CỰC PHẨM THIÊN VƯƠNG

Cho đến hôm nay, Ảnh Tử thủy chung vẫn không thể quên được, cái ngày Trần Phàm trở thành Long Nha chân chính duy nhất.
 
Ngày đó chính là ác mộng của hắn!
 
Hắn luôn cảm thấy, trên các phương diện Trần Phàm đều không thể so sánh bằng hắn. Trước đó, hắn đã sớm gia nhập làm thành viên của tổ chức Long Nha, chẳng qua Trần Phàm bởi vì có quan hệ gia đình nên mới được ưu ái hơn bản thân hắn mà thôi!
 
Không công bằng!
 
Đây là suy nghĩ bấy nhiêu năm qua ở trong đầu của hắn. Chuyện "không công bằng" này làm cho hắn đối với Long Nha, đối với quân đội, sản sinh ra rất nhiều mâu thuẫn, dần dần bước lệch sang chiều hướng cực đoan. Cuối cùng, hắn rút lui khỏi đội Long Nha dự bị...sau đó gia nhập tổ chức sát thủ khủng bố nhất thế giới ngầm...Ảnh Mị!
 
Vì chứng minh bản thân mình cường đại hơn Trần Phàm, vì chứng minh cái gọi là không công bằng, vì một ngày nào đó có thể trả được mối thù với Trần Phàm, trả thù Long Nha, thậm chí trả thù cả quân đội. Cho nên, trong khi gia nhập tổ chức Ảnh Mị, Ảnh Tử đã cắn răng tiếp nhận quá trình huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, muốn dùng hết thảy mọi phương pháp để gia tăng thực lực của chính mình lên cao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
Trải qua những cuộc huấn luyện gian khổ, trải qua những nhiệm vụ khó khăn cấp cao, thực lực của hắn đã không ngừng gia tăng!
 
Cái chính là...
 
Làm cho Ảnh Tử không thể chấp nhận, là thực lực của Trần Phàm so với hắn còn tăng trưởng nhanh hơn gấp mấy lần!
 
Thời gian hắn trở thành đệ nhất sát thủ, bài danh hạng thứ mười một trên Thần Bảng. Thì Trần Phàm đã muốn trở thành Long Nha duy nhất trong suốt ba mươi năm qua ở Trung Quốc, hơn nữa trên Thần Bảng còn bài danh xếp hạng thứ năm!
 
Kết quả này làm cho Ảnh Tử không thể chấp nhận, bất quá vì báo thù, hắn vẫn có gắng kìm nén cảm xúc dao động, đi tìm Trần Phàm báo thù, mà chờ đợi thẳng đến ngày Trần Phàm cùng Thanh Bang khai chiến, hắn mới kìm nén không nổi ý niệm báo thù trong đầu, cùng Tiết Hồ trù hoạch hành động ám sát không nói. Mà vì tăng cao xác suất thành công, hắn còn phiêu lưu mạo hiểm tiêm gien số 1 vào người thành công, thực lực của bản thân gia tăng lên mức cực đại!
 
Ảnh Tử thật không ngờ, Trần Phàm có thể sống sót trong hành động ám sát của hắn!
 
Lúc này, cảm thụ được sát khí sôi trào quanh người Trần Phàm, Ảnh Tử cảm giác mình giống như đang bị một đầu dã thú nhìn chằm chằm bình thường. Bất quá, từ khi tiêm gien số 1 thành công vào người, hắn mặc dù không hề tỏ vẻ sợ hãi, nhưng thần sắc vẫn trở nên ngưng trọng không thôi.
 
Đối mặt với Ảnh Tử thần sắc ngưng trọng, trong tay đang cầm súng, một cánh tay tạm thời không cử động được. Trần Phàm toàn thân đầy máu nện bước chân trầm ổn tiến lên phía trước.
 
Một bước này giống như là quân lâm thiên hạ!
 
- Ba!
 
 Dưới từng bước nện, tấm sàn nhà làm bằng chất gỗ tan nát thành bốn năm mảnh, thanh âm chát chúa vang vọng khắp bên trong cả gian sòng bạc.
 
- Nhiếp Phong, mày sợ rồi sao?
 
Vừa hạ chân xuống, Trần Phàm liền gắt gao nhìn chằm chằm vào Ảnh Tử, khí vận đan điền, dùng hết sức lực toàn thân quát lớn lên một tiếng, thanh âm giống như tiếng sấm rền ở giữa trời quang bình thường.
 
Đám nhân viên công tác của sòng bạc, chỉ cảm thấy hai lỗ tai ong ong tác hưởng, Nạp Lan Hương Hương dưới chân cũng mềm nhũn, thiếu chút nữa còn hôn mê bất tỉnh, mà Ảnh Tử thì sắc mặt càng thêm ngưng trọng hơn.
 
Bởi vì...hắn cảm nhận được chiến ý khủng bố từ trên người của Trần Phàm, không hề mai một so với năm xưa.
 
Ngay sau đó...Ảnh Tử quyết đoán bóp cò!
 
- Sưu!
 
 Nương theo một tiếng gào thét, viên đạn lao ra khói nòng súng, nhắm về phía Trần Phàm.
 
- Sưu!
 
 ở dưới ánh nhìn chăm chú của Ảnh Tử, Trần Phàm giậm chân tại chỗ hóa thành một bóng tàn ảnh, thoải mái dễ dàng tránh thoát viên đạn.
 
- Keng!
 
 Viên đạn bắn trúng cánh cửa sắt phía sau lưng Trần Phàm, sinh ra một tiếng thanh thúy giòn tan vang lên.
 
Dường như biết trước Trần Phàm sẽ tránh thoát được một kích này, cho nên Ảnh Tử cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn và không có bắn phát súng thứ hai, mà lạnh lùng nói:
 
- Sợ? Tao vì cái gì mà phải sợ mày? Trần Phàm, tao cho mày biết hôm nay sẽ chính là ngày tử kỳ của mày!
 
- Tử kỳ?
 
 Trần Phàm vẫn ung dung bước lên phía trước. Thần sắc mang theo diễn cảm trào phúng không hề che giấu chút nào:
 
- Nhiếp Phong, mày có tin tao chỉ dùng một cánh tay là cũng đủ bóp chết mày hay không?
 
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói những lời này, trong lòng Ảnh Tử không khỏi chấn động. Theo sau, một cỗ cảm xúc phẫn nộ không thể kìm nén, liền tràn ngập ra ở trên khuôn mặt của hắn.
 
Hắn đã tiêm gien số 1 vào người thành công, tiêu trừ cảm xúc sợ hãi. Nhưng không cách nào tiêu trừ hết được những cảm xúc khác của con người.
 
Phẫn nộ!
 
Vô cùng phẫn nộ!
 
Mặc dù Ảnh Tử cảm thấy mình đã đánh giá thấp năng lực của Trần Phàm, nhưng đánh chết hắn vẫn không tin Trần Phàm có thể dùng một cánh tay mà bóp chết được hắn!
 
Thậm chí, ở hắn xem ra, sau khi hắn tiêm gien số 1 thành công, dù là thủ lĩnh cũng không dám nói chỉ dùng một cánh tay là có thể bóp chết hắn!
 
- Trần Phàm, mày tưởng rằng mình là Long Nha mà đã trở thành vô địch thiên hạ rồi hay sao?
 
 Ngắn ngủi phẫn nộ qua đi, Ảnh Tử cật lực làm cho mình bình tĩnh lại, ánh mắt sắc bén như đao quét về phía Trần Phàm, gằn từng chữ nói:
 
- Tao cho mày biết, trước kia mày không phải là đối thủ của tao. Hiện giờ, mày càng không phải là đối thủ của tao!
 
- Nhiếp Phong, tao thừa nhận, đánh nhau bằng miệng thì tao quả thật không phải là đối thủ của mày...
 
 Trần Phàm cười lạnh, vẻ miệt thị trong ngữ khí không hề che giấu chút nào.
 
Quả nhiên, thái độ hung hăng càn quấy của Trần Phàm đã chọc giận Ảnh Tử, sát khí trên người Ảnh Tử hoàn toàn bị kích thích, giống như một đầu dã thú đang chuẩn bị tấn công con mồi, tùy thời giáng cho Trần Phàm một kích trí mạng.
 
- Nhiếp Phong, mày không cần lừa dối chính mình. Bởi vì...trong lòng mày cũng hiểu rõ ràng, mày không phải là đối thủ của tao!
 
 Ánh mắt của Trần Phàm thủy chung vẫn dán chặt lên người Ảnh Tử.
 
Ảnh Tử cắn răng mắng:
 
- Thúi lắm! Năm xưa ở trong đội Long Nha dự bị, có người nào mà không biết, mày không thể so sánh bằng tao? Hừ! Nếu không phải có lão bất tử nhà mày, thì làm sao mày trở thành Long Nha chính thức trước tao đây. Tao nói cho mày biết, chuyện đó căn bản là không có khả năng!
 
- Nhiếp Phong, đừng dùng chỉ số thông minh kém cỏi của mình, để phản bác quyết định của tổ chức!
 
 Trần Phàm không hề dừng bước, nhịp cước bộ vẫn trầm ổn như cũ, trong con ngươi hiện lên vẻ khinh thường nồng đậm:
 
- Đúng vậy, năm xưa ở các phương diện năng lực của mày đều cường hãn hơn so với tao. Nhưng năm xưa mày bao nhiêu tuổi? Khi đó mày đã mười tám tuổi rồi! Còn tao, Trần Phàm này chỉ có mười hai tuổi mà thôi! Lấy mười tám tuổi so sánh cùng một đứa trẻ mười hai tuổi, mày không thẹn thùng hay sao?
 
Không thẹn thùng hay sao?
 
Ảnh Tử nghe được câu này, thì thiếu chút nữa đã tức giận hộc máu!
 
- Mười tám tuổi mày ngay cả đại môn của tổ chức Long Nha cũng chưa bước qua, còn tao khi mười tám, tao đã trở thành Long Nha chính thức, hơn nữa danh hào còn bài danh đứng hạng thứ năm ở trên Thần Bảng. Mày thử nói xem, năm xưa quyết định của Lưu đại ca là đúng hay sai?
 
 Khi Trần Phàm đang nói chuyện, đồng thời cũng không hề dừng bước lại, khoảng cách giữa hắn và Ảnh Tử càng lúc càng gần:
 
- Cho tới bây giờ? Ha ha! Nhiếp Phong, mày chỉ đang lừa dối bản thân mình mà thôi! Nếu trong lòng mày có tâm lý nắm chắc chiến thắng, thì mày sẽ lựa chọn phương thức ám sát tao sao?
 
Có không?
 
Sẽ không!
 
Lời Trần Phàm nói giống như một thanh chủy thủ sắc bén đâm thấu vào nơi yếu đuối nhất trong nội tâm của Ảnh Tử. Bởi vì không dám xác định, mình có thể đánh bại Trần Phàm hay không, cho nên dù đã thành công tiêm gien số 1 vào người, thì hắn vẫn lựa chọn phương pháp ám sát Trần Phàm như cũ, mà không phải giao chiến trực diện.
 
- Nhiếp Phong, trong lòng mày biết mày không phải là đối thủ của tao, cho nên mày mới áp dụng phương thức ám sát!
 
 Chứng kiến Ảnh Tử không hé răng phản bác, Trần Phàm biết tâm thần của Ảnh Tử đang rối loạn, vì thế liền rèn sắt ngay khi còn nóng:
 
- Nhiếp Phong, mày hoàn toàn chỉ là một gã nhát gan! Mày không dám giao chiến trực diện cùng tao thì đã đành, nhưng mày lại lừa dối bản thân, tuyên bố rằng năng lực của tao luôn luôn kém hơn mày! Ha ha...tao cho mày biết, Nhiếp Phong mày ngay cả tư cách làm đối thủ của tao cũng đều không có, ở trong lòng của tao, mày chỉ là một gã nhát gan thích nổ mà thôi!
 
- Đủ rồi!
 
 Ảnh Tử hung hăng quát lớn một tiếng:
 
- Trần Phàm, mày đứng lại cho tao, nếu không tao sẽ bắn chết nữ nhân của mày!
 
- Ha ha. Nhiếp Phong, rốt cuộc thì mày cũng thừa nhận, mày chính là một thằng nhát gan thỏ đế hay sao?
 
 Trần Phàm không có dừng bước, hắn đã muốn xâm nhập vào phạm vi gây nên sát thương:
 
- Nếu không, mày cũng sẽ không dùng một người phụ nữ yếu đuối để làm tấm mộc cho mình!
 
- Hô...hô...
 
 Ảnh Tử tức giận đến mức thở ra hồng hộc.
 
- Nhiếp Phong, mày có dám cùng tao chiến một trận không?
 
 Trần Phàm nhìn thẳng vào mắt Ảnh Tử, gằn giọng nói.
 
Không có thanh âm trả lời.
 
- Thằng nhát gan, nói cho tao biết, mày có dám hay không?
 
Vẫn không có tiếng trả lời...
 
- Tao chỉ dùng một cánh tay là bóp chết được mày!
 
 Chứng kiến Ảnh Tử tức giận đến mức toàn thân run rẩy, khí huyết nhộn nhạo, cũng không dám trả lời câu hỏi. Thì thanh âm của Trần Phàm lại bạo nổ ở giữa không trung.
 
Đúng vậy, chính là bạo nổ!
 
Thanh âm của Trần Phàm vừa ra, Nạp Lan Hương Hương cùng nhóm nhân viên sòng bạc, chỉ cảm thấy khí huyết lộn nhào, màng tai ong ong, tim đập nhanh hơn, cảnh tượng trước mắt mơ hồ thành một đoàn!
 
Hổ Khiếu Kim Chung Tráo!
 
Trần Phàm lại sử dụng đến công pháp này của tông phái Võ Đang!
 
Môn công pháp này mượn khí lưu trong không khí để ma sát yết hầu, chấn đãng huyết dịch, trải đều toàn thân. Khi vận công phát ra, có khả năng đả kích địch nhân từ phía xa.
 
Quả nhiên, đối mặt với tiếng gầm bất thình lình này của Trần Phàm, nguyên bản Ảnh Tử đã bị Trần Phàm chọc giận, chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân lộn nhào, lực lượng trên người phảng phất như muốn tiêu tán bình thường.
 
Phát hiện ra điều này làm cho Ảnh Tử sắc mặt đại biến, vội vàng bình ổn nhịp hô hấp.
 
Mà đúng lúc này, ở vị trí huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân Trần Phàm, đột nhiên phát kình, hai chân bấm xuống, cong eo, thân hình giương cương, trước ngực nín thở, chân sau đạp mạnh, cả người giống như quỷ mị bắn thẳng về phía Ảnh Tử.
 
Thiên đỉnh phát kình, túc để dũng tuyền! (lực lượng ngàn cân tập trung từ huyệt Thiên Đỉnh xuống huyệt Dũng Tuyền mà kích phát ra. Thiên ở đây có hai nghĩa, một là huyệt vị nằm ở trên đỉnh đầu, một là lực lượng ngàn cân trong nội thể.)
 
Người luyện võ thông qua huyệt Thiên Đỉnh cùng huyệt Dũng Tuyền mà khai thông với thiên địa, làm cho tốc độ di chuyển của con người phát huy lên đến cực hạn tận cùng, đạt tới trình độ súc địa thành thốn. Mặc dù nghe có vẻ mơ hồ, nhưng đây quả thật là một môn thân pháp di chuyển cực kỳ lợi hại. Một khi luyện thành, tốc độ di chuyển sẽ nhanh như tia chớp!
 
Khoảng cách mười thước, chỉ giống như Trần Phàm vừa sải chân ra là đã tới nơi.
 
Nhìn thấy Trần Phàm di chuyển, Ảnh Tử trước tiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhằm vào bóng ảnh của Trần Phàm mà nâng tay lên bắn một phát!
 
- Sưu!
 
 Viên đạn cắt qua lực cản không khí, cấp tốc bắn về phía Trần Phàm.
 
Bất quá Trần Phàm vẫn lao vút đến, chỉ cong eo nghiêng người, viên đạn liền sượt qua bờ vai của hắn, nhất thời từ bả vai truyền đến một cỗ cảm giác đau rát nóng bỏng.
 
Không quan tâm đến đau đớn, tốc độ của Trần Phàm không hề thuyên giảm!
 
Không cho Ảnh Tử khai hỏa phát súng thứ hai, Trần Phàm đã bất ngờ hiện ra ở trước mặt hắn, tay phải bung ra, lòng bàn tay xòe dạng trảo, dài như cánh tay vượn, trực tiếp chộp thẳng đến yết hầu của Ảnh Tử. Dường như muốn thông qua một chiêu này phải vặn nát yết hầu của Ảnh Tử!
 
Đối mặt với thế công khủng bố của Trần Phàm, Ảnh Tử biến sắc, vội vàng buông Nạp Lan Hương Hương ra, xoay người tránh sang một bước, thân mình như con quay xoay tròn mấy vòng, thụt lùi về phía cửa sau.
 
Bị Ảnh Tử buông tay ra, thân mình của Nạp Lan Hương Hương trực tiếp nhào vào lòng Trần Phàm.
 
Chứng kiến một màn này, Ảnh Tử liền bóp cò...
 
- Sưu sưu sưu...!
 
Tam Liên Kích!
 
Ba tiếng súng giống như vang lên cùng một thời gian, lấy ba phương vị bất đồng bắn về phía Trần Phàm và Nạp Lan Hương Hương. Căn bản là không cho hai người có cơ hội tránh né.
 
Tánh mạng đang căng như dây đàn...!
 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi