CỰC PHẨM THIÊN VƯƠNG

Yên Kinh vào cuối tháng chín, tuy rằng nhiệt độ không khí vẫn không giảm bớt, nhưng so với ban ngày vẫn đỡ hơn nhiều, tới ban đêm, nhiệt độ chợt hạ, trong gió đêm mang theo cảm giác mát mẻ nhè nhẹ.
 
Mặc dù như thế, những cô gái đi dạo chơi ngoài đường vẫn lựa chọn trang phục gợi cảm, bắt ánh mắt người đi đường.
 
Chín giờ đêm, khi những người thích cuộc sống về đêm bắt đầu lao vào những nơi vui chơi, Yến Khánh ngồi trên chiếc xe tượng trưng cho quyền lực cùng địa vị rời khỏi vài ngôi nhà của những vị lão nhân một thời làm cả thể chế chính phủ khiếp sợ, quay trở về nhà.
 
So sánh với buổi chiều mà nói, tâm tình của Yến Khánh thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều, vẻ mặt của hắn không còn vẻ ngưng trọng, chân mày giãn ra, thậm chí trên mặt còn tràn đầy dáng tươi cười thản nhiên.
 
Duyên An Sơn chuyên tâm lái xe nhìn thấy, cũng không hề cảm thấy kỳ quái, từ xế chiều cho tới bây giờ hắn luôn đi theo bên người Yến Khánh, biết Yến Khánh dùng phần tài liệu do hắn cung cấp thành công thuyết phục một ít nhân vật, những nhân vật kia chẳng những thay đổi thái độ, hơn nữa còn tỏ thái độ sẽ ủng hộ Yến Khánh.
 
Căn cứ theo kế hoạch của Yến Khánh, vào ngày đại hội tháng mười, hắn cạnh tranh vị trí số hai, hiện giờ đã có hơn phân nửa lão nhân tỏ thái độ ủng hộ Yến Khánh, điều này cũng chứng tỏ Yến Khánh đã cơ hơn một nửa cơ hội ngồi lên vị trí số hai kia.
 
Mà một khi Yến Khánh trở thành nhân vật số hai, những thế lực muốn xuống tay với phe phái Yến gia nếu muốn phá đổ Yến gia sẽ khó hơn lên trời.
 
- Duyên An Sơn, nếu tôi tiếp tục lưu lại, anh không cần làm thư ký của tôi, đi xuống dưới vài năm đi.
 
Khi xe chạy lên đường chính, Yến Khánh nhu nhu thái dương, đột nhiên mở miệng nói.
 
Nghe được lời nói của Yến Khánh, trong lòng Duyên An Sơn chấn động, sắc mặt nhất thời biến đổi.
 
- Cảm ơn.
 
Sau thoáng kinh hãi, Duyên An Sơn cố gắng che giấu nội tâm kích động cùng vui sướng, nhưng...
 
Bởi vì lời nói của Yến Khánh làm hắn quá rung động, vô luận như thế nào hắn cũng không thể che giấu được thanh âm run rẩy của mình.
 
Nghe lời cảm ơn của Duyên An Sơn, Yến Khánh không nói gì, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Lúc này chiếc xe vừa vặn chạy qua ngã tư đường phía tây Cố Cung, con đường kéo dài trăm thước, tường đỏ tới sáu thước, được một loạt cây xanh cùng đèn lồng đỏ làm nổi bật, tản ra cảm giác trang nghiêm dầy nặng.
 
Đó là tường vây khó lướt qua nhất tại quốc gia!
 
Bởi vì.
 
Bên trong tường đỏ, là Hoàng Gia lâm viên đại biểu cho sự tượng trưng quyền lực!
 
Trong xe, ánh mắt Yến Khánh gắt gao nhìn chằm chằm vào vách tường đỏ, trong ánh mắt lộ ra vẻ lưu luyến cùng tự tin thật sâu!
 
Hắn lưu luyến không phải là hoàn cảnh thoải mái bên trong tường đỏ khi làm việc, mà là quyền lực!
 
Tự tin, là bởi vì hắn cảm thấy được, trong mười năm sau này, hắn vẫn có thể vững vàng ngồi yên trong văn phòng bên trong Hoàng Gia lâm viên làm việc, địa vị Yến gia không thể lay động!
 
Không riêng gì Yến Khánh đưa mắt nhìn vách tường đỏ, khóe mắt Duyên An Sơn cũng nhìn chăm chú vào vách tường đỏ kia, tận sâu trong ánh mắt lộ ra tham vọng thật lớn.
 
Tham vọng truy đuổi quyền lực!
 
Theo hắn xem ra, lời nói vừa rồi của Yến Khánh chính là lời ca ngợi mấy năm gần đây hắn chăm chỉ chuyên tâm làm việc cho Yến Khánh, một khi hắn được đi xuống tỉnh để đánh bóng tên tuổi, chỉ cần Yến Khánh không ngã, hắn không còn lấy thân phận thư ký đi vào trong vòng tường đỏ kia, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
 
Khi Yến Khánh hao tốn tâm tư thuyết phục những vị lão nhân của nước cộng hòa giúp hắn giữ vững địa vị, thì Trần Phàm cùng Tô San và vợ chồng Trần Chiến đã dùng xong bữa tối, đang tản bộ trên đường bên trong đại viện quân khu Yên Kinh.
 
Trần Chiến cũng không giống như ngày thường, đi phía sau đẩy xe lăn cho Tôn Diễm Linh.
 
Đã có Tô San thay thế hắn.
 
Tôn Diễm Linh thân thể suy yếu, trên người mặc áo khoác thật dày, sợ bị cảm lạnh.
 
Tô San đẩy xe lăn, mỉm cười trò chuyện với Tôn Diễm Linh, tiếng cười của hai người thường thường vang lên bên trong quân khu đại viện, đánh vỡ sự im lặng của đêm tối.
 
Trần Phàm cùng Trần Chiến sóng vai đi theo sau hai người, đều đưa mắt nhìn về phía hai người, cũng không nói chuyện.
 
Đi tới, đi tới, Trần Chiến cố ý thả chậm bước, kéo dài khoảng cách với Tô San cùng Tôn Diễm Linh.
 
Trần Phàm hiểu được ý của cha, cũng cố ý thả chậm bước, chờ đợi Trần Chiến chủ động mở miệng.
 
- Sẽ động thủ đối với Yến gia?
 
Nhìn thấy đã kéo xa khoảng cách, Trần Chiến mở miệng hỏi.
 
Trần Phàm biết, tuy cha mình đã rời khỏi quân đội, nhưng đối với thế cục trước mắt lại rõ như lòng bàn tay, đoán được điểm này cũng không khó.
 
Đối với việc này, hắn chỉ nhẹ gật đầu.
 
- Có nắm chắc không?
 
Trần Chiến thoáng do dự nói
 
- Nếu như không nắm chắc, có thể hoãn một chút, không cần nóng lòng nhất thời.
 
Trần Phàm nhàn nhạt cười nói
 
- Yên tâm đi cha, sau đại hội tháng mười, Yến gia nhất định sụp đổ!
 
Cảm thụ được vẻ tự tin trong giọng nói của Trần Phàm, Trần Chiến cũng không tiếp tục nhắc tới đề tài này.
 
Bởi vì.
 
Hắn hiểu được con trai của mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Hắn biết nếu Trần Phàm đã nói không thành vấn đề, vậy tuyệt đối không thành vấn đề!
 
Về phần...
 
Trần Phàm làm sao mới có thể làm được điểm này, Trần Chiến không muốn biết.
 
- Lần này con trở về, cha cảm giác con có chút biến hóa, có phải cảnh giới tăng lên hay không?
 
Theo sau, Trần Chiến thay đổi đề tài, ánh mắt nhìn lên người Trần Phàm.
 
Nghe Trần Chiến nói như thế, Trần Phàm có chút ngượng ngùng gãi đầu
 
- Dạ, bước vào hóa kình.
 
- Gì?
 
Trần Chiến vốn luôn trầm tĩnh lại giống như bị hóa đá, ngẩn người tại chỗ.
 
- Hóa kình.
 
Trần Phàm lặp lại một lần.
 
- Ta kháo!
 
Lại nghe Trần Phàm lặp lại, Trần Chiến kích động mắng một tiếng thô tục, theo sau dở khóc dở cười vỗ vai Trần Phàm
 
- Không hổ là con trai của cha.
 
- Cha.
 
Sắc mặt Trần Phàm cổ quái.
 
- Uhm?
 
- Sao trước kia con chưa từng phát hiện da mặt cha lại dầy như vậy?
 
Trần Phàm cố nén cười.
 
- Ha ha...
 
Trong màn đêm, Trần Chiến ha ha phá lên cười, trong dáng tươi cười đã tràn ngập vẻ tự hào.
 
Khi Yên Kinh đã vào đêm, Frankfurt ở xa xôi ngoài vạn lý lại là buổi sáng.
 
Đối với rất nhiều người mà nói, Frankfurt là một cái tên xa lạ, đối với đại bộ phận người biết Frankfurt mà nói, bọn hắn chỉ biết nơi này là trung tâm tài chính, công thương nghiệp cùng giao thông của nước Đức, đối với một ít trùm tài chính thế giới mà nói, Frankfurt so với Wall Street càng thêm có tư cách đứng hàng đầu sỏ thống trị nền kinh tế thế giới!
 
Bởi vì nơi đó có tổng bộ của gia tộc Wales, là gia tộc đã thống trị kinh tế toàn cầu suốt hai thế kỷ, cho tới bây giờ vẫn âm thầm thao tác nền kinh tế toàn cầu!
 
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên những ông trùm tài chính mới xem Frankfurt trở thành trung tâm kinh tế, mà không phải giống như những nhân sĩ thương giới bình thường xem Wall Street trở thành trung tâm kinh tế.
 
Lúc chiều, trang viện gia tộc Wales nằm trong khu cư trú của người Do Thái vẫn yên lặng như ngày thường, bảo tiêu phụ trách cảnh vệ nhiều vô số, cấp bậc phòng ngự là đẳng cấp cao nhất, thậm chí cho dù là so sánh với Nhà Trắng hoặc Hoàng Gia lâm viên cũng không hề có chút thua kém.
 
Khi một cỗ xe Rolls - Royce vừa xuất hiện trên đường đi tới tổng bộ gia tộc Wales, đầu lĩnh bảo tiêu liền nhận được tin tức, sau đó hắn liền hạ mệnh lệnh, những bảo tiêu ẩn núp trong bóng tối lập tức hiện thân, ngăn cản chiếc Rolls - Royce tiếp tục đi tới.
 
- Thưa ngài, nơi này là khu vực tư nhân, mời rời đi.
 
Một bảo tiêu người da đen bước tới trước chiếc Rolls - Royce, dùng tiếng Anh tiêu chuẩn nói.
 
- Uy, tên kia, chẳng lẽ anh không biết nơi này là nước Đức sao? Mẹ nó, ở nơi này phải nói tiếng Đức!
 
Nghe được lời nói của bảo tiêu da đen, Kroff ngồi sau ghế tay cầm xì gà, phun nước bọt mắng
 
- Biết không? Tiểu tử!
 
Nghe Kroff nhục mạ, bảo tiêu không mắng trả, sắc mặt lạnh lùng ý bảo Kroff mau rời đi.
 
- Đi nói với ông chủ của anh, Kroff đại gia nhận được lệnh của Đồ Tể, tiến đến nhắn dùm một tin tức.
 
Nhìn thấy bảo tiêu da đen thờ ơ, Kroff mất đi hứng thú mắng chửi, rít một hơi xì gà, phun lên mặt người bảo tiêu.
 
Đồ Tể?
 
Nghe được hai chữ này, người bảo tiêu chợt ngây ngẩn cả người.
 
- Mẹ nó, chẳng lẽ mày không có nghe lời của đại gia Kroff hay sao? Nếu như mày cảm thấy tên Guti kia còn chưa đủ tư cách thì gọi lão Lucerne đi!
 
Lòng kiên nhẫn của đại gia Kroff luôn không tốt, nhìn thấy người bảo tiêu không lên tiếng, mở miệng mắng lần nữa.
 
- Ngài Kroff, xin chờ một chút.
 
Lại nghe Kroff mắng to, người bảo tiêu lộ vẻ sợ hãi, hắn vội vàng nói.
 
- Tốt nhất mày nên nhanh lên, làm chậm trễ chuyện của đại gia Kroff, mày có mười cái đầu cũng không đủ chém!
 
Vẻ mặt Kroff hung hăng càn quấy, cảm giác như ông trời là lão đại, hắn là lão nhị, ngưu bài tới tận xương.
 
Một phút sau.
 
Người bảo tiêu được ông chủ chỉ thị, cúi đầu thật sâu đưa tay xin mời, mời Kroff đi vào trang viện gia tộc Wales.
 
- Ông chủ, tôi phát hiện ông ngày càng hung hăng càn quấy so với trước kia.
 
Sau khi khởi động xe, Hắc Quỷ nhịn không được mở miệng nói.
 
- Đại gia luôn thích hung hăng càn quấy có được không?
 
Kroff hỉ mủi trừng mắt, tựa hồ rất không thích cách nói chuyện của Hắc Quỷ.
 
- Ông chủ, gần đây tôi đang học Trung văn, ông có biết dùng từ tiếng Trung hình dung hành vi của ông như thế nào sao?
 
Hắc Quỷ hỏi.
 
Kroff nhíu mày phun ra một ngụm khói
 
- Cái gì?
 
- Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
 
Hắc Quỷ đọc ra câu thành ngữ này bằng tiếng Anh.
 
- Hắc hắc! Hắc Quỷ, tên ngu ngốc như ông, đại gia cứ ỷ vào danh tiếng của Đồ Tể để hù người thì sao?
 
Vẻ mặt Kroff dương dương đắc ý nói
 
- Chẳng lẽ ông không cảm thấy được đây là một việc rất thích ý hay sao?
 
Hắc Quỷ á khẩu không trả lời được.
 
Theo hắn xem ra, ngay cả gia tộc Wales cũng sẽ bởi vì danh tiếng của Đồ Tể mà mở cửa mời Kroff, trên thế giới này nếu có người dám không cho Đồ Tể mặt mũi, đây tuyệt đối là đầu óc có bệnh.
 
Đầu óc của Duyên An Sơn cùng chủ nhân của hắn cũng thật sự có bệnh.
 
Hơn nữa còn là loại bệnh vô cùng nghiêm trọng...
 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi