CỰC PHẨM THÁNH Y



Khương Kiến Công thẹn quá hóa giận: “Ai để thứ tạp chủng này lên đây! Bảo vệ! Bảo vệ đâu? Đuổi cậu ta đi ra ngoài cho tôi!"
Phương Tuệ buột miệng chửi rủa, “Diệp Lâm, ý của cậu là gì? Có phải cậu đang muốn hại chết bố của cậu hay không?"
"Ngọc Hạ chấp nhận rằng bố của cậu không cần phải ngồi tù, rốt cuộc cậu yên tâm cái gì hả?
Diệp Lâm tức giận: “Mẹ chỉ tính đến chuyện ông ta có phải ngồi tù hay không, vậy mẹ có nghĩ xem Ngọc Hạ sẽ gánh chịu hậu quả gì hay không?"
"Ông chủ Chu là một kẻ lừa đảo, công ty đã bị lừa mất một ngàn năm mươi tỷ đồng.

Nếu Ngọc Hạ chấp nhận, mẹ nghĩ Ngọc Hạ sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm?"
Phương Tuệ tức giận: “Tôi nhắc lại, ông chủ Chu không phải là lừa đảo.


Trước mắt chỉ cần giải quyết được chuyện này, công ty nhất định sẽ hái ra tiền và làm ăn phát đạt!"
Diệp Lâm lắc đầu: “Đến lúc nào rồi mà mẹ còn ở đây mơ mộng viển vông đâu đâu?"
"Ông chủ Chu không phải lừa đảo?" "Mẹ có biết rằng ông chủ Chu đã bỏ chạy rồi hay không!"
“Chạy...!chạy?" Phương Tuệ ngây người: “Cậu đang nói linh tinh cái gì vậy? Ông chủ Chu chạy cái gì mà chạy?
Diệp Lâm: "Con vừa mới tới chỗ ông chủ Chu ở, bên trong không có ai cả!"
Khương Kiến Công tức giận nói: “Nói bậy! Ông chủ Chu chắn hẳn là đang bận việc khác, làm sao có thể chạy trốn được!"
"Diệp Lâm, nếu cậu còn xúc phạm ông chủ Chu như vậy, tôi sẽ liều mạng với cậu ngay lập tức!"
Diệp Lâm lập tức im lặng, người này, sao lại có thể bị lừa thành thế này?
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền tới âm thanh ồn ào.
Nối theo sau, một nhóm cảnh sát bước vào.
Sau khi dẫn đội trưởng tìm hiểu tình hình, nét mặt nghiêm túc nhìn Khương Kiến Công: “Ông nói xem ông chủ Chu kia bộ dạng trông như thế nào?"
Khương Kiến Công vội vàng miêu tả một tràng, đội trưởng nhăn mặt lại, lấy điện thoại ra, lục ra một bức ảnh: “Có phải là người này hay không?"
Khương Kiến Công nhìn một chút, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, chính là ông ta, chính là ông ta!"
"Đúng là là ông ta rồi!" Đội trưởng trừng to hai mắt, thở dài: “Ôi trời, chúng ta vẫn chậm một bước."

"Không ngờ, tên lừa đảo này lại có bản lĩnh lớn như vậy, lừa một lúc tận một ngàn năm mươi tỷ đồng!"
"Cái...!cái gì!?" Khương Kiến Công sững sờ: “Ông ta...!ông ta...!ông ta là kẻ lừa đảo?"
“Đúng vậy ạ!" Đội trưởng gật đầu: "Tên lừa đảo lớn bị truy nã ở Giang Tỉnh, lừa hơn ba trăm năm mươi tỷ đồng ở Giang Tỉnh.”
"Một thời gian trước, chúng tôi nhận được tin tức rằng ông ta đã lẻn xuống thành phố Quảng Dương."
"Chúng tôi vẫn luôn luôn tìm kiếm ông ta, không ngờ ông ta đã gây án thành công!"
"Một nghìn năm mươi tỷ đồng, số lượng lớn như vậy, mọi người nghĩ như thế nào mà lập tức giao cho ông ta?"
"Tôi...!tôi..." Khương Kiến Công há hốc miệng, từ từ ngã quy xuống đất.
"Chồng! Chồng! Ông đừng làm tôi sợ, đừng làm tôi sợ!" Phương Tuệ khóc nửa nở: “Chắc hẳn là họ đã nhầm lẫn, làm sao ông chủ Chu có thể là kẻ lừa đảo? Đây...!đây nhất định là cảnh sát giả đấy!"
Khương Ngọc Hạ sắc mặt trắng bệch: “Đội trưởng Quốc đã làm công việc này ở đây hơn hai mươi năm, làm sao có thể là giả?"
Phương Tuệ cũng hoảng sợ, giọng nói run run: "Có phải...!Có phải là nhầm lẫn gì hay không? Ông ta ở biệt thự cao cấp cơ mà..."
Đội trưởng Quốc: “Biệt thự nào? Chúng tôi kiểm tra một chút!"

Phương Tuệ nói tên của ngôi biệt thự, không bao lâu, Đội trưởng Quốc đã điều tra ra được.
"Căn biệt thự này là của một người họ Lý, vừa mới được cho thuê nửa tháng trước!"
Phương Tuệ hoảng sợ: “Thuê.

thuê? Không phải của ông ta sao?"
Đội trưởng Quốc: “Loại lừa đảo này, thông thường đều sẽ thuê mấy chỗ nhà ở cao cấp một chút, để cho người ta nghĩ rằng ông thực sự giàu có, đây cũng là một cách lừa đảo mọi người!"
Hoàng Lương vội nói: “Nhưng mà, chúng tôi...!lúc ấy chính mắt chúng tôi nhìn thấy, ông ta có năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ đồng trong tài khoản!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi