CỰC PHẨM TÔNG SƯ

“Diệp Phong, 36 điểm, đứng bét lớp!”

Giọng thầy chủ nhiệm sắc bén vang vọng cả lớp học .

Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả học sinh lớp 12-6 trường cấp ba Tô Hành đều đổ dồn về phía cậu thiếu niên cao gầy ở hàng cuối cùng, thỉnh thoảng xen lẫn vài nụ cười chế nhạo.

Trước sự khinh thường của mọi người, ánh mắt Diệp Phong hiện lên sự không cam lòng dữ dội, nhưng cuối cùng vẫn bước lên bục nhận bài kiểm tra từ thầy chủ nhiệm.

“Úi chà! Diệp thiên tài của chúng ta lại phá kỷ lục rồi! Tổng điểm 750, lại thi được số điểm chỉ có hai con số, thực sự là khiến người ta mở rộng tầm mắt đấy!”

“Ha ha… đúng là thiên tài nghìn năm có một, năm ngoái còn giành được huy chương bạc trong kỳ thi Olympic toán học toàn quốc, kết quả lại từ chối lời mời của đại học Giang Nam, một lòng muốn thi vào Bắc Hoa đấy!”

“Hừ… Dựa vào cậu ta mà đòi thi vào Bắc Hoa, vậy ông đây chẳng phải có thể trực tiếp tranh chức chủ tịch thành phố rồi sao?”

Những lời chế nhạo này một năm nay Diệp Phong đã nghe không biết bao nhiêu lần, nghe đến mức tê liệt rồi.

Một năm trước, cậu từng được gọi là ‘con nhà người ta’ trong truyền thuyết, được mọi người vô cùng yêu quý.

Tuy nhiên vào học kỳ hai năm thứ hai trung học, cơ thể cậu đột nhiên xảy ra những thay đổi kỳ lạ, mỗi khi muốn tập trung suy nghĩ, cậu lại cảm thấy đau thấu tận xương tủy, thậm chí cơ bắp co thắt, co giật, mấy lần còn đau đến ngất đi.

Chính vì như vậy, thành tích của Diệp Phong tụt dốc không phanh, từ ‘con nhà người ta’, trở thành đồ học dốt đứng bét lớp, bị người ta ghen ghét khinh thường.

Lúc này, thầy chủ nhiệm lại nói tiếp:

“Tô My, tổng điểm 675, đứng đầu lớp, đứng thứ tám toàn khóa! Cũng là người duy nhất của lớp 12-6 chúng ta lọt vào top 10, mọi người phải học hỏi bạn học Tô My nhiều vào nhé!”

Nghe thấy lời của thầy chủ nhiệm, trong lớp học lại vang lên một tràng kinh ngạc.

Trường cấp ba Tô Hành là trường trọng điểm của tỉnh Giang Nam, đào tạo vô số nhân tài, có thể thi đạt top 10 toàn khối đồng nghĩa với việc bước một chân vào đại học Giang Nam rồi, thậm chí khi thi đại học mà phát huy tốt còn có thể đi vào trường đẳng cấp như Bắc Hoa.

Quan trọng hơn là Tô My không chỉ có thành tích học tập tốt mà còn là hoa khôi của lớp 12-6, ăn mặc thời trang, thậm chí còn thường xuyên mặc váy ngắn, đi giày cao gót đến lớp bất chấp nội quy của trường.

Nhưng vì thành tích xuất sắc của cô ta, các giáo viên trong trường đã làm ngơ trước những điều này.

Cho dù là lúc nào, Tô My cũng là cảnh sắc tuyệt đẹp nhất của lớp 12-6, đừng nói là các bạn đồng trang lứa, thậm chí là một số giáo viên trẻ tuổi, nhìn thấy cô ấy đều dâng tràn nhiệt huyết.

Lúc này, Tô My bước về phía bục giảng như một con thiên nga trắng kiêu hãnh.



Khi Tô My quay trở lại chỗ ngồi của mình, bỗng trượt tay, bài kiểm tra vừa hay rơi xuống dưới chân Diệp Phong.

Diệp Phong theo bản năng cúi người nhặt lên, sau đó đứng dậy định đưa cho cô ta, ai ngờ trong mắt Tô My lại hiện ra vẻ khinh thường, biểu cảm ghét bỏ, trầm giọng nói:

“Diệp Phong, bạn trai tôi hiện giờ là Hoa Anh Kiệt, đừng có bày trò tiếp cận tôi, sẽ khiến anh ấy hiểu nhầm mất!”

Nghe được những lời cay nghiệt này, Diệp Phong khẽ run lên, khóe miệng nở nụ cười khổ nói: “Tô My, cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là tiện tay nhặt bài kiểm tra lên cho cậu thôi”.

“Tiện tay? Hừ… Cậu nghe qua câu rồng không ở chung với rắn chưa?”

Giọng điệu của Tô My cực kỳ lạnh lùng: “Diệp Phong, cậu đã không còn là thiên tài của một năm trước nữa rồi, chúng ta đã là người của hai thế giới! Bây giờ cậu trong mắt tôi chẳng khác gì rác rưởi cả, bài kiểm tra này cậu động vào bẩn rồi, tôi không cần nữa!”

Nhìn thấy bộ dạng tuyệt tình của Tô My, trong lòng Diệp Phong thở dài một hơi.

Một năm trước, Diệp Phong là con nhà người ta, được vô số người theo đuổi, trong đó có cả Tô My.

Một ngày sau khi Diệp Phong giành huy chương bạc Olympic toán học, Tô My đã chủ động tỏ tình với Diệp Phong, hai người đến với nhau một cách hợp tình hợp lý, trong mắt người ngoài, họ là một cặp đôi rất đẹp.

Nhờ sự giúp đỡ của Diệp Phong, thành tích của Tô My đã tăng lên đáng kể, từ mức trung bình thấp nhảy vọt lên top đầu của lớp.

Tuy nhiên khi cơ thể của Diệp Phong trở nên bất thường, thành tích tụt dốc không phong, Tô My đã bỏ rơi cậu không chút do dự, cách đây không lâu cặp kè với hot boy Hoa Anh Kiệt.

Chỉ là Diệp Phong không ngờ rằng một cô gái như Tô My lại nhẫn tâm như vậy, sỉ nhục cậu trước mặt mọi người.



“"Rồng không sống chung với rắn?"

Diệp Phong khẽ lặp lại, sau đó một tia sáng lóe ra từ đôi mắt đen láy của cậu, trầm giọng nói:

“Cho dù là rắn, cũng sẽ có một ngày hóa thành rồng, bay lên chín tầng mây! Huống hồ, cho dù là cậu hay Hoa Anh Kiệt, trong mắt tôi hoàn toàn không phải là rồng, miễn cưỡng thì được coi là mấy con giun đất nhỏ trong rãnh mương mà thôi”.

“Diệp Phong, cậu dám mắng tôi!”

Tô My nghe thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp lập tức phủ một tầng băng sương, lộ ra vẻ hung ác, nghiến răng nghiến lợi:

“Hừ… Cậu có biết cha của Hoa Anh Kiệt là chủ tịch tập đoàn Hoa Thị, tài sản ròng lên tới mấy trăm tỉ. Anh Kiệt chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đè chết cậu như đè chết một con kiến!"

Nghe thấy lời uy hiếp của Tô My, ánh mắt Diệp Phong cứng lại, vừa định nói gì đó, lúc này giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng nói: “Diệp Phong, em đứng trước mặt Tô My làm gì, còn không mau ngồi xuống đi!"

“Thầy ơi, Diệp Phong quấy rối em!”

Tô My cố làm ra vẻ uất ức, kẻ ác lại đi tố cáo trước.

Thầy chủ nhiệm nghe thấy vậy lập tức trách mắng: “Diệp Phong, tôi cứ nghĩ rằng em chỉ học kém, không ngờ tính cách em cũng hèn hạ như vậy, cút ra ngoài đứng phạt cho tôi!”

Vừa dứt lời, Tô My liền xoay người, quay lưng về phía thầy chủ nhiệm, nở nụ cười đắc thắng với Diệp Phong.

Thấy vậy, Diệp Phong nhún vai, lãnh đạm đi ra khỏi phòng học, nhưng trong lòng lại thầm thề:

Tô My, sự sỉ nhục hôm nay, sau này nhất định sẽ phải trả lại gấp mười lần!

Tôi sẽ dùng thực lực để chứng minh, rốt cuộc ai mới thực sự là rồng!

Một ngày nào đó rồng được thế, nước sông Trường Giang sẽ phải chảy ngược!

Một ngày nào đó hổ về núi, nửa bầu trời sẽ nhuốm máu!

Nếu như lại phất lên, tôi sẽ là sự tồn tại mạnh nhất!

……

Cho dù bị đuổi ra khỏi lớp học nhưng Diệp Phong vẫn không ngây ngốc đứng đó chịu phạt mà đi dạo quanh sân thể dục, trong lòng thầm nghĩ:

Bây giờ chỉ còn một trăm ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng với tình trạng hiện tại của cậu, không thể đạt điểm cao trong kỳ thi được.

Diệp Phong vốn không phải kiểu con nhà giàu có, cậu mồ côi mẹ từ nhỏ, hai cha con sống nương tựa vào nhau, nhưng cha cậu quanh năm làm việc bên ngoài, vất vả kiếm tiền nuôi cậu ăn học.

Thi cử là cách duy nhất thay đổi vận mệnh cuộc đời cậu!

“Bùm!”

Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một trận tiếng động lớn, Diệp Phong ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên phát hiện một vệt dài màu đỏ sẫm xuất hiện trên bầu trời, càng lúc càng lớn.

“Đó là gì vậy?”

Ngay khi suy nghĩ này nảy ra trong đầu Diệp Phong, vệt dài màu đỏ đó trực tiếp ấn vào chính giữa lông mày của cậu.

Giây tiếp theo, Diệp Phong chỉ cảm thấy vô số thông tin tràn vào trong cơ thể, thậm chí trong đầu xuất hiện rất nhiều ảo giác.

Có người khổng lồ, bàn tay to như núi!

Có quạ vàng chín chân, vỗ cánh sục sôi sóng biển!

Có kiếm khách mặc thanh bào, một cái búng tay cũng đủ chấn động!

“Đù má, chuyện gì thế nào, xuất hiện ảo giác rồi sao?”

Diệp Phong theo bản năng dụi mắt, sau đó những ảo giác kia lập tức biến mất, nhưng mà vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh:

“Cậu nhóc, không phải ảo giác đâu, đó đều là thật đấy”.

“Là ai đang nói vậy?”

Diệp Phong nhìn xung quanh theo bản năng, lúc này mới phát hiện xung quanh không có ai, trong lòng không khỏi cảm thấy ởn lạnh, tự hỏi liệu có phải mình gặp ma hay không?

Tuy nhiên khi ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, âm thanh đó lại vang lên bên tai: “Cậu nhóc, lão phu chính là Bắc Thần Tiên Tôn Ngụy Thiên Sơn tung hoành cửu thiên thập địa, ngươi lại so sánh ta với tiểu quỷ U Minh, thực sự khiến ta vô cùng tức giận!”

“Bắc Thần Tiên Tôn Ngụy Thiên Sơn? Ông… Ông rốt cuộc là ai?”, Diệp Phong kinh ngạc.

“Cậu nhóc, nói một cách đơn giản, bản tôn đã rơi vào cạm bẫy của kẻ địch một cách ngoài ý muốn, bị Cửu Đại Tiên Tôn liên thủ tập kích, nguyên thần bị buộc phải thoát ra khỏi cơ thể, phiêu bạt tới trái đất, đúng lúc nhập vào người ngươi! Vì vậy… trước khi bản tôn hồi phục lại thực lực chỉ có thể tạm thời sống trong cơ thể ngươi thôi!”, Ngụy Thiên Sơn nói.

Nghe thấy vậy, Diệp Phong cả kinh, vô thức nghĩ tới một từ.

Đoạt xác tái sinh!

Nếu cơ thể của mình đã bị cái người gọi là Bắc Thần Tiên Tôn nay chiếm giữ, vậy chẳng phải là chết rồi sao?

Tuy nhiên Ngụy Thiên Sơn dường như nhận ra suy nghĩ của Diệp Phong, lại lên tiếng:

“Cậu nhóc, ngươi yên tâm, đoạt xác tái sinh là thủ đoạn xảo quyệt của tà ma, bản tôn cũng không thèm làm! Để bản tôn ở trong cơ thể ngươi, ngươi sẽ được lợi rất nhiều, hơn nữa còn có thể dễ dàng giải quyết bệnh tật của ngươi, khiến ngươi trở lại làm thiên tài!”

“Sao… sao ông biết chuyện của ta?”, Diệp Phong lại sửng sốt.

“Ha ha… Quên mất không nói cho ngươi biết, vừa rồi nguyên thần của ta tiến vào giữa hai lông mày của ngươi, nhân tiện đọc được trí nhớ của ngươi!", Ngụy Thiên Sơn nói.

…….

Chuyện này thực quá phi thực tế, Diệp Phong vẫn còn hoài nghi, định hỏi gì đó, xa xa truyền đến một tiếng cười lạnh:

“Hừ… Diệp Phong, thằng nhãi chết dẫm, thì ra trốn ở đây, ông phải xử lý mày mới được!”

Theo tiếng âm thanh, Diệp Phong phát hiện một tên lưu manh thân hình cao mét chín, cơ bắp cuồn cuộc, khuôn mặt hung tợn đang bừng bừng khí thế tiến về phía cậu, người này chính là đầu gấu của trường Tô Hành.

Anh Hào!

Anh Hào này là thành viên chủ lực của đội Sanda tỉnh Giang Nam, ngày thường dũng cảm hiếu thắng, có tiếng tăm lừng lẫy trong trường, dưới trướng có hàng trăm tên đàn em, học sinh bình thường nhìn thấy đều phải vội tránh xa.

Diệp Phong không biết vì sao anh Hào lại hung dữ tới tìm mình như vậy.

Lúc này, anh Hào và mấy tên đàn em đã bao vây Diệp Phong lại, hung hãn nhìn cậu nói:

“Hừ… Diệp Phong, Hoa Anh Kiệt là anh em của tao, tao nghe nói trong tiết học hôm nay mày lại dám trêu chọc người yêu của cậu ấy, có phải chán sống rồi không?”

Anh Hào vừa uy hiếp vừa vặn người, khắp người phát ra tiếng kêu răng rắc.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Phong tối sầm lại, cậu không ngờ đồ xấu xa Tô My đó đã tố cáo với Hoa Anh Kiệt nhanh như vậy.

“Thằng nhãi, biết điều, ngoan ngoãn để bọn này đánh cho một trận, nếu như dám phản kháng thì không đơn giản như vậy đâu”, anh Hào vừa nói vừa áp sát Diệp Phong.

Nếu như là Diệp Phong trước đây, đối mặt với tình huống này, cậu chỉ có thể nuốt giận chịu đựng đủ loại ức hiếp.

Nhưng vào lúc này, giọng nói của Ngụy Thiên Sơn lại vang lên bên tai: “Tiểu Phong, không phải cậu vẫn còn nghi ngờ về thân phận của ta sao? Bây giờ đúng lúc, ta sẽ mượn một chút sức lực của cậu, giúp cậu giải quyết thứ rắc rối này!”

“Một chút sức lực? Đủ không?”

Diệp Phong thở dài một tiếng, nhưng giây tiếp theo, cậu cảm nhận được một luồng nhiệt lưu từ bụng dưới trào lên, toàn thân mỗi một bắp thịt đều tràn ngập năng lượng bùng nổ.

Sức mạnh đột ngột tăng lên này thậm chí còn khiến cho cậu bị ảo giác, như thể bản thân có thể đâm thủng tấm thép chỉ bằng một cú đấm.

Biến hóa như vậy làm cho Diệp Phong vui mừng khôn xiết, cậu móc ngón tay chỉ vào anh Hào trước mặt, cười nói: “Anh Hào à, cút qua đây, đứa nào chùn đứa ấy là chó!”

“Mẹ thằng chó!”

Anh Hào không ngờ rằng Diệp Phong không những không sợ mà còn dám khiêu khích mình, tức giận lao tới, vung nắm đấm to bằng cái xoong, đánh vào mặt Diệp Phong.

Cú đấm này mạnh đến mức thậm chí còn phát ra âm thanh xuyên qua không khí, anh Hào tự tin rằng mình có thể bẻ gãy xương của Diệp Phong.

Giây tiếp theo, Diệp Phong chỉ tung nhẹ một cú đấm.

“Bụp!”

Nắm đấm của hai người va chạm trong không trung, nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, Anh Hào cả người run lên, giống như diều đứt dây, bay ngược ra sau bảy tám mét, thê thảm rơi xuống đất.

Từ xa nhìn lại, nắm tay phải của hắn máu me đầm đìa, toàn bộ xương tay đều bị gãy, có thể trong vòng ba năm tháng sẽ không thể khôi phục lại.

“Trời!”

Nhìn thấy cảnh này, đám đàn em đi theo anh Hào đều há hốc mồm, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc không thể tin được, ngây người đứng đó, không thể động đậy.

Phải biết rằng trong đội Sanda của tỉnh Giang Nam, anh Hào là cao thủ giỏi nhất giỏi nhì!

Nhưng bây giờ, hắn lại bị một tên nhìn trông có vẻ tay trói gà không chặt đánh bại, lẽ nào Diệp Phong trước mặt này, là một cao thủ tuyệt thế giả làm heo để ăn thịt hổ sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi