CỰC SỦNG ĐỆ NHẤT PHU NHÂN

Nữ giúp việc sửng sốt hai giây, cúi đầu che dấu khinh bỉ trong mắt, kính cẩn trả lời: “Chuyện này tôi không biết, không nhìn thấy cậu chủ.”

Bạch Lăng cài xong nút áo cuối cùng, cầm lấy lược ngà voi chải mái tóc dài mềm mại.

Nhìn nữ giúp việc cúi đầu khom lưng trong gương, cười ra tiếng.

“Kỳ thật cô cực kỳ chán ghét tôi đi.”

Nữ giúp việc hoảng sợ, nhanh chóng cúi người: “Tôi… Tôi không dám, bà chủ thứ tội.”

Tuy cô ta thật sự cực kỳ ghét bà chủ Minh, nhưng mà làm người làm ở nhà này, tiền lương cao hơn nhà khác rất nhiều, còn không bị khinh bỉ.

Cho dù cô ta khinh bỉ người phụ nữ này khắc chết chồng quyến rũ con riêng, nhưng mà vẫn phải nghĩ tất cả biện pháp lấy lòng, ngàn vạn lần không thể bị đuổi việc.

“Nếu cô muốn che dấu, cũng đừng để cho tôi nhìn thấy, nếu bị tôi nhìn ra hà tất phải che dấu.”

Bạch Lăng vẫy vẫy tay bảo cô ta ra ngoài, tuy đập vỡ bát cơm của người khác cực kỳ thiếu đạo đức, nhưng mà để cho mình không thoải mái càng thiếu đạo đức.

Cô không phải thánh mẫu Maria, sẽ không vì người khác mà ủy khuất chính mình.

“Ra ngoài đi, bảo quản gia tính lương tháng này cho cô.”

Nói xong câu đó, Bạch Lăng cảm thấy mình giống như nhà giàu mới nổi, có cảm giác rất nhiều tiền bạc.

Nhịn không được cảm thán một câu, kẻ có tiền có ưu đãi như vậy, tùy tiện nói một câu là có thể phá hủy thế giới của người khác.

Nữ giúp việc khóc sướt mướt cầu xin tha thứ: “Bà chủ, cô tha cho tôi đi, một nhà chúng tôi đều trông cậy vào công việc của tôi, bà chủ…”

Bạch Lăng quát lớn: “Ra ngoài…”

Một lát sau, trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, Bạch Lăng thoải mái ói ra tức giận.

Sau khi làm bậy, tâm tình sẽ cảm thấy vui vẻ, Bạch Lăng ở trong lòng dựng ngón giữa tay mình, đúng là càng lúc càng hướng đến gần biến thái.

Minh Dạ không biết tựa vào cửa lúc nào, hai tay ôm ngực, híp mắt nhìn cô.

“Chọc giận cô mất hứng rồi hả?”

Bạch Lăng bỏ lược xuống, xoay người nhìn Minh Dạ, hơi hơi nghiêng cổ, phía sau là ánh sáng sáng sớm, biểu tình thuần khiết xinh đẹp, giống như mỹ nhân bước ra từ ánh sáng.

Cô như vậy, làm Minh Dạ có chút hoảng hốt.

Bạch Lăng thản nhiên nói: “Vì sao tôi phải để một người cực kỳ chán ghét tôi hầu hạ tôi? Không thích tôi, vì sao tôi phải thích cô ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi