CỰC PHẨM TÀ THIẾU

Trần Thanh Đế chỉ vào hai người cách đó không xa, nói ra:

- Hai người bọn họ đánh nhau, kết quả như thế nào? Khắp nơi lưu tình không nói, rõ ràng còn có thể bật cười. Cái này gọi là huấn luyện sao?

- Ở thời điểm đối địch, thời điểm sinh tử solo, ai có thể bật cười?

Trên mặt Trần Thanh Đế, tràn đầy vẻ khinh thường:

- Huấn luyện, cũng cần toàn lực ứng phó, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, chém giết đối phương.

- Cái này ta minh bạch.

Thiết Nam ở một bên, chấn động toàn thân. Trên mặt tràn đầy vẻ sùng bái, sùng bái đối với Trần Thanh Đế:

- Thời điểm ta cùng Chương Đài đối chiến, hắn không lưu tình một chút nào, ta giống như là cừu nhân giết cha hắn. Cuối cùng, làm cho ta cũng không khỏi không như thế.

- Cũng là bởi vì liều mạng đối chiến như vậy, thực lực của ta tăng lên rất nhanh.

Thiết Nam chấp nhận nói.

- Đúng vậy, đúng là như thế.

Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, ánh mắt lại rơi vào trên người những binh sĩ đang luyện tốc độ phản ứng kia:

- Tốc độ của bọn hắn không tệ, nhưng mà vì cái gì không thể đem tốc độ công kích, tần suất trở nên nhanh một ít? Vì cái gì, không thể để cho bọn hắn phụ trọng đến huấn luyện?

- Hiện tại bọn hắn là thói quen, nếu như phụ trọng, tăng nhanh tốc độ công kích và tần suất, bọn hắn còn có thể thói quen sao?

Trần Thanh Đế lắc đầu:

- Bọn hắn không quen, cho nên, sẽ đem hết toàn lực đi quen. Đợi cho quen xong, lại tăng độ khó lên, để cho hắn tiếp tục quen.

- Ở bên trong quá trình quen, để cho mình không ngừng đột phá cực hạn.

Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:

- Đây mới thực sự là huấn luyện, mà không phải rèn luyện.

- Những người kia luyện lực lượng của mình cũng là như thế, vì cái gì không tăng sức nặng? Đem cái sức nặng này, tăng đến hắn có thể miễn cưỡng giơ lên?

Trần Thanh Đế lắc đầu không thôi:

- Con vẫn cho là, Huyết Nhận rất mạnh, nhưng mà không nghĩ tới, thật không ngờ rác rưởi.

- Con . . .

Trần Chấn Hoa làm lão tử, lập tức giận đến nổi trận lôi đình. Choáng nha, cho dù ngươi nói có đạo lý, nhưng mà không thể một chút mặt mũi cũng không để cho a.

- Không nên nghĩ mặt mũi gì, Huyết Nhận là chấp hành nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm. Không nên bởi vì mặt mũi của mình, mà khiến người đi chịu chết.

Trần Thanh Đế nghiêm khắc nói:

- Huấn luyện như thế, là để cho bọn hắn đi chịu chết, là pháo hôi.

- Cha có thể nhìn Thiết Nam một chút, nàng ly khai Huyết Nhận mới bao lâu? Chênh lệch ra bao nhiêu.

Ánh mắt của Trần Thanh Đế, đã rơi vào trên người một nam tử khôi ngô, tràn ngập sức bật:

- Hắn có lẽ là huấn luyện viên Huyết Nhận, Lôi Báo a?

Lôi Báo, Trần đại thiếu đương nhiên nhớ rõ, lúc trước là đã giao thủ qua.

- Hôm nay Lôi Báo ở trong tay Thiết Nam, chỉ sợ ngay cả một chiêu cũng tiếp không được.

Vẻ mặt Trần Thanh Đế tự tin nói, trên mặt Thiết Nam, cũng tràn đầy tự tin.

Phải biết rằng, Thiết Nam có dũng khí khiêu chiến Quân Thần Trần Chấn Hoa, huống chi là Lôi Báo?

- Hiểu được Huyết Nhận, ta mới phát hiện, lực lượng Trần gia, thật sự là rác rưởi rối tinh rối mù.

Trần Thanh Đế lắc đầu thở dài không thôi:

- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ở trong tay lão gia tử, có lẽ còn có lực lượng càng thêm tinh nhuệ a. Bằng không thì, Trần gia đã sớm suy tàn rồi.

- Thanh Đế, những người này để cho con huấn luyện, sẽ như thế nào?

Trần Chấn Hoa trầm ngâm một tiếng, nhìn Trần Thanh Đế, rất nghiêm túc nói ra:

- Thực lực của bọn hắn, sẽ tăng lên tới trình độ nào?

- Giao cho con huấn luyện?

Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:

- Trước khi cha không có làm quyết định, con sẽ không có thời gian rỗi kia.

- Loại vật lực lượng này, phải nắm giữ ở trong tay của mình, đó mới là của mình.

Trần Thanh Đế nhìn Trần Chấn Hoa nói ra:

- Trước khi đến, con đã nói rất rõ ràng.

- Toàn quân tập hợp.

Trần Chấn Hoa lạnh giọng quát.

Quân lệnh!

Trần Chấn Hoa rơi xuống quân lệnh, tất cả mọi người đình chỉ huấn luyện, rất nhanh lao đến, trong khoảnh khắc, hơn hai trăm người, xếp thành năm đội.

Ngay ngắn trật tự.

- Hắn là con của ta, Trần Thanh Đế.

Trần Chấn Hoa chỉ vào Trần Thanh Đế, lạnh giọng nói ra:

- Con của ta nói, các ngươi là binh sĩ không tệ, nhưng mà, huấn luyện của các ngươi, lại lãng phí thời gian.

- Trần Thanh Đế, hắn là con trai Quân Thần.

Đứng ở bên ngoài năm đội ngũ, trong con ngươi huấn luyện viên Lôi Báo lóe ra tinh mang cùng không thể tin được.

Lúc trước, Lôi Báo hắn là đã giao thủ cùng Trần đại thiếu, bất quá, lại bị một chiêu giải quyết. Mặc dù nói, trong đó thành phần đánh lén quá nhiều.

Nếu như là minh đao minh thương, Trần Thanh Đế lúc trước quyết không phải đối thủ của Lôi Báo hắn.

Nhưng mà, Lôi Báo khiếp sợ không phải Trần đại thiếu lúc trước một chiêu giải quyết hắn, khiếp sợ chính là, người đả bại hắn, dĩ nhiên là Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu.

Ai không biết, Trần Thanh Đế là một siêu cấp phế vật, muốn cường bạo một nữ nhân, cũng bắt không được?

- Trần Thanh Đế!

Lôi Báo là khiếp sợ, nhưng đồng dạng đã có ba gã thành viên Huyết Nhận, trong ánh mắt nhìn Trần Thanh Đế, tràn đầy sùng bái, kích động.

Ba người này, là ban đầu ở Linh Vụ Sơn, được Trần đại thiếu cứu, cũng biết thân phận Trần Thanh Đế.

Bất quá, bọn hắn đều giả bộ như không biết Trần Thanh Đế.

Ngoại trừ bốn người này ra, tất cả thành viên Huyết Nhận khác, đều rất không phục.

Chúng ta là lãng phí thời gian?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi