CỰC PHẨM TÀ THIẾU

Lịch Hoa Xuân vốn là bởi vì Phó Dịch để cho Phó Tân Hãn trở lại, ăn cơm cùng bọn họ, mà cảm thấy cao hứng, mặt mũi tràn đầy dáng tươi cười ôn nhu.

Bất quá, rất nhanh, sắc mặt của nàng lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Sắp chết?

Hãn Nhi sắp chết?

Cứu nó?

- Hãn Nhi, con ở nơi nào, xảy ra chuyện gì, nhanh nói cho mẹ.

Tay của Lịch Hoa Xuân không ngừng run rẩy, vô cùng khẩn trương, vội vàng hỏi.

- Mẹ, con ở khách sạn Phú Lệ, mẹ nhanh gọi cho ba tới cứu con, nhất định phải nhanh, Quang ca ở đây, nhưng hắn cứu không được con.

Phó Tân Hãn dùng đến thanh âm tràn ngập sợ hãi nói ra.

- Hãn Nhi, con không phải sợ, mẹ sẽ lập tức tới, con không phải sợ.

Cả người Lịch Hoa Xuân đều không ngừng run rẩy, sắc mặt vô cùng trắng bệch, nước mắt lập tức chảy xuống, nhìn Phó Dịch nói ra:

- Lão công, Hãn Nhi của chúng ta đã xảy ra chuyện, sắp chết, đầu trọc cũng ở đó, lại không cứu được nó. Anh nhanh đi cứu con.

- Đến cùng xảy ra chuyện gì? Đưa điện thoại cho anh.

Sắc mặt Phó Dịch lập tức trở nên âm trầm xuống, tuy hắn không quá coi trọng Phó Tân Hãn, nhưng Phó Tân Hãn lại là con của hắn.

Là con trai của người vợ mà hắn mê luyến nhất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Cha, cứu con...

Như là ý thức được Phó Dịch và Lịch Hoa Xuân ở cùng một chỗ, hiện tại nhận lấy điện thoại, Phó Tân Hãn kích động quát.

- Đưa cho đầu trọc nghe điện thoại.

Sắc mặt Phó Dịch âm trầm nói.

- Nha... nha...

Phó Tân Hãn liên tục gật đầu, nhìn gã đại hán đầu trọc nói ra:

- Quang ca, là cha em, cha em bảo anh nghe.

Nhìn điện thoại trong tay Phó Tân Hãn, gã đại hán đầu trọc cũng không có tiến lên lấy, mà là đem ánh mắt nhìn Bạch Ngọc Đông ngăn cản ở trước mặt hắn.

Hắn là tranh thủ ý kiến của Bạch Ngọc Đông.

Bạch Ngọc Đông không gật đầu, đầu trọc không dám nhận, cũng đừng muốn nhận.

Đầu trọc xin chỉ thị Bạch Ngọc Đông, Bạch Ngọc Đông thì nhìn về phía Trần Thanh Đế. Hắn biết rõ, loại chuyện này, hắn không làm chủ được, không cách nào cho ra đáp án.

- Nói cho Phó Dịch, con của hắn không ngừng chảy máu, tới chậm, sẽ nhặt xác cho con đó.

Tiếp xúc đến ánh mắt của Bạch Ngọc Đông, Trần Thanh Đế ngồi ở trên giường thản nhiên nói.

Rất hiển nhiên, nếu như Phó Dịch không đến, Phó Tân Hãn cũng chỉ có thể nằm trên mặt đất tiếp tục đổ máu, cuối cùng mất máu tới chết, ai cũng cứu không được hắn.

Thanh âm của Trần Thanh Đế rất bình thản, nhưng mà, tất cả mọi người đều chấn động, sắc mặt cũng tùy theo kịch biến, kể cả Bạch Ngọc Đông cùng Đoạn Phàm.

Giết người?

Trong tay bọn hắn, ai cũng đều nhuộm qua máu tươi, lưng vác vài mạng người.

Muốn giết một người, cũng không khó, thậm chí cũng không cần lý do gì. Rất là không có đạo lý nói một câu, lão tử nhìn ngươi không vừa mắt, cho nên muốn giết ngươi.

Sau đó, giết.

Nhưng mà, giết người cũng phải nhìn là người nào.

Phó Tân Hãn là người nào? Đây chính là con của Phó Dịch.

Mặc dù nói, Phó Dịch cũng không nhìn trúng Phó Tân Hãn, nhưng mà, cuối cùng không cách nào cải biến sự thật, là con của hắn.

Dùng địa vị của Phó Dịch ở Đoạn Thiên Môn, con của hắn cũng không phải là dễ giết như vậy. Ít nhất, hiện tại Đoạn Phàm và Bạch Ngọc Đông, cũng không dám đơn giản chém giết.

Giáo huấn thì có thể, cho dù là đánh cho tàn phế, phế đi cũng không có vấn đề gì, nhưng cũng không dám giết.

Đoạn Phàm đứng ở bên giường, biết rõ Trần Thanh Đế muốn Phó Tân Hãn chết, há hốc mồm, muốn nói gì, nhưng lại không có nói ra.

Đoạn Phàm, càng muốn giết Phó Tân Hãn, coi như là Phó Dịch, hắn cũng muốn giết.

Đáng tiếc... sau khi giết, hậu quả sinh ra thật sự là quá nghiêm trọng, phản ứng dây chuyền liên tiếp, không phải Đoạn Thiên Môn hiện tại, không có Đoạn Thiên đủ khả năng thừa nhận.

Đoạn Thiên không có gặp chuyện không may, giết liền giết, không có cái gì quá không được.

Mấu chốt là, Đoạn Thiên đã xảy ra chuyện, không cách nào xử lý sự tình của Đoạn Thiên Môn a.

Hiện nay Đoạn Thiên Môn đã là lòng người bàng hoàng, nếu như ở thời điểm này, lại giết con trai của Phó Dịch, là thành viên Đoạn Thiên Môn thế hệ trước.

Hậu quả kia, có thể nghĩ.

- Đầu trọc, đến cùng xảy ra chuyện gì?

Gã đại hán đầu trọc mới từ trong tay Phó Tân Hãn nhận lấy điện thoại, chợt nghe thanh âm Phó Dịch vang lên.

- Phó lão Đại... Phó thiếu... Phó thiếu đã xảy ra chuyện.

Gã đại hán đầu trọc, hít sâu một hơi, dùng đến thanh âm run rẩy nói ra:

- Chúng ta ở khách sạn Phú Lệ, xương mũi cùng xương sườn của Phó thiếu, cùng với... cùng với huynh đệ dưới háng đều bị phế đi, hiện tại không ngừng chảy máu... nếu như tới chậm... tới chậm, cũng chỉ có thể... chỉ có thể...

Không thể phủ nhận, gã đại hán đầu trọc đối với Phó Dịch, còn là phi thường sợ hãi. Nhất là ở loại tình huống như hiện này, hắn rõ ràng cứu không được Phó Tân Hãn.

Vậy thì càng thêm sợ hãi.

- Chỉ có thể gì?

Đầu điện thoại bên kia, sắc mặt Phó Dịch lập tức âm trầm tới cực điểm.

Huynh đệ dưới háng bị phế đi!

Một câu nói kia, đối với Phó Dịch hắn mà nói, lực trùng kích thật sự là quá lớn.

- Chỉ... chỉ có thể nhặt xác cho Phó thiếu!

Gã đại hán đầu trọc quyết định chắc chắn, cắn răng nói ra.

- Nhặt xác? Lại để cho lão tử nhặt xác?

Toàn thân Phó Dịch sát khí xông mạnh, vô cùng âm trầm nói:

- Đầu trọc, đối phương là người nào?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi