CỰC PHẨM TÀ THIẾU

Viên Cầu là một phân tiền cũng không muốn cho, nhưng nghĩ lại tầng quan hệ bảo bối của Lâm gia, Lâm Tĩnh Nhu thích Trần đại thiếu.

Lại thịt đau như thế nào, Viên đại thiếu cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích rồi. 

Bất quá, là Trần đại thiếu cho, lại không phải Viên Cầu ngươi bỏ tiền ra, ngươi đau lòng cái rắm.

- Viên mập mạp, cái này không giống như phong cách của ngươi? Ngươi không sao chớ?

Vẻ mặt Lâm Sát Địch hoài nghi nhìn Viên Cầu, thật sự là không nghĩ ra.

Ai không biết, Viên Cầu đối với tiền chính là phi thường keo kiệt.

Mua bán kiếm nhiều tiền như vậy, vậy mà tặng không cho Lâm gia hắn một thành? 

Quả thực là bất khả tư nghị.

Viên Cầu keo kiệt như thế, đối với tiền, đây chính là cho tới bây giờ đều chê ít. Nhưng mà, lại không công đưa Lâm gia một thành cổ phần công ty.

Chớ xem thường một thành cổ phần này, mỗi một bộ Điều Hòa y phục có thể lời mười vạn, Điều Hòa y phục cung ứng không cầu như thế, lượng tiêu thụ tuyệt đối là nghịch thiên.

Cứ dựa theo Viên đại thiếu nói, mỗi ngày bán ra 400 bộ, một thành cổ phần, là mỗi ngày cũng có doanh thu bốn ngàn vạn, mười ngày là bốn trăm triệu.

Đây vẫn chỉ là Điều Hòa y phục bình thường, phiên bản tăng cường là áo điều hòa chống đạn, đây chính là giá trị 1000 vạn một bộ a.

Đầu thằng này, không phải là bị cây hoa cúc kẹp tàn đi à nha, bằng không thì như thế nào sẽ tặng không?

Ngươi không có sao chứ?

Lâm Sát Địch rất muốn biết.

- Cháu có thể có chuyện gì?

Viên Cầu mặt béo phì lên, tràn đầy đau lòng nói:

- Nếu không phải xem mặt mũi Trần đại thiếu, cháu sẽ cho chú một thành cổ phần sao?

- Muốn cảm tạ, thì cảm tạ Trần đại thiếu đi.

Viên mập mạp hèn mọn bỉ ổi cười cười:

- Nghe nói nha đầu Lâm Tĩnh Nhu kia, rất thích Trần đại thiếu.

- Con mẹ nó, câm miệng cho lão tử.

Lâm Sát Địch nổi điên nói:

- Trần Thanh Đế vô liêm sỉ kia, cũng có thể xứng đôi với con gái bảo bối của ta?

Lâm Sát Địch rốt cục minh bạch, vì sao thần giữ của Viên mập mạp này, sẽ dứt khoát như thế rồi, hết thảy đều là vì Trần Thanh Đế kia.

Cái đồ phá hoại kia!

Bất quá, một thành cổ phần này, Lâm Sát Địch là sẽ không bỏ qua.

Bảo Lâm Sát Địch hắn cảm tạ Trần Thanh Đế?

Không có cửa đâu.

Lão tử không đánh hắn, cũng đã rất nể tình rồi, cũng dám câu dẫn con gái bảo bối của lão tử.

- Một thành cổ phần, nhớ kỹ cho lão tử.

Lâm Sát Địch hừ lạnh một tiếng, không làm bất luận dừng lại gì. Nộ khí trùng thiên, vô cùng phẫn nộ rời khỏi Công ty Quần áo và Trang sức Phú Hào.

Công ty Quần áo và Trang sức Phú Hào, từ khai trương đến đóng cửa, toàn bộ quá trình chỉ hơn một giờ, như là phù dung sớm nở tối tàn.

Do đó có thể thấy được, Điều Hòa y phục bán điên cuồng đến cỡ nào.

Bán ra số lượng có hạn?

Tin tức này truyền ra, lập tức như một quả Boom, khiến cho cả nước, thậm chí là thế giới sôi trào lên.

Những người tiên hạ thủ vi cường, mua được Điều Hòa y phục kia, nguyên một đám tinh thần vô cùng phấn chấn, vô cùng thần khí, nguyên một đám chảnh như là đại phú ông.

Ngươi có tiền?

Vậy ngươi có Điều Hòa y phục không?

Không có?

Không có cũng đừng con mẹ nó ở trước mặt lão tử nói ngươi có tiền.

Điều Hòa y phục biết rõ không? Cái này con mẹ nó là biểu tượng thân phận, là hưởng thụ. Là phú hào, bọn ngươi đừng ở trước mặt lão tử giả trang kẻ có tiền gì.

Bạn thân mặc ít như vậy, ta nhìn ngươi hận không thể ngay cả da cũng bới ra, như thế nào còn mồ hôi đầm đìa như vậy?

Trời nóng?

Đi mua Điều Hòa y phục a.

Tại sao ngươi không đi mua Điều Hòa y phục? Điều Hòa y phục đã là chủ lưu rồi. Không có Điều Hòa y phục, ngươi cũng không biết xấu hổ nói mình là kẻ có tiền?

Mỗi ngày Điều Hòa y phục nam nữ, tất cả hai trăm bộ đồ, sáng sớm ngày mai tới a.

Hôm nay đã bán xong, nhưng mà, ở cửa ra vào của Công ty Quần áo và Trang sức Phú Hào, y nguyên sắp xếp một hàng dài. Rất rõ ràng, những người này muốn xếp hạng đợi đến ngày mai.

Tới chậm, vậy cái gì cũng không có.

Mỗi ngày bán ra 400 bộ.

- Viên mập mạp.

Đóng cửa, Trần Thanh Đế từ trên lầu đi xuống, đi đến bên người Viên Cầu, nói ra:

- Hiện tại Điều Hòa y phục bắt đầu bán ra, ngươi phải cẩn thận, tận lực điều động một ít cao thủ bảo hộ.

- Như thế nào? Còn có người dám chạy đến chỗ ca ca ta nháo sự, chẳng lẽ là muốn tìm chết sao?

Viên Cầu hừ nhẹ một tiếng, mặt mũi tràn đầy vẻ khinh thường.

- Cẩn thận một chút cuối cùng là tốt.

Trần Thanh Đế rên rỉ một tiếng, nói ra:

- Việc này, ngươi nói cho Viên lão gia tử, người biết nên làm như thế nào.

- Còn nữa, áo điều hòa chống đạn của Viên lão gia tử, ta đã chế tác tốt rồi, đặt ở nhà kho.

Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:

- Nhà kho, chính là trọng yếu nhất, phải phái cao thủ chân chính trông coi.

- Ta minh bạch.

Tuy trên mặt Viên Cầu khinh thường, nhưng mà, hắn cũng biết, trên thế giới này, còn có tồn tại thực lực cường hãn đến hắn không cách nào lý giải.

Những người kia, không phải cảnh sát, bảo tiêu bình thường có khả năng đối phó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi