CỰC PHẨM THIÊN VƯƠNG

Trong đêm đen, cơn mưa lớn đã sớm ngừng lại, ánh trăng theo khe hở bức màn chiếu vào trong phòng.
 
Nương theo ánh trăng mơ hồ có thề nhìn thấy trên chiếc giường lớn mềm mại, đôi nam nữ bởi vì phiêu lên tầng mây mà run lên kịch liệt bỗng nhiên ngừng lại, tiếng thở dốc dày đặc tràn ngập bên trong căn phòng.
 
Không biết qua bao lâu, hai cỗ thân thể kết hợp hoàn mỹ dần dần rời đi, đèn tường sáng lên.
 
Dưới ánh đèn, trên thân hình khôi ngô tràn đầy vết sẹo của Trần Phàm nơi nơi đều là mồ hôi, trong đó có một ít vết sẹo nhìn giống như con rết, tựa hồ nguyên nhân bởi vì sung huyết, mơ hồ có chút phiếm hồng.
 
So ra mà nói, thân thể mềm mại vốn trắng nõn của Dai Fu lúc này lại đỏ ửng một mảnh, nhất là hai tòa núi non bị Trần Phàm tùy ý vuốt ve, hoàn toàn đỏ rực.
 
Tựa hồ còn đang nhớ lại cảm giác phiêu diêu dục tiên vừa rồi, Dai Fu cũng không lau mồ hôi trên người, cũng không mở mắt, hơi thở vẫn có chút dồn dập như cũ, thân mình tiếp rục run rẩy thật nhẹ.
 
Chậm rãi, chậm rãi, Dai Fu mở ra đôi mắt xanh thẳm mê người như ngọc bích, trong con ngươi một mảnh mê ly, tựa hồ còn chưa khôi phục lại từ trong khoái cảm trí mạng.
 
- Honey, anh tựa hồ cũng không bị lâm vào điên cuồng.
 
Dai Fu dùng ngón tay trắng noãn nhẹ nhàng vẽ lên tên mình ngay tim Trần Phàm:
 
- Làm cho em suy nghĩ, nếu anh đã đại khai sát giới, như vậy bệnh tình có trở nặng hơn hay không em cũng không rõ ràng lắm, nhưng nhất định sẽ bị tái phát. Mà vừa rồi anh không hoàn toàn lâm vào trong việc điên cuồng phát tiết, như vậy đủ để chứng mình anh vẫn còn lý trí. Nếu em không đoán sai, honey, là cô gái nhỏ kia kéo anh trở lại từ trong đêm tối lạc đường, đúng không?
 
- Ba.
 
Châm thuốc lá, Trần Phàm dùng sức hút một hơi, gật gật đầu, xem như chấp nhận lời phỏng đoán của Dai Fu.
 
- Xem ra, nàng đối với anh quả thật rất trọng yếu, ít nhất bây giờ là như vậy.
 
Giọng nói của Dai Fu bỗng nhiên trở nên có chút quỷ dị:
 
- Nhưng em rất hiếu kỳ, honey, trên người nàng rốt cục có thứ gì có thể giúp anh xua tan lệ khí trong lòng trong thời gian ngắn ngủi như vậy?
 
- Thuần khiết.
 
Nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói, Trần Phàm như có suy nghĩ nói:
 
- So sánh với anh, nàng là một cực đoan ngược lại. Nội tâm của nàng đơn thuần như một tờ giấy trắng. ở chung một chỗ cùng nàng, cuối cùng anh cảm thấy thập phần thả lỏng, liền giống như nội tâm tà ác sẽ bị nàng làm trở nên thuần khiết. Hoặc là nói, bản năng của anh sẽ không để cho mấy thứ kia biểu lộ ra trước mặt nàng.
 
Nói tới đây, Trần Phàm lại rít một hơi thuốc lá, tiếp tục nói:
 
- Mặt khác, tuy rằng anh cùng nàng tạo thành một ngôi nhà, chỉ là một ngôi nhà tạm thời, hơn nữa cũng không có quá nhiều ấm áp, nhưng ở đó lại cho anh cảm giác có gia đình, ân, là loại cảm giác mà anh chưa bao giờ được thể nghiệm.
 
- Thật xin lỗi, honey, em không phải cố ý.
 
Mắt thấy Trần Phàm khi nói đến chữ "Nhà", khóe mắt không thể khống chế mà run rẩy lên, Dai Fu rất rõ ràng, đối với nam nhân từng ngạo thị thiên hạ ngay trước mắt mà nói, chữ "Nhà" thật giống như trăng trong nước, hoa trong gương, cho hắn nhìn thấy nhưng không chạm tới được.
 
Bởi vì...nam nhân trước mắt này trong mười sáu năm qua chưa bao giờ được nếm một bữa cơm ở tòa biệt thự làm cho cả Yên Kinh phải ngưỡng vọng nhìn lên.
 
Một lần cũng không có.
 
Ngoài ra, qua những năm tháng, số lần hắn nhìn thấy cha mẹ mình có thể đếm được trên đầu ngón tay.
 
Ở dưới dạng tình hình này, làm sao gọi là "Nhà"?
 
Có lẽ...từng, nam nhân hàm hậu thật thà kia, nam nhân từng cho hắn sự ấm áp, nhưng lại không thể cho hắn được cảm giác gia đình.
 
Nhà.
 
Chữ này thật bình thường, nhưng cũng thật thần thánh.
 
Tự giễu cười cười, Trần Phàm vuốt ve mái tóc vàng phiêu dật của Dai Fu, nói:
 
- Cô gái điên, từ khi nào em đối với anh khách khí như thế?
 
- Đồ tể, em phải đi.
 
Dai Fu bỗng nhiên dùng một loại giọng nói cực kỳ không muốn thốt lên, trong lòng nói chuyện đồng thời trong con ngươi lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ thật sâu.  
 
Ân?
 
Ngạc nhiên nghe được những lời này của Dai Fu, động tác hút thuốc của Trần Phàm dừng lại, trong con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá theo sau hắn nghĩ kỹ cũng trở nên bình thường trở lại - lấy thân phận của Dai Fu, có thể làm giáo y ở đại học Đông Hải được một tháng đã là một kỳ tích.
 
Nghĩ nghĩ, Trần Phàm hỏi:
 
- Là vì sự kiện đua xe lần trước, hay là bởi vì chuyện lần này.
 
- Lần này.
 
Khóe miệng Dai Fu lộ ra một tia khinh thường:
 
- Còn về phần Grimm? Gia tộc của hắn ở bán đảo England quả thật được cho là cự ngạc, nhưng tính ở toàn bộ Châu Âu mà nói, chỉ có thể xem là mới bước vào cánh cửa nhà giàu.
 
Nghe Dai Fu vừa nói như thế, Trần Phàm lựa chọn trầm mặc.
 
- Honey, anh không cần khó chịu, chuyện lần này không trách anh.
 
Dai Fu làm như đã nhận ra nội tâm tự trách của Trần Phàm, mỉm cười nói:
 
- Dù là không có chuyện lần này, em cũng không thể ở mãi lâu dài tại Trung Quốc.
 
- Ân.
 
Trần Phàm gật gật đầu.
 
Dai Fu hít sâu một hơi, sau đó mạnh mẽ xoay người, nửa quỳ ngay trước người Trần Phàm, ngón tay trắng noãn nắm lấy cây thương đang dần dần khôi phục của Trần Phàm, giọng nói vừa hấp dẫn vừa mang theo một tia thương cảm:
 
- Tốt lắm honey, em phải đi, nhưng trước khi đi em muốn hút hết tia khí lực cuối cùng của anh.
 
Vừa nói xong, Dai Fu khom người xuống, mở chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn...
 
Sáng sớm, ánh nắng sớm xuyên qua đám mây ngăn trở, xỏ xuyên qua cả không trung, rơi vào trong rừng cây.
 
Trong rừng cây, một nam nhân thể trọng vượt qua hai trăm cân, đầu lớn giống đầu heo dẫn mười mấy tên đại hán sắc mặt hung sát dùng phương thức tung lưới tìm tòi.
 
Không khí sau cơn mưa cực kỳ tươi mát, làm cho người ta có một loại cảm giác sảng khoái tinh thần, nhưng nam nhân mập này cùng mấy tên kia đều có biểu tình đang kiệt lực.
 
Bởi vì bọn hắn đã tìm tòi cả đêm trong rừng cây quỷ này.
 
Bọn hắn không phải là người khác, chính là thủ hạ của Triệu Thiên Bá, mà đầu lĩnh chính là Đại Đầu trong miệng Triệu Thiên Bá.
 
- Đại Đầu ca.
 
Bỗng nhiên phía trước truyền tới một tiếng thét kinh hãi.
 
Nguyên bản Đại Đầu đã thở hồng hộc tinh thần tiều tụy, ngạc nhiên nghe được tiếng kinh hô của thủ hạ, hổn hển mắng:
 
- Mẹ nó, sáng sớm mày kêu cái quỷ gì? Hay là lão bà của mày bị người ngủ?
 
- Không...không...không phải.
 
Phía trước, hai chân tên đại hán kia giống như bị bệnh sốt rét, hàm răng va vào nhau lập cập, phát ra thanh âm côm cốp, giống như đang sợ hãi tới cực điểm:
 
- Phía trước có người.
 
- Có người?
 
Sắc mặt nguyên bản đang tiều tụy của Đại Đầu đột nhiên biến mất, vẻ mặt hưng phấn, hắn nhận được mệnh lệnh của Triệu Thiên Bá mang theo mọi người tìm tòi Sở Qua, kết quả tìm cả một buổi tối cũng không có kết quả, hiện giờ lại nghe thủ hạ nói có phát hiện mới, có thể nào không kích động?
 
- Người chết, toàn bộ đều là người chết.
 
Ngay khi Đại Đầu kích động muốn xông về phía trước, tên đại hán kia từ trong kẽ răng rít lên mấy chữ thiếu chút nữa làm cho hắn nổi điên, dứt lời hắn đặt mông ngồi bệch dưới đất, toàn thân không còn một tia khí lực.
 
Người chết?
 
Sắc mặt Đại Đầu biến đổi, bỗng nhiên mang người tiến lên.
 
Ngay sau đó, bọn hắn thấy được một cảnh tượng khiến cho bọn hắn suốt đời khó quên...mấy chục thước phía trước, nguyên bản là cửa nhà xưởng, chất lên mấy chục cỗ thi thể, thi thể đều có một đặc thù: không đầu.
 
Đúng vậy.
 
Cơ hồ toàn bộ các thi thể đều bị cắt rớt đầu, hơn nữa chồng chất cùng một chỗ, đã hình thành một hình tam giác, chồng chất trên cao nhất chính là đầu người của Triệu Thiên Bá.
 
- Oa. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Thấy một màn như vậy, dù là Đại Đầu, toàn bộ đám đại hán đều vịn lấy thân cây, xoay người nôn mửa.
 
Ngay khi đám người Đại Đầu nôn mửa như điên, phía sau truyền tới tiếng còi xe cảnh sát.
 
Tiếng còi xe cảnh sát phá vỡ sự yên lặng của bình minh, ngay cả Đại Đầu bên trong tất cả nghe được tiếng còi cảnh sát phản ứng đầu tiên là chạy trốn.
 
Nhưng đối mặt cảnh tượng giống như địa ngục phía trước, bọn hắn có ý muốn chạy trốn, nhưng không có khí lực để chạy...
 
Mười phút sau, hai mươi mấy chiếc xe cảnh sát lần lượt đi tới trước nhà xưởng, trong đó có hình cảnh, võ cảnh cùng đặc công.
 
Nhưng bất kể là cảnh sát của ngành nào, nhìn thấy một màn kinh khủng trong nhà xưởng, gương mặt đều không còn chút máu.
 
Thậm chí một ít cảnh sát cũng giống như đám người Đại Đầu, nôn mửa không dứt.
 
Thân là cảnh sát bọn hắn từng gặp qua người chết, hơn nữa không chỉ một người, nhưng cảnh tượng khủng bố huyết tinh như vậy, bọn hắn là lần đầu tiên chứng kiến.
 
Mười lăm phút sau, ngay cả Đại Đầu bên trong, mười mấy tên thủ hạ của Triệu Thiên Bá toàn bộ đều bị bắt lên xe cảnh sát, đồng thời cảnh sát phong tỏa hiện trường, cũng ngăn trở những phóng viên nghe tin chạy đến tiến hành quay chụp.
 
Cùng lúc đó đoàn người Phó Bác đêm qua bị Sở Qua chỉnh một trận đang toàn bộ tụ tập trong một phòng bệnh cấp cao tại một bệnh viện nổi tiếng ở Hàng Châu.
 
Ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng, làm ánh sáng trong phòng rất tốt, chiếu lên mặt liền cho người ta một loại cảm giác ấm áp, nhưng ngay cả Phó Bác bên trong, cơ hồ tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh cả người, cỗ hàn ý kia giống như xuyên sâu tận xương tủy, làm cho lông tơ bọn hắn đều muốn dựng đứng.
 
Không khí quỷ dị đã duy trì gần nửa giờ, trong vòng nửa giờ không ai mở miệng nói chuyện.
 
Mà nửa giờ sau, bọn hắn ở trên mạng thấy được một đoạn tin có quan hệ tới Triệu Thiên Bá.
 
Dù trên đoạn internet kia, Triệu Thiên Bá vẻ mặt sợ hãi nói Tiết Cường vì một nữ nhân không tiếc vung dao mổ đối với đám người Triệu Thiên Bá, nhưng Phó Bác bọn hắn tự nhiên không tin đây là sự thật.
 
Bọn hắn rõ ràng nhớ rõ, tối hôm qua Triệu Thiên Bá mang theo mười mấy tên thủ hạ hùng hổ đi tới quán bar Giang Hồ, uy hiếp không nói, trực tiếp mang đi đoàn người Trần Phàm.
 
Theo bọn hắn xem ra, đoàn người Trần Phàm không chết cũng tàn, mà hiện giờ thủ hạ của Triệu Thiên Bá bị giết, mà Triệu Thiên Bá lại dùng bộ dáng sợ hãi xuất hiện trước màn ảnh tranh chấp với Tiết Cường?
 
- Hay là do mấy người kia...gây ra không?
 
Hầu Tử tối hôm qua là người bị thương nặng nhất, trong lòng vẫn tràn ngập oán khí với đoàn người Trần Phàm, nhất là Sở Qua, cho nên mở miệng muốn nói động loại, kết quả không biết có phải do nguyên nhân nội tâm còn sợ hãi, nên không dám nói ra hai chữ động loại.
 
- Ông ông.
 
Không đợi đám người Phó Bác mở miệng trả lời, di động của Phó Bác liền chấn động kêu lên.
 
Sắc mặt Phó Bác phức tạp cầm lấy di động, nhìn thấy dãy số biểu hiện trên màn hình, sắc mặt hơi đổi, đôi mày trong nháy mắt cau chặt lại.
 
Trong ký ức của hắn, ông nội của hắn là người cầm quyền chân chính của Phó gia, quyền cao chức trọng, mặc dù hắn luôn biểu hiện xuất sắc, nhưng ông nội hắn cũng chưa từng tự mình gọi điện thoại cho hắn.
 
Hôm nay lại không hiểu vì sao gọi điện thoại tới, là bởi vì chuyện của mấy người kia sao?
 
Không do dự, Phó Bác liền nhận điện thoại, giọng nói cung kính và sợ hãi:
 
- ông nội.
 
- Tiểu Bác, ngày hôm qua các cháu có phải đánh nhau với người khác ở quán bar Giang Hồ hay không?
 
Bên trong ống nghe truyền ra một thanh âm uy nghiêm.
 
Cả người Phó Bác chấn động, kinh hồn táng đảm nói:
 
- Dạ...đúng vậy.
 
- Mấy người kia có phải cuối cùng bị Triệu Thiên Bá mang đi phải không?
 
Giọng nói của lão nhân có chút ngưng trọng.
 
Trong lòng Phó Bác căng thẳng, lại không dám nói dối:
 
- Dạ, cháu vốn muốn mượn tay của anh em Triệu Thiên Bá, giáo huấn bọn hắn một chút, ai ngờ...
 
- Đồ khốn.
 
Không đợi Phó Bác nói hết lời, lão nhân bên kia điện thoại thở mạnh, quát:
 
- Mày là đồ không biết sống chết, mày có biết hay không, mày đang đẩy Phó gia xuống vực sâu a.
 
- Ông nội, ông đang nói...
 
Phó Bác vốn cũng không tin đoạn nội dung trên internet, lúc này nghe lão nhân vừa nói, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
 
- Mày là muốn hỏi ta, chuyện đoạn internet kia đi? Hắc, đồ không biết sống chết, ta cho mày biết, vừa rồi ta nhận được một cú điện thoại, trong điện thoại có người nói cho ta biết, Triệu Thiên Bá cùng toàn bộ thủ hạ của hắn đều bị giết sạch, toàn bộ đầu đều bị cắt xuống.
 
Lão nhân nói tới đây, cả người run lên, thanh âm bần bật.
 
- Bá.
 
Sắc mặt Phó Bác trong nháy mắt biến đổi, trở nên trắng bệch như tờ giấy.
 
- Ta cho mày nửa giờ, trong vòng nửa giờ nhất định phải mang đám bạn bè chó chết của mày chạy tới khách sạn Lôi Địch Sâm.
 
Bên kia điện thoại, lão nhân cố nén lửa giận trong nội tâm:
 
- Đồ không biết sống chết, mày tốt nhất khẩn cầu ông trời, làm cho ông trời phù hộ cho tụi bây sẽ xin lỗi được với người kia. Nếu bọn họ không tiếp thu lời giải thích của tụi bây, ta sẽ đánh gãy chân chó của mày.
 
- Đô đô...
 
Theo sau không đợi Phó Bác đáp lời, lão nhân cúp điện thoại.
 
Bên tai vang lên thanh âm "đô đô", trong đầu quanh quẩn lời nói của lão nhân, Phó Bác giống như bị sét đánh, hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.
 
- Ba.
 
Ngay sau đó di động rơi ra khỏi tay hắn, trực tiếp rớt xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang giòn.
 
Một màn quỷ dị làm cho Tần Tư Nhiên cùng Hầu Tử bọn hắn đều trợn tròn mắt, vẻ mặt Hầu Tử quái dị nhìn Phó Bác, hỏi:
 
- Phó ca, điện thoại của ai?
 
Hầu Tử vừa hỏi, những người khác cũng lộ biểu tình tò mò.
 
Theo bọn hắn xem ra, lấy địa vị của Phó Bác tại Hàng Châu thậm chí cả Chiết Giang, có thể dùng một cuộc điện thoại đem Phó Bác dọa thành như vậy, có thề đếm được trên đầu ngón tay.
 
- Là lão gia tử nhà tôi.
 
Phó Bác thở mạnh một hơi, sau đó mạnh mẽ nhổ kim tiêm trong tay.
 
- Phó Bác, anh...Tần Tư Nhiên tuy rằng cùng Phó Bác vì ích lợi nên mới đính hôn với nhau, nhưng trong nội tâm cũng có chút thưởng thức Phó Bác, lúc này thấy Phó Bác trực tiếp nhổ kim tiêm, sợ tới mức không nhẹ.
 
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tần Tư Nhiên, Phó Bác thở dài:
 
- Tần Tư Nhiên, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hôn ước giữa chúng ta sẽ rất nhanh giải trừ. Hơn nữa...Phó gia cùng Tần gia sẽ ngưng hẳn hợp tác.
 
- Phó...Phó Bác, anh có ý tứ gì?
 
Tần Tư Nhiên trợn mắt há hốc mồm, dù là đám người Hầu Tử cũng ngạc nhiên.
 
- Đi thôi, đi với tôi tới khách sạn Lôi Địch Sâm, lão gia tử nhà tôi đang ở nơi đó chờ chúng ta.
 
Ngẩng đầu, nhìn biểu tình kinh ngạc của đám người Hầu Tử, Phó Bác cảm thấy miệng mình chát đắng:
 
- Mặt khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người phụ trách mấy nhà các cậu cũng đều ở đó.
 
- Phó Bác, rốt cục đã xảy ra chuyện gi?
 
Tần Tư Nhiên nghe được Phó Bác nói như thế, lập tức ý thức được sự tình sẽ không đơn giản như vậy, lập tức khẩn trương hỏi han.
 
Phó Bác nhìn nữ nhân có được tư sắc nhưng lại bị ích lợi cắn nuốt trước mắt, dùng giọng nói còn sợ hãi đáp:
 
- Lão gia tử nói cho tôi biết, nếu mấy người kia không tiếp nhận lời giải thích của chúng ta, ông ấy sẽ đánh gãy chân của tôi.
 
Xin lỗi mấy tên kia?
 
Không xin lỗi liền đánh gãy chân?
 
Oanh!
 
Một câu nhìn như nhẹ nhàng của Phó Bác, giống như một đạo thiên lôi cực lớn nổ vang bên tai bọn hắn, làm cho ngoài hắn mọi người ai cũng hoàn toàn choáng váng...
 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi