CỰC PHẨM THIÊN VƯƠNG

- Cậu quyết định muốn rời khỏi tổ quốc?
 
 Vừa nghe Trần Phàm nói, cảm nhận được phần kiên quyết bên trong ngữ khí của Trần Phàm. Từ trưởng ban thần sắc phức tạp dò hỏi.
 
- Ưm.
 
 Trần Phàm gật đầu, dụi tắt điếu thuốc, nghiêm mặt nói:
 
- Nhìn thấy cô bé vừa rồi chứ. Nàng tên là Điền Thảo, thời thanh niên mẹ nàng bị Tiết Hồ chà đạp. Tôi đáp ứng nàng, sẽ khiến cho Tiết Hồ phải chịu trừng phạt thích đáng. Trừ bao nhiêu đó ra, ân oán giữa tôi và Tiết Hồ cũng phi thường rõ ràng, làm cho Thanh Bang xóa tên trong quốc nội, cái trừng phạt này dường như vẫn còn chưa đủ!
 
Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Trần Phàm vẫn còn một câu chưa nói ra:
 
- Nếu không rời khỏi quốc nội, lấy tình huống ở trong quốc nội bây giờ, thì tuyệt đối sẽ không thể lung lay nổi căn cơ của Yến gia!
 
- Nhưng theo tôi biết, tổ chức ngầm lớn nhất Châu Âu là Hắc Ám U Linh đang muốn đối phó cậu, nếu như cậu xuất ngoại, thì chẳng những đụng đầu với các thế lực của Thanh Bang ở nước Mỹ, mà còn gặp phải sự trả thù của Hắc Ám U Linh nữa.
 
 Từ trưởng ban nghiêm mặt nói:
 
- Hiện giờ, Hắc Ám U Linh còn nghiên cứu và chế tạo thành công gien ưu hóa số 1, điều này càng gây thêm bất lợi cho cậu.
 
- Ông cũng biết, chuyện mà tôi đã quyết định, chắc chắn là sẽ không bao giờ thay đổi.
 
 Trần Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói:
 
- Tôi biết là sẽ nguy hiểm, nhưng chuyện này tôi nhất định phải làm, cũng như năm xưa diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục mà thôi.
 
- Hắc Ám U Linh cùng Huyết Sắc Luyện Ngục hoàn toàn bất đồng. Cậu muốn đối phó với tổ chức này, thì sẽ gặp khó khăn rất lớn.
 
 Từ trưởng ban hít sâu một ngụm lãnh khí:
 
- Bất quá...ý cậu đã quyết, tôi cũng không ngăn cản thêm nữa, nhưng cậu phải cẩn thận đó.
 
Trần Phàm gật đầu, không có hé răng thêm nữa.
 
- Đúng rồi, thương thế của cậu không có gì đáng ngại chứ?
 
 Từ trưởng ban nhìn thoáng qua cánh tay Trần Phàm hỏi.
 
- Vết thương nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại.
 
 Trần Phàm lắc lắc đầu, theo sau như nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi:
 
- Lần này tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy. Long Nữ thân là người phụ trách bảo vệ an toàn, khẳng định sẽ phải gánh vác trách nhiệm lớn lao, ông tính toán giải quyết chuyện này như thế nào.
 
- Khai trừ...
 
 Từ trưởng ban khẽ thở dài, trong con ngươi hiện lên một tia quang mang không dễ dàng gì phát hiện.
 
Khai trừ?
 
Vừa nghe được hai chữ này, Trần Phàm chỉ cảm thấy nhịp tim căng ra, biểu tình cũng biến đổi.
 
Nhưng không chờ Trần Phàm lên tiếng, Từ trưởng ban đã thở dài nói:
 
- Nguyên bản...nếu chỉ là hành động ám sát, thì tôi có thể chịu áp lực từ phía trên, sẽ bảo trụ được nàng. Nhưng có chuyện này cậu không biết, hai người Phong Diệp cùng Nhiếp Phong chẳng những trù hoạch hành động ám sát, mà còn cài boom hẹn giờ ở trong khoang thuyền.
 
Cài boom hẹn giờ?
 
Trần Phàm cả kinh, hắn đối với chuyện này tuyệt không nắm rõ.
 
- Phải.
 
 Từ trưởng ban diễn cảm ác liệt, gật đầu:
 
- Sau khi cậu bị rơi vào hành động ám sát, thì Long Nữ đã phân phó người của chúng ta kiểm tra khoang thuyền, nên mới kịp thời phát hiện ra có boom hẹn giờ.
 
Trần Phàm trầm mặc.
 
Thân từng là Long Nha hắn biết rõ, lần này Ảnh Tử cùng Diệp Phong đã lợi dụng kĩ thuật chế tạo mặt nạ da người tân tiến nhất. Ngoài bấy nhiêu đó ra, còn trăm phương ngàn kế tuyển chọn hai người có khố hình tương đương với nhân viên quan chức, hơn nữa còn hao tổn không ít tâm tư bất chước hành vi cử chỉ cùng giọng nói của hai gã quan chức kia.
 
Ở dưới tình huống này, Long Nữ không có phát hiện ra, hai người đột nhập vào khoang thuyền, coi như cũng là một điều dễ hiểu.
 
Thế nhưng, Long Nữ để cho hai người này cài boom hẹn giờ thành công vào trong khoang thuyền, đây cũng nghiêm trọng là hành vi không làm tròn bổn phận của nàng!
 
Dù sao, một khi quà boom hẹn giờ kia bạo nổ, thì sẽ kéo theo toàn bộ tính mạng của quan khách ở trên thuyền, trách nhiệm này dù là ai cũng không gánh vác nổi!
 
- Nương theo chuyện tình ám sát, nhiều nhất chỉ đem Thanh Bang nhổ tận gốc mà thôi, còn muốn động tới các thế lực quan chức thì sẽ liên lụy tới rất nhiều người.
 
 Từ trưởng ban thở dài nói:
 
- Nhưng...nếu quả boom kia phát nổ, kéo theo tính mạng của mọi người trên thuyền, thì hậu quả là không sao tưởng tượng nổi. Lần này cấp trên quyết định, phải bắt hết một mẻ bè lũ Thanh Bang không nói, mà còn phải nghiêm trị những tên quan chức hủ bại dây dưa bao nhiêu năm qua cùng Thanh Bang...
 
Nghe Từ trưởng ban nói như vậy, Trần Phàm không có hé răng nửa lời. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Nguyên bản, dựa theo kế hoạch của hắn, sau khi dồn ép Thanh Bang vào tuyệt lộ xong, liền dùng một phần ba bàn tài liệu kĩ thuật quân sự tân tiến nhất, đang nắm giữ trong tay, giao cho cấp trên, để tiến hành trao đổi chuyện tình, cấp trên sẽ làm ra hành động diệt trừ Thanh Bang.
 
Hiện giờ, tình huống phát triền đến bước này, hắn không những chẳng cần xuất ra phần tài liệu quân sự kia, mà ngay cả nhóm quan chức thân cận cùng Thanh Bang đều bị liên lụy vào bên trong vũng bùn.
 
Hiểu được chuyện này, nhưng Trần Phàm không hề cảm thấy may mắn, mà là cảm thấy nghi hoặc, nghi hoặc vì sao Tiết Hồ lại dám manh động như thế này.
 
Ở hắn xem ra, Tiết Hồ đủ thông minh để lường trước đến hậu quả mới đúng. Thoáng trầm ngâm một lúc, Trần Phàm theo bản năng cho rằng, quả boom hẹn giờ kia là do Ảnh Tử tự mình chủ trương, Tiết Hồ sẽ không có khả năng dám làm như vậy!
 
Trên thực tế. Tiết Hồ quả đúng là không có lá gan làm ra hành động như vậy!
 
Người tính không bằng trời tính...Tiết Hồ thật không ngờ Ảnh Tử sẽ thất thủ. Hơn nữa còn giết chết một đống người vô tội, và tự chủ trương cài thêm boom hẹn giờ.
 
Không riêng gì Tiết Hồ, tựu ngay cả Trần Phàm cũng không nghĩ qua.
 
- Nếu không, tôi sẽ nghĩ biện pháp mời nàng tiếp tục ở lại Long Nha.
 
 Trầm ngâm một lúc, Trần Phàm mở miệng, hắn tính toán vận dụng một ít quan hệ, làm cho Long Nữ vững chân ở lại tổ chức.
 
Bởi vì, hắn biết, trở thành Long Nha giống như mình, chính là ước mơ trong cuộc đời này của Long Nữ. Hắn không muốn để cho Long Nữ tan vỡ giấc mộng huy hoàng.
 
Làm sư phụ Long Nữ, bản thân hắn không hy vọng chuyện tình luân hồi của mình, lại giáng xuống đầu Long Nữ. Càng không muốn chứng kiến, Long Nữ rập khuôn bước chân theo vết xe đổ của hắn, làm cho lịch sử tái diễn.
 
- Trần Phàm, vô dụng thôi.
 
 Vừa nghe Trần Phàm nói, Từ trưởng ban trong lòng chợt động, vội vàng giải thích:
 
- Cậu phải biết rằng, chuyện không làm tròn chức trách của Long Nữ trong hành động lần này nghiêm trọng tới mức nào, Long Nữ nhất định phải gánh vác trách nhiệm. Hơn nữa, lấy tính cách nghiêm khắc của nàng, hơn phân nửa cũng sẽ không muốn ở lại...
 
- Như vầy đi, quay trở lại tôi sẽ tìm nàng nói chuyện, khuyên nhủ nàng, nếu như nàng đồng ý, vậy thì tôi sẽ tìm biện pháp làm cho nàng ở lại tổ chức. Còn không, sẽ tìm ông nói chuyện sau, như thế nào?
 
 Trần Phàm như có suy nghĩ nói.
 
- Được rồi.
 
 Vừa nghe Trần Phàm nói như thế, Từ trưởng ban trong lòng thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Trong con ngươi toát ra một tia quang mang quỷ dị, sau đó mở miệng:
 
- Một lát nữa tôi sẽ mời nàng lên, cậu cùng nàng hãy chậm rãi nói chuyện.
 
- Được...
 
 Trần Phàm gật đầu.
 
Thấy Trần Phàm gật đầu, Từ trưởng ban không nói thêm gì nữa, mà đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
 
Mấy phút đồng hồ sau, Từ trưởng ban tiến vào thang máy đi xuống hành lang dưới lầu.
 
Trước cửa phòng bệnh dưới lầu, Long Nữ nhìn những người bệnh trong phòng, diễn cảm bình tĩnh cực điểm.
 
- Long Nữ.
 
 Đi xuống hành lang dưới lầu, Từ trưởng ban liền nhanh chân bước về phía Long Nữ.
 
Long Nữ quay đầu nhìn thoáng qua Từ trưởng ban, rất nhanh đã thấu hiểu ý tứ trong ánh mắt của Từ trưởng ban, hai người giữ im lặng đi tới bên cạnh bồn hoa, nơi không có người lai vãng.
 
- Long Nữ, tôi vừa nói chuyện cùng Long Nha, hắn quyết định muốn rời khỏi tổ quốc.
 
 Từ trưởng ban trầm giọng nói:
 
- Trừ việc này ra, hắn còn muốn vận dụng mối quan hệ, giúp cô ở lại Long Nha, bất quá cuối cùng lại nói sẽ thương lượng với cô trước đã.
 
- Yên tâm, tôi biết phải làm như thế nào rồi.
 
 Long Nữ sắc mặt bình tĩnh gật đầu.
 
- Chuyện lúc trước không cần suy nghĩ quá nhiều.
 
 Từ trưởng ban vỗ nhẹ xuống bả vai Long Nữ, an ủi nói:
 
- Kết tiếp trọng trách của cô rất nặng nề, đành phải ủy khuất cho cô vậy.
 
- Không sao...
 
 Long Nữ lắc đầu nói.
 
- Chờ sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, tôi sẽ làm báo cáo đưa lên tổ chức, đề nghị phong tặng cô trở thành Long Nha chính thức thứ hai.
 
 Từ trưởng ban cười khổ nói:
 
- Bất quá cô cần phải chuẩn bị tâm lý trước, sau khi Long Nha xuất ngoại, thì hắn sẽ đụng đầu càng nhiều nguy hiểm!
 
- Tôi sẽ không để cho hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu.
 
 Long Nữ mở miệng nói, thanh âm tuy không lớn, nhưng ngữ khí thập phần kiên định:
 
- Về chuyện xin trở thành Long Nha thì quên đi, tôi chưa xứng đáng nhận cái vinh quang này.
 
Vừa nghe Long Nữ nói thế, Từ trưởng ban trầm ngâm suy tư một lúc, cuối cùng không nói thêm gì nữa, mà lại vỗ vai Long Nữ một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.
 
Còn Long Nữ thì khẽ nhắm mắt, sau đó cũng xoay người tiến vào cầu thang máy.
 
Mấy phút đồng hồ sau, Long Nữ đi vào trong phòng bệnh của Trần Phàm, Trần Phàm đang đứng ở cửa chờ đợi từ trước rồi.
 
- Đi ra ngoài ban công nhé.
 
 Vừa thấy Long Nữ tới đây, Trần Phàm liền mở miệng nói.
 
Long Nữ im lặng gật đầu, bám theo Trần Phàm đi ra ngoài ban công. Lúc này ở ngoài ban công, có không ít bệnh nhân được ý tá đưa ra ngoài phơi nắng. Trần Phàm và Long Nữ tới đây, cũng không làm cho nhiều người chú ý, hai người tìm một góc yên tĩnh nói chuyện.
 
- Hãy ở lại tổ chức đi.
 
 Vừa dừng bước. Trần Phàm nhìn thoáng qua những khóm hoa tươi nở rộ trong sân viện, sau đó mới thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Long Nữ khuyên nhủ.
 
Long Nữ không thu hồi ánh mắt, cũng không có mở miệng nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
 
- Nghe lời sư phụ đi.
 
 Trần Phàm nhíu mày, vươn tay ấn xuống bả vai của Long Nữ, kiên trì nói.
 
Long Nữ toàn thân chấn động, sau đó ngẩng đầu lên, dừng ở trên khuôn mặt của Trần Phàm, đáp:
 
- Sư phụ, anh hiểu tính của tôi mà. Hơn nữa anh cũng từng trải qua chuyện này. Cho nên anh thừa sức cảm nhận được những suy nghĩ ở trong lòng của tôi.
 
Trần Phàm im lặng!
 
Năm xưa, hắn bởi vì không buông tha được chuyện tình Lưu Mãnh đỡ đạn cho mình, không tha thứ cho mình vì đã ngộ sát mẹ của Bảo Nhi, càng không quan tâm cấp trên muốn mình ở lại tổ chức, vẫn khăng khăng ra khỏi tổ chức Long Nha!
 
Đúng theo lời Long Nữ vừa nói, hắn đã từng trải qua chuyện cùng cành ngộ, cho nên thừa sức lãnh hội được tâm tình của Long Nữ bây giờ.
 
Ở hắn xem ra, khẳng định rằng ngay cả Long Nữ cũng vô pháp tha thứ cho chính bản thân của mình.
 
- Nha đầu ngốc, cô và tôi hoàn toàn bất đồng.
 
 Trầm ngâm một lúc sau, Trần Phàm giận dữ nói.
 
Nha đầu ngốc!
 
Vừa nghe được ba chữ này, thân mình của Long Nữ lập tức trở nên cứng nhắc, trong nội tâm băng sương thoáng nhộn nhạo gợn sóng, ngữ khí của nàng bỗng nhiên trở nên ôn nhu hơn, trong mắt cũng toát ra quang mang nhu tình:
 
- Sư phụ, hãy để cho tôi giống như trước kia, bám theo ở phía sau anh, có được không?
 
Trần Phàm ngẩn ra.
 
- Sư phụ, mặc dù anh đang sống ở trong thế giới hắc ám, nhưng anh vẫn giữ được nguyên tắc mấu chốt của mình, không có làm ra chuyện gì nguy hại đến quốc gia cùng nhân dân. Tương phản, trong khi anh giải quyết ân oán cá nhân, đồng thời vẫn còn lo lắng cho đại cục.
 
 Long Nữ nhìn thắng vảo ánh mắt của Trần Phàm, nhẹ giọng nói:
 
- Tôi cảm thấy...được như vậy cũng là rất tốt.
 
- Cô xác định muốn đi theo tôi?
 
 Trần Phàm nhíu mày, biểu tình phức tạp nói:
 
- Không bao lâu sau, tôi sẽ ra nước ngoài. Tình huống ở nước ngoài hoàn toàn bất đồng cùng với trong nước...và...sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
 
- Ở trong từ điển của những thành viên Long Nha, không có hai chữ nguy hiểm này.
 
 Long Nữ nhẹ nhàng lắc đầu:
 
- Tôi cần một khoảng thời gian để điều chỉnh lại mình, đi theo anh, coi như cũng là rèn luyện. Nếu đến lúc đó tôi nghĩ thông suốt, hơn nữa vẫn còn khả năng gia nhập vào tổ chức, thì tôi sẽ tiếp tục theo đuổi giấc mộng của mình.
 
- Như vậy...cũng...được...
 
 Trần Phàm thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng lời thỉnh cầu của Long Nữ.
 
- Xin lỗi sư phụ, vì đã lừa anh.
 
 Dưới ánh mặt trời, Long Nữ đứng gần bên người Trần Phàm, khẽ cắn răng thầm nhủ...
 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi