Bất kể nói thế nào, Mã Quan Thiên cũng là ngôi sao sáng của Trung y giới, liếc mắt là có thể nhìn ra tình huống thân thể một người.
Mã Tình Tình vẫn là xử nữ, cho nên, sắc mặt Mã Quan Thiên mới dễ nhìn một ít. Bằng không thì hắn sẽ dốc sức liều mạng cùng Trần Thanh Đế.
Trần Thanh Đế ngươi ở Trung y có thiên phú không sai, nhưng cũng không thể dùng nó truy đuổi tôn nữ bảo bối của Mã Quan Thiên hắn a. Muốn làm cháu rể Mã Quan Thiên hắn, không có cửa đâu.
Trừ khi...
- Nha.
Mã Tình Tình lên tiếng, vụng trộm liếc nhìn Trần Thanh Đế, dùng ánh mắt truyền lại, hình như là đang nói: Trần Thanh Đế, ngươi cẩn thận một chút, ông nội của ta rất tức giận.
- Các ngươi cũng đều về ký túc xá đi.
Ánh mắt Mã Quan Thiên đã rơi vào trên người bọn người Trịnh Lục.
- Trần Thanh Đế, ngươi tự cầu phúc, đừng trách huynh đệ chúng ta không có nghĩa khí.
Chu Trướng vỗ vỗ bả vai Trần Thanh Đế, ôm Thẩm Kỳ đi vào Trung Y Học Viện.
- Thần tượng đại ca, cố gắng lên, tiểu đệ em ủng hộ anh.
Hạo Quý cười hắc hắc, đương nhiên đã nhìn ra, việc này, bọn hắn căn bản là giúp không được gì.
Đây là việc nhà người ta.
Thanh quan khó đoạn việc nhà, chớ nói chi là bọn người Hạo Quý.
- Mã lão, có chuyện gì, có thể nói ra?
Nhìn thấy tất cả mọi người ly khai, Trần Thanh Đế nhíu mày, nghiêng người dựa vào xe, thản nhiên nói.
- Sự tình gì?
Mã Quan Thiên hừ lạnh một tiếng, nhìn Trần Thanh Đế nói ra:
- Trần Thanh Đế, tiểu tử ngươi tốt nhất cách tôn nữ bảo bối của ta xa một chút. Không nên đánh chú ý tôn nữ của ta, bằng không thì, lão tử ngươi cũng che chở không được ngươi. Coi như là Trần lão gia tử, ta cũng tuyệt đối không nể tình.
- Là việc này?
Trần Thanh Đế nhún vai, nói ra:
- Mã lão, ta nghĩ ngài đã hiểu lầm, là Tình nhi muội tử chủ động tìm ta muốn Điều Hòa y phục, cho nên, ta mới mang nàng đi mua quần áo.
- A, đúng rồi, lần này Tình nhi muội tử tổng cộng mượn ta 14 vạn mấy ngàn.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:
- Mấy ngàn kia coi như xong, phiền toái ngài trả lại ta 14 vạn.
- Ngươi... ngươi cái tên tiểu tử thúi này. Thậm chí ngay cả ta ngươi cũng dám xảo trá.
Mã Quan Thiên lập tức vô cùng phẫn nộ:
- Cháu gái bảo bối của ta, có thể cho ngươi mua quần áo, đó là vinh hạnh của tiểu tử ngươi.
- Còn nữa, Tình nhi cũng là ngươi có thể gọi hay sao?
Trong con ngươi của Mã Quan Thiên, hiện lên một tia giảo hoạt.
- Thanh Đế, nói cho ta biết, có phải ngươi yêu thích Tình nhi hay không?
- Cho dù thích, ngài sẽ đồng ý sao?
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt:
- Ngài đã không đồng ý, còn hỏi nhiều như vậy để làm gì?
Trần đại thiếu đối với lão gia hỏa Mã Quan Thiên này thật sự là bó tay rồi.
- Xem ra ngươi là thích rồi.
Mã Quan Thiên xoa xoa đôi bàn tay, kích động không thôi:
- Ta nhìn tiểu tử ngươi so với trước kia tiến triển không ít, cải biến không ít.
- Ân.
Mã Quan Thiên nhẹ gật đầu, hai tay chắp sau lưng, nói ra:
- Nếu như ngươi thật sự ưa thích Tình nhi nha đầu, cũng không phải là không được, chỉ cần...
- Dừng lại!
Không đợi Mã Quan Thiên nói xong, Trần Thanh Đế đã cắt đứt:
- Mã lão, ta đã nói qua bao nhiêu lần rồi, ta đối với Trung y thực không có hứng thú, ngài hãy tìm người khác đi.
- Ta bây giờ còn có sự tình, đi trước.
Nói xong, Trần Thanh Đế rất nhanh mở cửa xe, chui đi vào.
Bất quá, Mã Quan Thiên bề ngoài giống như không muốn, bước nhanh vọt tới trước xe, hỉ mũi trừng mắt nói:
- Trần Thanh Đế, ngươi tiểu tử ngu ngốc này, cút xuống cho ta.
- Mã lão, bảo ta xuống có thể, nhưng mà, sự tình có quan hệ tới Trung y, vậy thì miễn đi.
Vẻ mặt Trần Thanh Đế bất đắc dĩ nói:
- Trung y, thực không thích hợp ta.
- Trần Thanh Đế, ngươi muốn ăn đòn đúng không?
Mã Quan Thiên nhìn bộ dáng kia của Trần đại thiếu, hận không thể đi lên đánh Trần Thanh Đế một chầu:
- Ta đã không để ý phá thanh danh kia của ngươi, quyết định đem cháu gái bảo bối nhất của ta gả cho ngươi, tiểu tử ngươi còn muốn thế nào? Chẳng lẽ ngươi chán ghét Trung y như vậy sao?
Phá thanh danh?
Hoàn toàn chính xác, thanh danh của Trần đại thiếu là đống bừa bộn không chịu nổi, bất quá, Mã Quan Thiên không phải người ngu, đối với những ngày này Trần Thanh Đế biểu hiện mà xem, cũng đã đưa ra một kết luận.
Đó chính là: Những năm gần đây, Trần Thanh Đế đều là ngụy trang, hoàn khố không chịu nổi, ngang ngược càn rỡ... tất cả đều là mặt ngoài, là ngụy trang, lừa gạt tất cả mọi người.
Có thể lừa tất cả mọi người, lại là vài chục năm, một người như vậy, có thể đơn giản sao?
Chỉ là điểm này, Mã Quan Thiên đã biết rõ, Trần Thanh Đế đầy đủ xứng đôi với tôn nữ bảo bối của hắn, Mã Tình Tình rồi. Hơn nữa, Mã Quan Thiên cũng biết, Mã Tình Tình đối với Trần đại thiếu rất có hảo cảm.
Nhưng mà, Mã Tình Tình cuối cùng là nữ hài, cũng không thể cho nàng quấn lại a? Cho nên, Mã Quan Thiên mới không cho Mã Tình Tình tiếp cận Trần Thanh Đế, phải rụt rè a.
Đương nhiên, nếu như có thể thúc đẩy cuộc hôn sự này, lại thu Trần Thanh Đế làm đệ tử, kế thừa y bát của Mã Quan Thiên hắn, vậy thì càng thêm hoàn mỹ.
- Mã lão, ngài vừa mới nói qua, ta đáp ứng làm đệ tử của ngài, sau đó ngài sẽ hứa gả Tình nhi muội tử cho ta đúng không?