Khương Ngọc Hạ bối rối, trước đó tất cả các đơn đặt hàng đều mất hết, công ty cũng coi như sắp tiêu đời! Đột nhiên đơn đặt hàng một nghìn năm trăm tỷ đột nhiên từ đầu rơi xuống, hạnh phúc sẽ đến một cách bất ngờ như vậy sao?
"Ngọc Hạ! Mau...!Mau đồng ý đi..." Phương Tuệ kích động đến mức hai môi run run.
Diệp Lâm đột nhiên mở miệng: "Một nghìn năm trăm tỷ chỉ có thể có quyền đại lý ở tỉnh Quảng Dương thôi!"
"Cậu...! Cậu đang nói cái gì vậy?" Khương Kiến Công suýt chút nữa tức điên: "Ai cho cậu xen vào? Chỗ này...!Chỗ này là nơi cho cậu xía vào à?"
Phương Tuệ cũng tức giận, thấp giọng gào lên: "Cậu có biết ông Đức đây là người thế nào không hả? Cậu...!Cậu đúng là to gan! Đơn hàng một nghìn năm trăm tỷ đó! Cậu...!Nếu như cậu dám đề đơn hàng xảy ra chuyện gì...! Tôi nhất định sẽ liều mạng với cậu!"
Khương Ngọc Hạ cũng thay đổi sắc mặt! Diệp Lâm điên rồi hay sao?
Vậy mà không ngờ Viên Hữu Đức chi do dự một chút, đã lập tức chậm rãi gật đầu: "Thế thì cứ như vậy đi! Ba tỉnh phía nam mỗi tỉnh ba nghìn tỷ.
Chủ tịch Khương! Dù sao đây cũng không phải là con số nhỏ, sau này khi đến đó khai thác thị trường chắc cũng sẽ tiêu tổn không ít tiền, tôi cũng phải tính theo giá vốn!"
Mọi người chấn động thêm một lần nữa, Viên Hữu Đức vẫn đồng ý thương lượng tiếp giá?
Khương Kiến Công và Phương Tuệ suýt chút nữa ngất xỉu! Diệp Lâm không nói thêm gì nữa, xem ra với ông ta thì số tiền này vẫn là con số ít.
Có điều, Viên Hữu Đức có thể tự mình tới, cũng đã rất có thành ý! Tiền nhiều hay tiền ít cũng không sao.
Khương Ngọc Hạ kích động trong lòng, lập tức gật đầu: "Ông Đức! Cứ làm theo lời ông nói."
"Được!" Viên Hữu Đức mừng rỡ, lấy hợp đồng ra: "Chủ tịch Khương! Cô ký vào hợp đồng đi...!Phía chúng tôi sẽ lập tức đưa ra ba mươi phần giá trị đơn hàng đến đây!"
Ba nghìn tỷ, vậy tien đặt coc cũng phải là chín trăm tỷ!
Khương Ngọc Hạ dường như sắp khóc, trước đó số tiền còn lại của công ty chỉ vỏn vẹn 600 triệu! Chỉ với đơn hàng này, đã có thêm bao nhiêu lần cái 600 triệu đó? Tất cả những vấn đề khó khăn mà công ty đang gặp phải, chẳng phải đều đã được giải quyết rồi sao?
Khương Vĩnh Khánh không cam lòng: "Ông Đức! Có phải ông đã bị ai đó lừa rồi không? Số thuốc khi chẳng phải đã tiêu hủy hết rồi sao..."
Viên Hữu Đức liếc ông ta, lạnh lùng nói: "Ông đang hoài nghi khả năng đánh giá của tôi sao?"
Khương Vĩnh Khánh bị dọa cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Không dám không dám! Tôi...!Tôi chỉ đang lo lắng ông Đức sẽ bị ai đó lừa dối..."
"Không cần ông phải lao tâm khổ tứ bởi nếu như tôi đã đến tìm chủ tịch Khương đây để ký hợp đồng thì chắc chắn là tôi tin tưởng vào chủ tịch Khương!"
Viên Hữu Đức cười nhạt: "Chủ tịch Khương! Cô xem thử bao giờ thì chúng ta có thể ký hợp đồng?"
"Ngọc Hạ! Mau...!Mau ký đi..." Khương Kiến Công run run thúc giục.
Lúc này Khương Ngọc Hạ mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt cũng tràn đầy kích động, gật đầu lia lịa: "Được! Bây giờ...Bây giờ lập tức có thể ký.."
"Chủ tịch Khương quả là người rộng rãi!" Viên Hữu Đức cười to, đưa bản hợp đồng ra: "Chủ tịch Khương! Cô mau xem hợp đồng, có chỗ nào cảm thấy không hài lòng hay không!"
Khương Ngọc Hạ nhận lấy hợp đồng, nhìn kỹ một lần, không vấn đề gì! Nhưng điều kiện mà Viên Hữu Đức đưa ra cũng rất ưu đãi, tập đoàn Khương thị cũng có được rất nhiều lợi ích.
"Hợp đồng không thành vấn đề!".