CỰC PHẨM THIÊN VƯƠNG

Bên tai vang lên lời nói băng sương của Trần Phàm. Stern hoàn toàn bị dọa, không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, ba gã đại hán còn lại lập tức quay đầu định nổ súng.
 
Nhưng đã muộn!
 
Phanh!
 
Phanh!
 
Phanh!
 
Ba tiếng súng lần lượt vang lên, ba gã đại hán chưa kịp bóp cò, liền bị bắn nổ đầu.
 
Máu tươi nóng bỏng xen lẫn chất lỏng màu trắng vãi lên mặt lẫn trên người Stern, làm cho hắn chợt hồi phục lại tinh thần, theo bản năng hắn liền giơ cây súng trong tay.
 
- Sưu!
 
Trần Phàm giống như quỷ mị, chợt lóe bay qua.
 
- Ba!
 
Ngay sau đó, Trần Phàm xuất hiện trước người Stern, một cước đá vào cổ tay hắn, đá bay khẩu súng trong tay Stern.
 
- Không phải sợ, mày còn có thể sống thêm một lát.
 
 Đá rơi khẩu súng trong tay Stern, Trần Phàm từ trên cao nhìn xuống mặt hắn, giống như đang nhìn một người chết.
 
- Hống!
 
Stern phát ra tiếng gầm rú khàn khàn, tung chân đá vào giữa hai đùi Trần Phàm.
 
Nhưng Trần Phàm lại nhanh hơn hắn!
 
Phanh!
 
Nương theo một tiếng trầm đục, Stern nhự một quả bóng bị Trần Phàm đá bay lên.
 
Đông!
 
Thân hình Stern hung hăng đánh lên vách tường, lực đạo khủng bố làm cho hắn choáng đầu hoa mắt, cả người như tan rã.
 
Nhưng hắn có danh xưng đứa con của U Linh, giá trị vũ lực cũng không kém, nếu không cũng không khả năng hóa giải công kích của Hắc Quỷ trong buổi tụ hội.
 
Cố nén đau đớn. Stern định đứng bật dậy, kết quả Trần Phàm bám sát theo, một chân giẫm lên ngón tay hắn.
 
Răng rắc!
 
Dưới chân Trần Phàm phát lực, dùng sức nghiền áp, ngón tay Stern trong nháy mắt liền gãy đoạn!
 
- Ngao!
 
Tục ngữ nói tay đứt ruột xót, đau đớn kịch liệt làm Stern rên lên một tiếng, mượn dùng lực lượng phần eo, dùng đầu đánh mạnh vào giữa hai đùi Trần Phàm.
 
Giờ khắc này, Stern dự định liều mạng!
 
Trần Phàm cười lạnh một tiếng, thu chân, khom xuống, dùng sức hất lên!
 
Đông!
 
Ngay sau đó, đầu gối Trần Phàm đánh vào khuôn mặt Stern.
 
Răng rắc!
 
Thanh âm xương cốt gãy vang lên, máu tươi trào ra.
 
Không để ý tới trên đùi dính vết máu, Trần Phàm cúi người, nhấc Stern đã hôn mê, giống như xách theo một con chó chết bước ra khỏi phòng ngủ.
 
Ba mươi phút sau.
 
Bên trong sơn trang tối đèn lại sáng đèn.
 
Trong đó, trong đại sảnh biệt thự do Thái Hổ chuẩn bị cho Stern, từng cỗ thi thể chồng chất cùng một chỗ, giống như một tòa núi nhỏ, máu đỏ nhuộm cả tấm thảm trắng đỏ bừng, dưới ánh đèn đâm vào mắt người, mùi máu tươi dày đặc tràn ngập trong đại sảnh, hương vị cay mũi.
 
Kroff vừa tỉnh lại ngửi được mùi máu tươi, nhìn hình ảnh thây chất thành núi máu chảy thành sông, cũng không hề cảm thấy giật mình, ngược lại còn miễn cưỡng mỉm cười:
 
- Mẹ nó, tôi đã biết đám ngu xuẩn tiêm gien số 1 gì đó chỉ là thứ rác rưởi so với Đồ Tể!
 
Nói xong Kroff giãy dụa ngồi thẳng trên ghế sô pha, kết quả kéo theo vết thương đau đến nhe răng nhếch miệng.
 
Trần Phàm châm một điếu xì gà, đưa lên miệng Kroff.
 
- Đồ Tể, tên tạp chủng Stern hẳn là chưa chết chứ? Mẹ nó, thiếu chút nữa hắn cho con điếm Alice đá gãy lão nhị của tôi!
 
 Kroff rít một hơi xì gà, bộ dáng đau đớn thoáng chuyển biến tốt hơn một chút. Hắn ác độc nhìn Stern đang hôn mê bất tỉnh, nói:
 
- Đồ Tể, tôi không nhúc nhích được nữa, giúp tôi giáo huấn tên tạp chủng Stern kia!
 
Trần Phàm không lên tiếng, chỉ đứng dậy đi tới trước người long đầu Thủy Trúc bang Thái Hổ, nắm cổ áo hắn lôi lên, vung cánh tay dùng sức tát mạnh!
 
Ba!
 
Tiếng vang giòn cất lên, trên mặt Thái Hổ trong nháy mắt xuất hiện năm dấu ngón tay, khuôn mặt chậm rãi sưng lên, máu tươi nơi khóe miệng chảy đầm đìa.
 
Đau đớn kịch liệt làm Thái Hổ chậm rãi mở mắt. Trần Phàm không nói lời nào, ném Thái Hổ tới bên cạnh đống xác chết.
 
- Ngao!
 
Trên không trung, Thái Hổ nhìn thấy đống thi thể nhuộm đỏ máu tươi, sợ tới mức thét lên.
 
Phanh!
 
Thân thể Thái Hổ đập lên đống thi thể kia.
 
- A...
 
- Ngao...
 
- Đừng...đừng...
 
Ngã vào trong đống thi thể. Thái Hổ giống như phát điên, trợn tròn mắt, cố gắng giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng tay vừa nắm trúng không phải là máu tươi thì là thịt nát, làm hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, màu vàng chất lỏng giống như không thể khống chế, từ giữa hai chân hắn chảy ra đầm đìa.
 
- A ha. Thái Hổ, tên tạp chủng mày, mùi vị phản bội Đồ Tể, thích không?
 
 Thấy một màn như vậy, Kroff phun ra một ngụm khói, âm trầm nở nụ cười.
 
Không một tiếng trả lời, Thái Hổ dùng hết khí lực toàn thân giãy dụa, kêu thảm, cuối cùng thật sự không còn khí lực hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất, cả người run run, hai mắt vô thần nhìn về phía Trần Phàm.
 
Trong ánh nhìn chằm chằm của Thái Hổ, Trần Phàm lập tức đi tới bên người Stern, giống như diều hâu trảo gà con xách Stern nhấc lên, vung tay đồng dạng cho Stern một cái tát.
 
Ba!
 
Tiếng vang giòn lại cất lên, Stern bị đau đớn kích thích lại mở mắt.
 
Khác với lúc trước, lúc này nhìn thấy Trần Phàm ở gần trong gang tấc, Stern cũng không tiếp tục phí công giãy dụa, mà cả người run rẩy nói:
 
- Đồ...Đồ Tể...đừng...đừng...
 
- Nếu Kroff nguyện ý thả mày, tao không để ý cho mày rời đi.
 
 Trong con ngươi Trần Phàm vẫn còn đỏ rực, vẫn chưa thoát khỏi trạng thái điên cuồng.
 
- Ha ha ha ha ha. Stern, tên tạp chủng, mày không phải nói với đại gia, mày muốn giết chết Đồ Tể ngay mặt tao sao?
 
 Kroff phun ra một ngụm khói, ác độc nở nụ cười:
 
- Như thế nào hiện tại giống như một con chó chết hướng Đồ Tể cầu xin tha thứ?
 
- Tha...tha...tha tao, Kroff, tao cam đoan sau này tao không bao giờ trêu chọc tới mày nữa!
 
 Stern giống như một con chó cầu xin Kroff.
 
- Tha mày?
 
 Kroff nghe xong tức giận chửi vang:
 
- Con mẹ mày, thiếu chút nữa mày làm cho lão nhị của tao tiêu mất. Mẹ nó, nếu không còn lão nhị, Kroff đại gia này sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa?
 
Phanh!
 
Lời của Kroff vừa thốt lên. Trần Phàm vung chân đá một cước vào giữa hai đùi Stern.
 
- Ngao!
 
Còn hơn tiếng tru thảm thiết của Thái Hổ, thanh âm kia giống như sói tru, quỷ gào, làm Thái Hổ sợ tới mức giống như bị giật kinh phong, càng run rẩy dữ dội.
 
- Tê...tê...tê... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
 Stern hít mạnh, thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhìn Trần Phàm, ánh mắt trở nên ác độc:
 
- Đồ...Đồ Tể, giết tao mày sẽ hoàn toàn đắc tội cả Hắc Ám U Linh.
 
- Tao nói rồi, mày dám động Kroff một sợi tóc, tao sẽ cho gia tộc Maise Er biến mất trên thế giới này!
 
- Tao cũng đã nói qua, tao sẽ lấy đầu của mày làm chén rượu!
 
- Về phần Hắc Ám U Linh, mày cho rằng tao sợ sao?
 
Sợ sao?
 
Không sợ!
 
Cơ hồ cùng một thời gian, trong lòng Thái Hổ cùng Kroff đều có đáp án.
 
- Hắc Ám U Linh khác với Huyết Sắc Luyện Ngục, nó không đứng ở mặt đối lập với toàn bộ thế giới, mà trói buộc tập đoàn lợi ích không nhỏ! Hơn nữa hiện tại Hắc Ám U Linh nghiên cứu chế tạo ra gien số 1, có thể bồi dưỡng ra rất nhiều cỗ máy giết người...
 
 Bị Trần Phàm dùng một cước đá trúng lão nhị, nỗi sợ hãi trong lòng Stern đột nhiên biến mất, liền lâm vào điên cuồng cực độ, tựa như muốn dùng tất cả những chuyện này dọa lùi Trần Phàm.
 
- Đồ Tể, chỉ có một quy tắc!
 
Vừa nói xong, Trần Phàm vung lên tay phải.
 
Hàn quang hiện lên, dao găm M 9 sắc bén giống như vừa cắt đậu hũ, lập tức cắt rớt đầu Stern!
 
- Phốc xuy!
 
Máu tươi nóng bỏng trong nháy mắt phun ra, văng lên mặt Trần Phàm.
 
- A...
 
Thái Hổ lại phát ra một tiếng thét, sợ tới mức đại tiểu tiện hoàn toàn không thể khống chế.
 
Trần Phàm cũng không lau máu, mà mang theo đầu người trợn trừng mắt của Stern, đi tới chỗ tủ rượu đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
 
Rất nhanh. Trần Phàm đi tới bên cạnh tủ rượu, cầm một chai rượu đắt tiền mở nắp, một tay cầm đầu người của Stern, một tay cầm chai rượu đi về hướng Thái Hổ.
 
- Đừng...đừng...đừng...đừng lại đây!
 
 Thái Hổ giống như phát điên, lết ngược về phía sau.
 
Trần Phàm thấy thế nhẹ giọng nói:
 
- Thái Hổ, tao cho mày một cơ hội giữ mạng sống.
 
Mạng sống?
 
Mạng sống!
 
Lúc này, hai chữ kia giống như tiên nhạc êm tai nhất trên thế gian, lập tức làm con ngươi Thái Hổ bộc phát ra dục vọng cầu sống mãnh liệt!
 
- Đồ...Đồ Tể, tôi sai lầm rồi...sau này tôi không dám nữa...cầu...ngài buông tha cho tôi...
 
Thái Hổ quỳ rạp xuống đất, điên cuồng dập đầu nhận lỗi với Trần Phàm.
 
Trong lúc nhất thời, bên trong đại sảnh yên tĩnh vang lên tiếng dập đầu không ngừng.
 
Trần Phàm lập tức đi tới trước người Thái Hổ, thản nhiên nói:
 
- Nhìn tao.
 
Thái Hổ ngừng lạy, cũng không lau vết máu trên trán, mang theo vài phần sợ hãi cùng kích động nhìn Trần Phàm.
 
Dưới ánh đèn, trong ánh nhìn chăm chú của Thái Hổ, Trần Phàm mỉm cười, đem chai rượu đổ vào trong miệng Stern, hơn phân nửa rượu đó xen lẫn máu từ yết hầu bị cắt đứt chảy xuống.
 
Theo sau.
 
Trần Phàm ngồi xổm người xuống, đem đầu người vẫn còn đọng chút rượu đỏ đưa tới trước người Thái Hổ, nhẹ giọng nói:
 
- Uống nó, tao sẽ bỏ qua cho mày.
 
- Ụa...
 
Dạ dày Thái Hổ cuộn trào lên, điên cuồng nôn ra.
 
- Nếu rượu chảy hết, tao sẽ thay đổi chủ ý.
 
 Trần Phàm híp mắt nói.
 
- Tôi uống, tôi uống!
 
 Thái Hổ ngừng nôn mửa, thần tình sợ hãi, hai tay tiếp nhận đầu người sau đó nhắm mắt lại, cắn răng ngẩng đầu lên, uống lấy rượu đỏ trộn lẫn máu đang chảy xuống.
 
- Ụa...ụa...
 
Thái Hổ vừa uống vừa phun, đến cuối cùng lại xụi lơ trên mặt đất, cả người như hỏng mất.
 
Trần Phàm không để ý tới hắn, đi đến bên cạnh sô pha châm một điếu xì gà nhẹ nhàng hút.
 
Không biết qua bao lâu, khi Trần Phàm hút hết điếu xì gà, Thái Hổ kinh hách quá độ tựa hồ đã phục hồi lại tinh thần, hắn giãy dụa quỳ lên đối diện Trần Phàm.
 
Hắn lết tới, lết tới, lết tới...
 
Chỉ vài thước khoảng cách, đối với Thái Hổ mà nói giống như hơn vạn cây số.
 
Chờ khi hắn quỳ tới trước người Trần Phàm, đem đầu chôn xuống thật sâu, gần sát mặt đất run rẩy hỏi:
 
- Đồ Tể tôn quý, ngài có chuyện gì phân phó?
 
- Thái Hổ, thực vinh hạnh và may mắn, cuối cùng mày có thể chịu đựng được tới cuối cùng.
 
 Trần Phàm dụi tắt xì gà, sắc mặt không chút thay đổi, nói:
 
- Kế tiếp, có mấy chuyện tao cần mày đi làm. Khi làm xong, mày có thể tiếp tục sống trên thế giới này.
 
- Mời ngài nói.
 
 Thái Hổ biết rõ nếu mình làm không tốt, chỉ có một con đường chết, vì thế vội vàng ngẩng đầu vẫn không nhúc nhích nhìn Trần Phàm, giống như đang lắng nghe lời dạy dỗ.
 
- Thứ nhất, đêm nay nơi này gây ra động tĩnh lớn như vậy, nói vậy cảnh sát sẽ xuất động rất nhanh, mày biết nên xử lý như thế nào.
 
 Hồng quang trong con ngươi Trần Phàm dần dần thối lui, cả người đã khôi phục bình thường.
 
Thái Hổ gật đầu lia lịa như gà mồ thóc:
 
- Xin ngài yên tâm, tôi sẽ xử lý thích đáng.
 
- Thứ hai, tuyên bố với bên ngoài, người của Kroff tới cứu hắn, đã xảy ra chuyện sống mái với Stern và mày, đừng bại lộ tin tức tao tới nơi này. ''
 
- Thứ ba, thủ hạ thân tín của mày cơ bản đã chết sạch. Đây đối với mày là chuyện tốt cũng là chuyện xấu. Nhưng tao tin tưởng, mày có thể chịu đựng được ở tình huống vừa rồi, xử lý chút phiền toái nhỏ này hẳn không thành vấn đề.
 
Trần Phàm nói xong dừng một chút nhìn Thái Hổ.
 
Có lẽ đã trảo được cây cỏ cứu mạng cuối cùng, cả người Thái Hổ thanh tỉnh hơn rất nhiều, hắn lập tức hiểu được ý tứ của Trần Phàm, vội vàng cam đoan nói:
 
- Xin ngài yên tâm, tôi sẽ không để Thủy Trúc bang đại loạn.
 
- Mấy ngày có thể ổn định lại?
 
 Trần Phàm hỏi.
 
Thái Hổ không hề nghĩ ngợi gì, nói:
 
- Hai ngày!
 
- Được, tao cho mày hai ngày thời gian!
 
 Trần Phàm gằn từng chữ:
 
- Hai ngày sau, Thủy Trúc bang của mày tuyên chiến với Thanh bang, tao mặc kệ mày dùng thủ đoạn gì, nhất định phải ép Thanh bang phái ra Phong Diệp tới nơi này, hiểu chưa?
 
- Hiểu được!
 
Thái Hổ lại kích động phục lạy cảm tạ.
 
Nhìn thần tình Thái Hổ thật kích động phục lạy nhận sai trước mặt Trần Phàm, Kroff ngồi một bên thấy rất rõ ràng, sau chuyện này, đầu mãnh hổ Đông Nam Á Thái Hổ, sẽ biến thành một con chó trung thành.
 
Bởi vì chủ nhân của nó chính là Đồ Tể!
 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi