CỰC PHẨM THÁI TỬ LƯU LUYẾN HỒNG TRẦN

Bên ngoài ngự thư phòng, Mạc Nhiễm Thiên hết nhìn đông lại nhìn tây, thị vệ đeo đao mà đứng, thái giám cung nữ xếp hàng bên ngoài chờ sai phái.

“Thái tử điện hạ, nhị hoàng tử, ngày hôm nay hoàng thượng lâm triều còn chưa xong, các ngài đi vào trước chờ đi.” Một thái giám trung niên tiếng nói lanh lảnh nói.

“Phiền toái ông rồi, Nghiêm công công, Tiểu Thiên, chúng ta đi vào chờ thôi.” Mạc Nghị Thần bắt chuyện với Mạc Nhiễm Thiên đang cảm thấy hết thảy đều xa lạ.

Vượt qua cánh cửa cao cao, bên trong long ỷ bảo tọa, ngự án lang hào, khí thế bất phàm, bình phong sau long ỷ khắc cửu long đoạt châu, trông rất sống động, làm cho Mạc Nhiễm Thiên mở rộng tầm mắt.

Phía sau bình phong là một gian phòng khách rộng lớn, bàn tròn ghế dài, hắn nghĩ hoàng thượng công việc bề bộn, bình thường sẽ tranh thủ dùng cơm tại nơi này, còn bên trong là long sàng, nhưng chỉ là một chỗ nghỉ ngơi của hoàng thượng mà thôi.

Mạc Nhiễm Thiên cùng Mạc Nghị Thần ngồi xuống trong phòng, Mạc Nhiễm Thiên nhìn phía trước cửa sổ có mấy lư hương nhỏ khói xanh bay lượn lờ, phát ra mùi thơm dễ ngửi, lập tức cảm thấy thư thái không ít.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài dồn dập vang đến tiếng bước chân, Mạc Nghị Thần nhanh chóng kéo Mạc Nhiễm Thiên đứng lên.

“Hoàng thượng, thái tử điện hạ cùng nhị hoàng tử đã ở phòng trong chờ.” Là thanh âm của Nghiêm công công.

“Uhm.” Đáp lại là thanh âm nặng nề của một người trung niên, làm cho Mạc Nhiễm Thiên bắt đầu khẩn trương.

“Thiên nhi, Thần nhi, các con đã tới.” Hoàng thượng tiến vào gian trong, Mạc Nhiễm Thiên cùng Mạc Nghị Thần vội vàng hành lễ.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng!” Mạc Nghị Thần cúi đầu hô.

Mạc Nhiễm Thiên không phản ứng lại, nhìn vị trung niên nam tử tao nhã lịch sự trước mắt này, khuôn mặt vuông vức kia, làm cho người ta không cảm giác được một điểm uy nghiêm, trái ngược cảm giác rất gần gũi, nếu không phải do bộ long bào màu vàng kim, Mạc Nhiễm Thiên như thế nào cũng sẽ không tin tưởng người này là hoàng thượng cao cao tại thượng.

“Thiên nhi, như thế nào, gặp phụ hoàng không nhận ra sao?” Hoàng thượng đi tới bên người Mạc Nhiễm Thiên duỗi hai bàn tay to nhẹ sờ mái tóc đen dài mượt mà của hắn.

“Phụ hoàng.” Mạc Nhiễm Thiên phục hồi tinh thần lại vội vàng kêu lên.

“Thiên nhi a, phụ hoàng già rồi, con chừng nào mới khôn lớn đây!” Trong giọng nói hoàng thượng tràn ngập vẻ tang thương.

“Phụ hoàng, là chuyện Thân quốc sao?” Mạc Nghị Thần cau mày.

“Ai, trẫm vẫn tưởng rằng tam quốc ở thế chân vạc, mọi người có thể hòa bình ở chung, ai biết lòng người không đáy, đều do trẫm tham hưởng an nhàn, hiện tại gây họa cho dân chúng Mạc quốc, trẫm thật hổ với liệt tổ liệt tông ở trên trời.” Hoàng thượng một tay vỗ vỗ trán, ngã ngồi trên chiếc ghế ngọc thạch.

“Phụ hoàng đừng lo lắng, nhất định sẽ có biện pháp mà.” Mạc Nghị Thần an ủi.

“Phụ hoàng, trong triều đại thần đều không có biện pháp sao?” Mạc Nhiễm Thiên ngồi ở bên cạnh hoàng thượng cau mày hỏi.

“Sáng sớm nay mọi người còn tranh luận, trẫm đau đầu không chịu nổi, nhưng không một phương pháp nào ổn thỏa cả, chủ chiến căn bản là tự tìm đường chết, theo như tính cách tàn nhẫn của tên bạo quân Thân quốc, dân chúng chúng ta Mạc quốc sợ là không có ngày yên ổn.” Hoàng thượng đau lòng nhức óc.

“Vậy nếu đầu hàng thì sao, chúng ta trước tiên có thể đầu hàng, âm thầm chậm rãi tích trữ lực lượng, sau này phản công.” Mạc Nhiễm Thiên đề nghị.

Hoàng thượng đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Mạc Nhiễm Thiên nói: “Tiểu Thiên, con như thế nào lại nghĩ đến việc này? Con đã khỏe sao?”

“A, phụ hoàng, nhi thần không bệnh a.” Mạc Nhiễm Thiên vội vàng lộ ra vẻ ngây ngốc.

“Ai.” Hoàng thượng vừa nhìn, lập tức nhụt chí, sau đó chậm rãi nói: “Tiểu Thiên nhớ trận chiến tranh mười năm trước không? Mười tòa thành xung quanh Mạc quốc bị Thân quốc công chiếm, bọn họ thiêu đoạt cướp bóc, không chuyện ác nào không làm, khi đó trẫm đã thề cùng Thân quốc không đội trời chung, nếu như lần này đầu hàng, trẫm còn mặt mũi nào gặp dân chúng nơi đó a, trẫm tình nguyện chết đi.”

“Phụ hoàng, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng Thân quốc, Mạc quốc chúng ta địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, Thân quốc muốn đánh bại chúng ta cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.” Mạc Nghị Thần chính khí lẫm liệt.

“Thần nhi, con có biết vi phụ tham hưởng an nhàn làm cho Mạc quốc lâm vào bao nhiêu đích khó khăn không, thám tử báo lại, Thân quốc hiện thời binh hùng tướng mạnh, Mạc quốc ta ai có khả năng địch lại đây, ai.”

Mạc Nghị Thần lập tức mặt lộ vẻ lo lắng, lâm vào trong trầm tư.

“Xem ra chỉ có cầu Tề quốc.” Mạc Nhiễm Thiên cau mày nói.

“Thiên nhi, Tề quốc, ai, khó có khả năng giúp chúng ta.” Hoàng thượng yêu thương nhìn Mạc Nhiễm Thiên sau thất vọng xua tay.

Mạc Nghị Thần cũng lập tức nhìn một chút Mạc Nhiễm Thiên, sau đó thở dài, làm cho Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng lập tức giật giật, chẳng lẽ Tề quốc không chịu giúp Mạc quốc chính là bởi vì năm đó mình không chịu theo cái tên Tề Quân Hành kia? Người nọ bụng dạ cũng thật là hẹp hòi.

“Thiên nhi không cần quá lo lắng, mặc dù Tề quốc không muốn giúp chúng ta, nhưng phụ hoàng vẫn quyết định phái người đi Tề quốc thuyết phục Tề vương, thử xem có thể xoay chuyển tình hình hay không. Chỉ cần có một đường sống cũng không thể từ bỏ.” Hoàng thượng nhìn Mạc Nhiễm Thiên bộ dáng lo lắng, ngược lại hết lời khuyên nhủ. Điều này làm cho Mạc Nhiễm Thiên vô cùng cảm động, hoàng thượng này có lẽ không phải một hoàng đế tốt, nhưng tuyệt đối là một người cha tốt.

“Phụ hoàng, không bằng để cho ta đi.” Mạc Nhiễm Thiên trong lòng tinh thần trọng nghĩa dâng lên.

“Tiểu Thiên!” Mạc Nghị Thần bị dọa đến kêu to lên, đôi mắt tràn đầy vẻ không dám tin nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

“Thiên nhi, không được nói bậy, phụ hoàng làm sao có thể để con đi mạo hiểm, vi phụ muốn cho Viêm nhi đi.” Thì ra đây là nguyên nhân hôm nay cho truyền tứ hoàng tử vào triều sớm.

“A.” Mạc Nhiễm Thiên cũng lấy làm kinh hãi.

“Phụ hoàng, tứ đệ tính cách táo bạo, âm tình bất định, chỉ sợ không ổn.” Mạc Nghị Thần góp lời.

“Vi phụ biết, nhưng vi phụ tin tưởng hắn vì Mạc quốc nhất định thu liễm tính tình đi khẩn cầu Tề vương, còn nữa Viêm nhi là một đứa trẻ thông minh, biết cái gì là cửa ải quan trọng nhất, vi phụ nguyện ý tin tưởng hắn.” Hoàng thượng quả thật rất có mắt nhìn mấy đứa con của mình.

Mạc Nhiễm Thiên không lên tiếng, bởi vì hắn cảm thấy hoàng thượng quyết định vẫn rất anh minh, Mạc Tử Viêm kia tuyệt đối là kẻ âm hiểm xảo trá, phái hắn đi thật ra lại thích hợp.

“Các con đi xuống đi, vi phụ mệt rồi. Thần nhi, chăm sóc tốt cho Thiên nhi.” Hoàng thượng không quên Mạc Nhiễm Thiên.

“Đúng rồi, phụ hoàng, Thiên nhi không cần nhị ca chiếu cố, Thiên nhi có Lam nhi.” Mạc Nhiễm Thiên thiếu chút nữa quên mất việc này.

“Lam nhi? Là ai? Nữ nhân sao?” Hoàng thượng lập tức nhìn về phía Mạc Nghị Thần.

“Tiểu Thiên, Lam nhi chỉ là một thị thiếp nho nhỏ, đệ có thể nghiêm túc được không? Phụ hoàng, con không đồng ý!” Mạc Nghị Thần vội vàng vội la lên.

“Thiên nhi có nữ nhân?” Hoàng thượng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng nhếch lên, nhìn vẻ mặt hoàng thượng, xem ra cũng là biết mình vô dụng.

“Phụ hoàng, con thích Lam nhi, muốn cho nàng làm sườn phi của con, phụ hoàng đáp ứng có được không?” Mạc Nhiễm Thiên lần đầu tiên lộ ra giọng làm nũng.

“Thiên nhi nếu thích cứ thu, chỉ có điều nhị ca con vẫn là phải chăm sóc con, nếu không vi phụ lo lắng, năm đó là phụ hoàng có lỗi với con, phụ hoàng không thể lại tiếp tục phạm sai lầm, đi xuống đi.” Hoàng thượng buồn bã nói.

Mạc Nghị Thần vừa nghe lập tức vui vẻ tươi cười nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

Còn Mạc Nhiễm Thiên vừa nghe, liền choáng váng, xem ra mình vẫn chạy không thoát khỏi nam nhân a, lập tức nghĩ đến huyền cơ bên trong lời nói của hoàng thượng, khuôn mặt tuấn tú biến sắc, chẳng lẽ mình khi còn bé bị biến thành ngốc nghếch hoàng thượng biết là bị làm hại sao? Trời ạ, chuyện này cũng quá phức tạp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi