộ cả đêm không về, cái nhà đã không còn giống nhà nữa rồi, làm sao ông ta có thể ngủ được chứ.

Thấy An Dao quay về, cũng không quan tâm đến sắc mặt cô có tốt hay không, lửa giận trong lòng ông ta không khống chế được liền bộc phát ra: “Bảo con tối qua đi tìm người, vậy mà con đi làm gì thế, hả!”

“Ba, không phải con đã về rồi sao.” Bàng Phi không muốn vừa về đã nhìn thấy bọ ồn ào.

An Kiến Sơn kéo Bàng Phi ngồi xuống sofa, lầm bầm nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi. Về rồi thì cứ yên tâm mà ở nhà…”

Lời này lại càng khiến Bàng Phi cảm thấy đau xót. Một người đàn ông lại phải đến mức sống nhờ vào người già mới có thể có chỗ đứng, việc này không chỉ đáng buồn mà quả thật là đáng thương, đáng thở dài!

Ánh mắt anh không tự chủ là dừng lại ở hướng của An Dao. Sắc mặt của người phụ nữ đó rất bình tĩnh, mắt cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.

Bàng Phi mơ hồ có cảm giác không tốt lắm, có lẽ hôm nay chủ đề ly hôn cuối cùng cũng phải đặt dấu chấm hết rồi.

Việc nên đến thì sẽ đến, có trốn cũng không thoát!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi