CỰC PHẨM TÔNG SƯ

Chương 151

“Ha ha… Thằng nhãi, chúng ta quả thực không quen biết. Nhưng mà ấy… phải trách vận may của mày không tốt, đắc tội với người không nên đắc tội! Bây giờ, có người ra giá một triệu, muốn chặt gãy tay chân mày, khiến mày đoạn tử tuyệt tôn!”, gã mặt sẹo lạnh lùng nói.

“Hừ… thủ đoạn tàn ác đấy!”

Diệp Phong suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Anh mặt sẹo, người mà anh nói muốn đối phó với tôi là Hoa Anh Kiệt phải không?”

Trong đầu Diệp Phong nghĩ, gần đây số lượng người mình đắc tội không hề ít.

Cậu chủ nhà họ Lâm bị cậu đánh trọng thương, Sato Kojiro bị cậu giết hại!

Nhưng nhà họ Lâm biết thực lực của cậu, nếu như muốn đối phó với cậu, không thể nào cử ba tên côn đồ nhỏ tới đây được!

Còn về nước Oa thì càng không thể nào.

Vì vậy người dùng tiền bạc thuê người đối phó với cậu chỉ có thể là Hoa Anh Kiệt tối qua mặt mũi quét đất mà thôi!

Nghe thấy cái tên ‘Hoa Anh Kiệt’ từ miệng Diệp Phong, gã mặt sẹo không phủ nhận, sắc giọng nói:

“Ha ha… Thằng nhãi, dù sao mày cũng sắp thành người tàn phế rồi, nói cho mày biết cũng không sao! Người muốn đối phó với mày chính là cậu Hoa! Nhưng biết rồi thì sao chứ? Mày hoàn toàn không thể thoát khỏi tay bọn tao được đâu!”

“Cho dù xong việc mày đi báo cảnh sát thì cũng chẳng có chứng cứ, cảnh sát cũng sẽ không lập án đâu! Mà nửa đời sau của mày chỉ có thể nằm trên giường, đến đi tiểu cũng không tự mình làm được! Ha ha ha ha!”

Nghe thấy câu này sắc mặt Diệp Phong sầm xuống!

Giống như gã mặt sẹo nói, nếu như Diệp Phong chỉ là một người bình thường, trước con nhà giàu có quyền lực như Hoa Anh Kiệt, hoàn toàn không có khả năng phản kháng, chỉ có thể sống chết mặc bay.

Nhưng bây giờ ấy mà…

Ba kẻ địch trước mặt này trong mắt Diệp Phong không chịu nổi một đòn.

Giây tiếp theo, khí thế trên người Diệp Phong lập tức thay đổi, không còn sợ hãi run rẩy như vừa nãy nữa, eo lưng thẳng tắp, giống như trường thương xuyên thủng bầu trời, ánh mắt sắc bén như kiếm, lộ ra uy nghiêm không thể ngăn cản!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt gã mặt sẹo không khỏi thay đổi, cảm nhận được có gì đó bất thường, không ngờ trên người một học sinh bình thường lại có thể toát ra một loại khí thế hung hãn như vậy.

Lúc này Diệp Phong đột nhiên nói: “Ha ha… Anh mặt sẹo phải không? Tôi cho các người một cơ hội, nếu như ba người bây giờ lập tức quỳ xuống cầu xin, vậy thì hôm nay tôi có thể nể mặt, tha cho các người một con đường sống!”

“Ngông cuồng!”

Nghe thấy câu này của Diệp Phong, gã mặt sẹo cảm thấy mình bị sỉ nhục một cách quá đáng, hai mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi lên khắp khuôn mặt đầy sẹo giống như những con rết ngoằn nghoèo.

Ngay sau đó gã chỉ vào mặt Diệp Phong chửi bới:

“Thằng nhãi, mày cho rằng mày là cái thá gì, dám ra vẻ ngông cuồng trước mặt ông đây, tưởng rằng ông đây sợ chắc? Mày cũng không nghe ngóng xem, ở mảnh đất Tô Hành này, nhắc đến cái tên anh mặt sẹo tao, ai mà không sợ vãi tè ra quần chứ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi