CỰC PHẨM THIÊN VƯƠNG

Màn đêm tĩnh lặng như nước, ánh trăng dịu dàng lan tỏa, trên mặt biển lấp lánh những tia sáng gợn sóng lăn tăn, một con thuyền đánh cá giống như một chiếc lá phiêu đãng ngoài khơi, gió biển thổi qua, sóng biển vỗ lên mạn thuyền phát ra những chuỗi thanh âm trầm đục, phá vỡ bầu không khí im lặng ở trong đêm tối.
 
Dưới trời sao, vài tên đại hán đứng ngay trên boong thuyền đánh cá, đón gió biển thổi tới, ngắm nhìn Bangkok đèn đuốc sáng trưng phía xa xa.
 
Trong mơ hồ, bọn hắn có thể nhìn thấy ánh đèn lóe lên ở bến tàu xa xa, từng chiếc từng chiếc tàu hàng không ngừng ra ra vào vào, thanh âm còi hơi làm cho người ta có loại cảm giác mờ ảo.
 
- Lãnh Phong huynh đệ, thêm một lát là có thể lên bờ rồi.
 
 Trên boong, một gã đàn ông trung niên râu quai nón dùng ngữ khí cung kính hướng một gã đại hán toàn thân tản ra khí tức băng sương đứng bên cạnh, nói:
 
- Vì cam đoan không lộ tin tức, căn cứ theo Hồng gia an bài, sau khi các anh lên bờ thì không được vào ở trong khách sạn. Hồng gia sẽ phái người đưa các anh tới một địa phương bí mật.
 
- Ưm.
 
Gã đại hán tên gọi là Lãnh Phong sắc mặt không chút thay đổi gật gật đầu.
 
Mắt thấy Lãnh Phong không có ý tứ muốn nói chuyện, gã trung niên vốn là một trong những địa đầu xà của Thanh bang ở Đông Nam Á cũng không nói thêm lời nào, mà biết điều lui vào trong khoang thuyền.
 
Đây không phải lần đầu tiên hắn phục vụ cho người của Phong Diệp, ngược lại hắn giúp Phong Diệp nhập cư trái phép vài lần, nên cũng hiểu rõ ràng, tuy rằng trong tay thành viên Phong Diệp không có quyền lực gì quá lớn, nhưng lại là một đám người được tín nhiệm nhất dưới trướng của chưởng môn Tiết Hồ, hơn nữa còn là nhóm người có sức chiến đấu khủng bố nhất bên trong Thanh bang!
 
Thân phận như vậy, làm cho người phụ trách của Thanh Bang ở bất cứ khu nào, khi đối diện với Phong Diệp cũng đều phải lộ ra biểu tình hèn mọn lấy lòng.
 
Một mảnh lá phong, một chiếc đầu người.
 
Mỗi một thành viên của Phong Diệp đều có được niềm kiêu ngạo riêng, mà không thành viên nào trong Thanh bang có được!
 
Huống chi gã trung niên cũng hiểu rõ ràng, lần này người dẫn đội là Lãnh Phong, là đầu mục số hai trong Phong Diệp, giá trị vũ lực chỉ đứng sau đại đầu mục Phong Diệp cùng Huyết Thủ mà thôi.
 
Người trung niên này vốn không hề biết, thân là người đứng hàng thứ hai trong Phong Diệp, Huyết Thủ đã chết, chết trong tay Long Nữ, Lãnh Phong đã lật đổ địa vị của Huyết Thủ, để trở thành người đứng thứ hai trong tổ chức Phong Diệp, vô luận thực lực cá nhân hay quyền lực chỉ ở dưới Phong Diệp.
 
- Phong ca, anh nói Tiết gia nghĩ như thế nào vậy, đối phó với một Thủy Trúc bang đã chia năm xẻ bảy mà phải vận dụng nhiều người trong tổ chức chúng ta như thế, còn phái cả Phong ca đi nữa, theo tôi thấy, quả thật là muốn dùng pháo cao xạ bắn muỗi, không biết trọng dụng nhân tài.
 
 Nhìn thấy gã trung niên lui vào trong khoang thuyền, một gã thành viên Phong Diệp có chút nghi hoặc nói.
 
Lãnh Phong nghe vậy liền quay đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua thủ hạ của mình, dùng một loại ngữ khí băng sương nói:
 
- Tiết gia cho nhiều người đến Đông Nam Á không chỉ đơn giản là vì đối phó Thủy Trúc bang. Thủy Trúc bang chỉ là đối tượng bị đả kích đầu tiên, kế tiếp chính là hắc bang tại Malaysia. Philippines!
 
- Xem ra lần này Tiết gia tính toán chơi lớn, cho Thanh bang chúng ta khuếch trương thế lực tại Đông Nam Á rồi.
 
 Một gã thành viên khác cảm thán.
 
Lãnh Phong không mở miệng.
 
- Phong ca, cho dù là như vậy, chúng ta cũng không cần xuất động nhiều người như vậy chứ?
 
 vẫn là thành viên mở miệng đầu tiên nghi hoặc nói tiếp:
 
- Tiết gia không phải tính toán đợi đến hoạt động giao lưu trong ngày Hong Kong được trao trả đại lục mà động thủ với tên họ Trần sao? Theo tôi thấy, họ Trần mới là bộ xương cốt khó cắn hơn nhiều!
 
- Ngu xuẩn!
 
 Lãnh Phong không chút khách khí nói:
 
- Đối phó tên họ Trần, Tiết gia tính toán thực hiện ám sát. Nhân số quá nhiều không khỏi sẽ làm bại lộ tin tức, bất lợi với kế hoạch, huống hồ với thực lực của đại ca cùng hai mươi huynh đệ khác trợ giúp, lại thêm tên họ Trần hoàn toàn không đề phòng, thực hiện ám sát thì cho dù họ Trần kia có là Long Nha cũng vô lực xoay chuyển trời đất!
 
- Đúng vậy, nghe nói Phong Diệp đại ca đã được bài danh trước hai mươi trong bảng sát thủ, cá nhân tôi cảm thấy dù Phong Diệp đại ca cùng tên họ Trần một đối một cũng có thể giết chết hắn, huống chi là ám sát?
 
- Tốt lắm. Tiết gia yêu cầu tuyệt đối giữ bí mật chuyện này, chờ lên bờ cũng tuyệt đối không được tiếp tục đề cập tới, hiểu chưa?
 
 Lãnh Phong nhíu nhíu mày, không biết bởi vì thực lực yếu hơn Phong Diệp nên hắn không thoải mái, hay là thật lo lắng Vương Hồng biết được kế hoạch Tiết Hồ muốn ám sát Trần Phàm.
 
- Hiểu được, khi lên bờ chúng ta chỉ giết người, ăn cơm, ngũ, chỉ làm ba việc này.
 
Vài tên tâm phúc của Lãnh Phong cùng thốt lên, khóe miệng lộ ra dáng tươi cười khinh miệt.
 
Theo bọn hắn xem ra, với lực chiến đấu của bọn hắn, giết những thành viên hắc đạo bình thường giống như giết gà!
 
Cùng lúc đó, khoảng cách bến cảng chừng hai mươi cây số trên một ngọn hải đăng.
 
Trần Phàm mặc một bộ quần áo màu đen, tay cầm kính viễn vọng nhìn ban đêm, nhìn ra mặt biển đen nhánh xa xa, tìm kiếm chiếc thuyền đánh cá chờ đám người Lãnh Phong.
 
- Thái Hổ, mày xác định tin tức của mày không có vấn đề?
 
 Nhìn ra xa chốc lát, Trần Phàm lại nhìn đồng hồ, vẫn không phát hiện tung tích thuyền đánh cá. Hắn quay đầu lại nhíu mày nhìn vẻ mặt kinh hồn táng đảm của Thái Hổ hỏi.
 
Dù Trần Phàm đã cam đoan nếu Thái Hổ làm việc thành công, thì có thể tha cho hắn khỏi chết.
 
Nhưng những gì phát sinh đêm hôm đó đã gây ấn tượng thật khủng khiếp cho Thái Hổ, thế cho nên hắn đã sợ hãi Trần Phàm đến tận xương tủy, không chút phai mờ, đêm nay dựa theo yêu cầu của Trần Phàm, hắn bỏ rơi người theo dõi bí mật đi gặp Trần Phàm. Thái Hổ đã luôn luôn đề phòng lo lắng, sợ Trần Phàm sẽ tiễn hắn xuống địa ngục đi làm bạn với đứa con của U Linh Stern.
 
Trong tâm tình sợ hãi cùng khẩn trương, Thái Hổ tuy rằng không biết vì sao Trần Phàm phải tự mình mang theo hắn đến địa phương Phong Diệp sẽ lên bờ, tuy nhiên hắn không dám hỏi mà cung kính đứng phía sau Trần Phàm, giống như một cây cọc gỗ, chính xác ra là một cây cọc gỗ run rẩy.
 
Nghe được Trần Phàm mở miệng, trong lòng Thái Hổ chợt lộp bộp, cả người run lên vội vàng trả lời:
 
- Xin ngài yên tâm, tình báo của tôi tuyệt đối sẽ không làm lỗi.
 
- Chỉ hi vọng như thế, nếu không dù là thượng đế cũng không thể nào cứu được mày.
 
 Trần Phàm nhíu mày, đem kính viễn vọng đưa cho Địa Ngục Xà đang đứng bên cạnh.
 
Đối mặt lời uy hiếp trắng trợn của Trần Phàm, Thái Hổ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, cuối cùng cắn chặt môi, bị đau đớn kích thích nên không đến nỗi xụi lơ trên mặt đất, mà Địa Ngục Xà giữ im lặng cầm lấy kính viễn vọng nhìn ra biển.
 
Bản thân là thành viên nữ tính duy nhất trong Địa Ngục Hỏa, địa vị của Địa Ngục Xà trong dong binh đoàn cũng không thấp, hơn nữa thực lực lại khủng bố tới cực điểm.
 
Một giây, hai giây, ba giây...
 
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Thái Hổ không ngừng đưa tay nhìn thời gian, trên trán đã tuôn mồ hôi đầm đìa, nhưng hắn cũng không dám đưa tay lau, mà càng ngày càng khẩn trương.
 
- Đồ Tể tôn quý, bọn hắn đã đến.
 
Đột nhiên. Địa Ngục Xà buông kính viễn vọng, cung kính nói với Trần Phàm.
 
Đến rồi?
 
Nghe được lời nói của Địa Ngục Xà, Thái Hổ liền có cảm giác như từ địa ngục trở lại thiên đường, hắn lau mồ hôi chảy trên trán, vội vàng chụp lấy kính viễn vọng, quả nhiên nhìn thấy trên mặt biển xuất hiện con thuyền đánh cá đang chạy về hướng tây của ngọn hải đăng.
 
Căn cứ tin tức Thái Hổ nghe được, đám người Phong Diệp ngồi thuyền đánh cá sẽ lên bờ ở một địa phương phía tây cách tháp hải đăng chừng một cây số.
 
Dám lên bờ ở khoảng cách gần tháp hải đăng như thế, điều này tự nhiên do Vương Hồng dùng tiền để mua đường thuận lợi.
 
Nhưng ở một giờ trước, nhân viên công tác của tháp hải đăng đã bị đánh ngất xỉu.
 
Nguyên bản Địa Ngục Xà muốn giết luôn hai nhân viên kia, nhưng bị Đồ Tể ngăn cấm.
 
Vì thế Địa Ngục Xà buồn bực hồi lâu.
 
Ở trong trí nhớ của nàng, Đồ Tể là một ma đầu giết người không sớm tay, không hề có chút lòng nhân từ nào.
 
Nàng không biết, hiện giờ Trần Phàm không còn là Đồ Tể ngày xưa chỉ vì báo thù cho Lưu Mãnh mà bất chấp tất cả, tàn sát sạch sẽ Huyết sắc Luyện Ngục.
 
Hiện tại trong từ điển của hắn, không chỉ có từ giết chóc!
 
Lời nói của Địa Ngục Xà không chỉ làm cho Thái Hổ nhẹ nhàng thở ra, dù là Trần Phàm cũng yên tâm.
 
Đối với Trần Phàm mà nói, bố trí mai phục, không để thành viên Phong Diệp hay biết, toàn bộ tiêu diệt sạch sẽ, đây là kết quả lý tưởng nhất mà hắn muốn.
 
Dù sao qua khỏi cơ hội này sẽ không còn cơ hội nào nữa.
 
Một khi mất đi cơ hội này, thành viên Địa Ngục Hỏa muốn chém giết sáu mươi thành viên Phong Diệp như giết cừu, cơ bản là chuyện không thể nào.
 
Giữ im lặng tiếp lấy kính viễn vọng của Địa Ngục Xà, Trần Phàm nhìn thoáng qua thuyền đánh cá trên mặt biển, cầm lấy vô tuyến điện trầm giọng nói:
 
- Kuka, nghe được trả lời.
 
- Kuka thu được, Đồ Tể tôn quý, mời nói.
 
- Mục tiêu đã sắp tiếp cận bờ biển, để cho người của anh chuẩn bị sẵn sàng động thủ, chờ sau khi bọn hắn toàn bộ lên bờ thì động thủ, nhớ lưu lại một nhân chứng sống.
 
- Kuka hiểu được!
 
 Nghe được câu trả lời của Kuka. Trần Phàm không nói thêm lời nào, lập tức cúp điện thoại.
 
- Thái Hổ, từ giờ trở đi, mày dùng kính viễn vọng nhìn chằm chằm con thuyền kia, thẳng đến khi chiến đấu chấm dứt. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
 Sau khi cúp điện thoại, Trần Phàm quay đầu ra lệnh cho Thái Hổ.
 
Trong lòng Thái Hổ cả kinh, lại không dám phản bác mà cung kính gật đầu:
 
- Dạ, Đồ Tể tiên sinh.
 
- Hô...hô...
 
Vừa nói xong. Thái Hổ thấy Trần Phàm không nói thêm lời nào, không dám chậm trễ, vội vàng giơ lên kính viễn vọng.
 
Nhìn vẻ mặt khẩn trương lo lắng của Thái Hổ cùng biểu tình hoảng sợ, Trần Phàm cũng giơ lên kính viễn vọng.
 
Sở dĩ hắn mang Thái Hổ tới nơi đây, thứ nhất là vì phòng ngừa tình huống có biến. Nếu Thái Hổ ở bên người, đúng lúc có thể lấy được tin tức, lại thêm nếu tình huống không phát sinh biến hóa, để Thái Hổ tự mình nhìn thấy trường hợp Địa Ngục Hỏa huyết tẩy Phong Diệp, có thể làm trong lòng Thái Hổ càng thêm sợ hãi, hoàn toàn tận tâm cùng trung thành với hắn.
 
Ngay khi Trần Phàm cùng Thái Hổ đồng thời giơ lên kính viễn vọng, Địa Ngục Xà vốn là tay súng bắn tỉa cực mạnh trong Địa Ngục Hỏa lại im lặng kéo chiếc túi bao phủ súng ngắm, cực nhanh ghép lại thành cây súng bắn tỉa thật hoàn chỉnh.
 
Sau đó, Địa Ngục Xà đặt súng ngắm lên cửa sổ, điều chỉnh thử một phen, xác định không có gì sai lầm, liền chăm chú ngắm bắn.
 
- Kuka, thuyền đánh cá đang cập bờ. Chuẩn bị chiến đấu!
 
Một lúc sau, Địa Ngục Xà lạnh lùng mở miệng, lực chú ý tập trung cao độ.
 
Thân là tay súng bắn tỉa, nàng ngoại trừ phải tiêu diệt cá lọt lưới, mà còn đảm nhiệm vị trí hoa tiêu, vì thế nàng nhanh chóng truyền lại tin tức cho đám người Kuka.
 
Mệnh lệnh vừa phát ra, tâm thần Thái Hổ khẩn trương.
 
Đối với hắn mà nói, kế tiếp là một hồi thịnh yến giết chóc.
 
Dưới ánh đèn, sắc mặt Trần Phàm thực bình tĩnh, tâm lặng như nước.
 
Bởi vì đối với Đồ Tể, đây chỉ là một trò chơi nhà chòi con nít mà thôi!
 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi