CỰC SỦNG ĐỆ NHẤT PHU NHÂN

Bạch Lăng chu môi, vẻ mặt vô cùng ngây thơ giống như một cô gái nhỏ, đôi mắt mắt sạch sẽ, tiếng cười như tiếng chuông bạc khẽ tiếng vào tai của Minh Dạ, đôi môi anh đào nhả ra từng chữ, “Ha ha…… Anh trai, thật khó khăn quá đó!”

Chỉ nghe một tiếng nổ lớn trong tai, toàn bộ lí trí của Minh Dạ đều hỏng hết.

Trong đầu của anh lúc này chỉ xuất hiện hai chữ yêu tinh. Thật đúng là một con yêu tinh nhỏ.

Loại phụ nữ nào mà Minh Dạ chưa từng thấy qua, nhưng không ai có thể so sánh với cô gái này, giống như một con rắn trườn vào trong trái tim, vô cùng khó chịu.

Sau khi Lan San mất trí nhớ không chỉ tính tình thay đổi, mà tất tần tật đều thay đổi.

Trước kia dù cô có cởi hết quần áo cũng không yêu mị, quyến rũ như vậy.

Bàn tay to lớn bắt lấy cái chân nhỏ nhắn của Bạch Lăng, dùng sức một nắm, cả người cô ngay lập tức rơi vào cơ thể của Minh Dạ, hai chân mở ra, ngồi trên đùi của anh ta.

Tư thế vô cùng mờ ám, cô có thể cảm thấy rất rõ ràng cái thứ cứng rắn kia đang chọc vào người cô, cảm giác rất khó chịu.

Bàn tay của Minh Dạ giữ chặt lấy chiếc eo mảnh mai của cô, thanh âm khàn khàn, ánh mắt càng u ám hơn, vẻ lạnh nhạt đã sớm không còn thấy đâu, hung tợn nói: “Cô đừng nên chơi đùa với lửa.”

Đến như vậy rồi mà vẫn không có cảm giác thì anh nên đến bệnh viện để kiểm tra lại.

Bạch Lăng cắn cắn đôi môi đỏ tươi, đôi tay ôm lấy cổ Minh Dạ, dựa sát vào người anh.

Nơi mềm mại ở phía trước như vô tình cọ vào người anh, trong mắt lại không mang theo một chút vẻ động tình nào, giống như một dòng suối thanh khiết.

Ánh mắt mềm như bông nhìn Minh Dạ, mang theo vài phần tính trẻ con, chớp chớp đôi mắt, nói: “Người ta đâu có, anh đừng có nói bậy…”

Một người phụ nữ ba mươi tuổi, Bạch Lăng cảm thấy rất khinh bỉ chính mình.

Nhưng nhìn vào Minh Dạ vẫn đang kìm nén, thì cô cảm thấy rất đáng giá, có thể đem vị vua của Minh thị ép đến mức này thì cô cảm thấy bản thân thật rất lợi hại.

“Lan San… cô đúng là yêu tinh.”

Câu này mang theo đầy thù hận, dục vọng đầy trời, và cả… ham muốn mãnh liệt.

Anh rất khát, cứ như là ngoại trừ cô ra, không ai có thể giúp anh.

Mắt thấy sắp phải hôn môi, Bạch Lăng ngay lập tức nghiêng đầu, làm môi của anh dừng ở trên cổ cô.

Cô há miệng thổi một làn khí bên tai của anh, cảm giác được cơ thể của anh đang run rẩy, những chiếc răng mèo không mạnh không nhẹ cắn vào tai của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi