CỰC PHẨM TÀ THIẾU

Nhâm Vô Tu nhìn cũng không nhìn Lão Quỷ bị hắn đánh bay vài trăm mét, chỉ là nhàn nhạt nói ra một chữ.

- Đa tạ Vô Tu huynh đệ hạ thủ lưu tình.

Lão Quỷ âm thầm thở dài một hơi, may mắn không thôi, khá tốt mình không có tránh né một kích kia.

Lão Quỷ không dám có chút dừng lại, thân thể khẽ động, hóa thành một đạo hắc ảnh, rất nhanh chui vào trong đêm tối, biến mất không thấy.

Bất quá, ai cũng không có phát hiện, lúc Lão Quỷ rời đi, trong con ngươi hắn hiện lên một đạo sát cơ.

- Nếu như không có chuyện gì, ta cũng đi rồi, trong rừng cây này, muỗi thật sự là nhiều lắm.

Trần Thanh Đế nhún vai, bình thản nói.

- Thái độ của ngươi, ta rất không thích.

Trong con ngươi của Nhâm Vô Tu, hiện lên một đạo sát cơ.

- Rất không có ý tứ, thái độ của ngươi, bổn thiếu gia ta, cũng rất không thích.

Trần Thanh Đế không đẩy không cự tuyệt, đối với sát cơ của Nhâm Vô Tu, cũng không nhìn thẳng.

- Tuy ta không thể giết ngươi, nhưng có thể cho ngươi thành một tên phế nhân.

Nhâm Vô Tu lạnh giọng nói ra:

- Cho dù ta giết ngươi, cũng không người nào biết là ai làm.

- Về phần Lão Quỷ kia, ta tùy thời có thể giết hắn đi.

Nhâm Vô Tu lạnh như băng, tuyệt tình nói:

- Diệt khẩu.

- Mười mấy năm qua, người muốn giết bổn thiếu gia rất nhiều, nhiều vô số. Đáng tiếc...

Trần Thanh Đế tràn đầy khinh thường nói:

- Ta còn sống, mà bọn hắn lại chết không sai biệt lắm.

- Còn có, tuy Lão Quỷ cũng rất muốn giết ta, nhưng mà, hiện tại hắn ly khai rồi, hơn nữa tốc độ rất nhanh.

Trần Thanh Đế nhíu mày, lạnh nhạt nói ra:

- Nếu như ngươi muốn giết ta, ta khuyên ngươi, hiện tại vẫn là đuổi theo, giết hắn đi.

- Ngươi giết ta, Lão Quỷ sẽ rất thích nghe ngóng, cũng sẽ biết đại lực tuyên truyền đấy.

Trần Thanh Đế nhún vai, dựa ở trên cây, rất có một bộ: Ngươi đi giết Lão Quỷ, ta ở chỗ này chờ ngươi.

- Ngươi đây là đang uy hiếp ta.

Trong con ngươi Nhâm Vô Tu, sát cơ càng lớn:

- Người đã từng uy hiếp qua ta, còn không có mấy cái có thể còn sống.

- Thật đáng tiếc, ta người này, cũng thống hận nhất là người khác uy hiếp. Mà ngươi, lại dùng mạng của ta, uy hiếp ta.

Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một đầu thẳng tắp:

- Người đã từng uy hiếp qua ta, có đã bị chết, có rất nhanh sẽ chết, một cái cũng không lưu.

- Ngươi muốn chết.

Nhâm Vô Tu sát khí xông mạnh.

- Ngươi lại đang uy hiếp ta.

Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:

- Nếu như ngươi có bổn sự kia, thì động thủ, bổn thiếu gia ta, còn chưa sợ qua.

- Thực cho rằng ta không dám sao?

Linh khí trong cơ thể Nhâm Vô Tu tản ra bốn phía.

Giờ khắc này, Trần Thanh Đế cũng không nói lời nào, chỉ là chăm chú nhìn chằm chằm Nhâm Vô Tu. Ý tứ rất rõ ràng, đừng nói nhảm nhiều như vậy, muốn động thủ, vậy thì nhanh lên.

- Rất tốt.

Nhâm Vô Tu trầm giọng nói ra:

- Ta hôm nay, phế ngươi đi.

Nói xong, thân thể Nhâm Vô Tu khẽ động, rất nhanh công kích tới Trần Thanh Đế.

Con mẹ nó, vậy mà thật sự đến.

Trong nội tâm Trần Thanh Đế giật mình, không dám lãnh đạm, Vô Ngân Thiền Dực Kiếm đột nhiên hiện ra trong tay của hắn, nương theo một đạo hàn mang, trường kiếm ra khỏi vỏ.

- Pháp bảo, là pháp bảo.

Nhìn thấy Vô Ngân Thiền Dực Kiếm trong tay Trần Thanh Đế, Nhâm Vô Tu đột nhiên thu hồi công kích của mình, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

- Pháp bảo rất kỳ lạ quý hiếm sao?

Trần Thanh Đế nhíu mày, căn bản là không để ý tới Nhâm Vô Tu khiếp sợ, trường kiếm trong tay vung vẩy, hướng Nhâm Vô Tu công kích tới.

- Phá Kiếm thức!

Trong lòng Trần Thanh Đế phát ra một tiếng gầm nhẹ, trường kiếm trong tay rất nhanh công kích mà ra.

Rầm rầm rầm...

Thanh âm ầm ầm liên tục vang lên, một kiếm này của Trần Thanh Đế, dùng Phá Kiếm thức hoàn thành, thẳng bức ngực của Nhâm Vô Tu.

- Thật là sắc bén, kiếm pháp tinh diệu.

Nhâm Vô Tu càng thêm chấn kinh, trên trán vậy mà xuất hiện mồ hôi lạnh.

Đối mặt một kiếm này của Trần Thanh Đế, Nhâm Vô Tu vậy mà cảm nhận được nguy cơ.

Nhâm Vô Tu hắn, là Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong a, nhưng mà, lại từ bên trong một kiếm này của Trần Thanh Đế, cảm nhận được nguy cơ.

Trần Thanh Đế là tu vi gì?

Nhâm Vô Tu không biết, căn bản là nhìn không ra.

Nhưng từ khí tức trên người Trần đại thiếu phát ra mà xem, tu vi quyết sẽ không quá cao. Hơn nữa, cho dù Trần Thanh Đế từ trong bụng mẹ bắt đầu tu luyện, vài chục năm công phu, có thể tu luyện tới cảnh giới gì?

Trúc Cơ kỳ?

Căn bản không có khả năng.

Hơn nữa, muốn Trúc Cơ, nào có dễ dàng như vậy? Năm đó Nhâm Vô Tu hắn kẹt ở Trúc Cơ kỳ, là trọn vẹn mười năm, một lần dưới cơ duyên xảo hợp, mới thành công Trúc Cơ.

Nhưng mà, Nhâm Vô Tu thật sự cảm nhận được uy hiếp.

Đương nhiên, đây hết thảy cùng Trần đại thiếu thi triển phá Kiếm thức có quan hệ nhất định, mà trọng yếu hơn, còn là vì Vô Ngân Thiền Dực Kiếm.

Vô Ngân Thiền Dực Kiếm, tuy chỉ là miễn cưỡng coi như Trung Phẩm Pháp Khí, nhưng mà, trong đó có Vô Ngân Băng Tủy là trân bảo hiếm thấy.

Uy lực là cực kỳ cường hãn đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi