CÙNG BA BA XUYÊN NGƯỢC VĂN PHÁ ÁN

Hành động bắt giữ lập tức bắt đầu.

Chiếc du thuyền Úc mà đêm qua Dư Triệu Phi chạy trốn tên là Bihar.

Chiếc thuyền Bihar này thuộc sự quản lí của một công ti du lịch Úc, thường xuyên đi lại tại khu vực biển Trường Giang và Nhật Bản để đón khách, có thể chứa được tối đa hơn 2000 khách hàng.

Tình báo nói rằng vào tháng trước chiếc du thuyền này đã từng đi dạo ở Trường Giang, có dừng lại ở khu vực bến phà cổ của thành phố một thời gian để tham gia hội hoa đăng năm mới, thời gian thuyền đậu lại trùng hợp ăn khớp với thời gian Trần Lăng Huy chạy trốn.

Do đó tổ trọng án suy đoán rằng vào đêm Trần Lăng Huy chạy trốn, cậu ta vốn định đi về phía thuyền Bihar này để trốn, nhưng nửa đường lại bị Nhan Lôi chặn lại sau đó bị cảnh sát bắt được.

Sáng nay con thuyền này đã ra khỏi Trường Giang, sắp đi đến phụ cận Hoàng Hải, qua nửa ngày nữa Bihar sẽ tiến vào khu vực vùng biển quốc tế.

Hành động bắt giữ cấp bách, Trần Bạc Vũ lập tức liên hệ với đơn vị cảnh sát biển dùng thuyền gần nhất, nhờ bọn họ phái ra đội cảnh sát trên biển hỗ trợ chặn con thuyền này lại.

Cùng lúc đó, lãnh đạo công an tỉnh ra lệnh truy nã cấp A, cấp cao nhất đối với Dư Triệu Phi. (Vì trên người Triệu Dư Phi còn đang cất giấu một số lượng súng ống đạn dược lớn, vô cùng nguy hiểm, vậy nên bị liệt vào tội phạm truy nã cấp A nguy hiểm nhất.)

Cũng vào buổi chiều hôm đó, thuyền Bihar vừa mới đi đến vùng biển Hoàng Hải bỗng nhiên tăng tốc, không quan tâm đến cảnh cáo của cảnh sát biển, toàn lực lao về phía vùng biển quốc tế.

Cùng lúc đó, Trần Bạc Vũ đã ngồi qua hai chiếc máy bay đi đến hòn đảo phụ cận Hoàng Hải, thân là người tổng phụ trách của vụ án nổ súng nên lần này anh đích thân chỉ huy cảnh sát biển áp dụng hành động bắt giữ.

Ở cục cảnh sát thành phố, Nhan Lôi cũng không nhàn rỗi. Cô là nhân chứng duy nhất của vụ án này, có được sự phê duyệt đặc biệt của cục trưởng Vương để tiến vào văn phòng tổ trọng án, cùng những cảnh sát khác quan sát hình ảnh trực tiếp mà vệ tinh truyền về.

Nói ra thì, khi Trần Bạc Vũ lên hình cũng rất đẹp trai, khi anh chỉ huy cảnh sát biển vây quét thuyền Bihar có một khí thế của đại tướng chỉ huy thiên quân vạn mã.

Rất nhanh, máy bay trực thăng của cảnh sát biển đã bao vây Bihar. Nhan Lôi mở weibo lên, phát hiện ra “Bihar” hôm nay đã được lên chủ đề nóng nhất trên weibo.

Truyền thông cả nước đều có được tin tức, đem hết toàn lực để thổi phồng hành động truy bắt hung thủ lần này căng thẳng kí.ch thích đến nhường nào.

[Hành động Hoàng Hải thế hệ mới.]

[Hành động truy bắt trên biển kí.ch thích nhất của thế kỷ 21.]

[Lệnh truy nã cấp A, nghi phạm của vụ án nổ súng nguy hiểm nhất sắp trốn vào vùng biển quốc tế.]

Quần chúng hóng hớt đã quá quen với hình ảnh chú cảnh sát bắt trộm trên đất liền, đây là lần đầu tiên nghe đến chú cảnh sát bắt tội phạm bỏ trốn trên mặt biển. Thế là tin tức có đề tài mới lạ cùng với những hình ảnh căng thẳng kíc.h thích, cộng thêm sự giải thích khoa trương của MC nên trong chốc lát đã trở thành chủ đề nóng hổi của mọi người.

Hiện tại, ai nấy đều biết có một con thuyền ở biên giới Hoàng Hải đang chuẩn bị chạy trốn.

Bộ não của cư dân mạng cũng rất lớn, cảnh sát ở bên này đang gấp rút phá án, nhóm dân mạng Conan cũng nhao nhao đến hỗ trợ.

Có người dùng tín hiệu vô tuyến điện để quấy nhiễu vô tuyến điện và thiết bị rađa liên lạc của Bihar.

Có người mua ứng dụng Google map, cách một tiếng lại đăng một bức ảnh HD của Bihar lên weibo, vậy mà lại hấp dẫn cả ngàn vạn lượt xem.

Còn có một tác giả căn cứ vào đề tài này lập tức sáng tác một bộ tiểu thuyết tình cảm <Hoàng Hải tuyệt luyến>.

Câu chuyện kể về nam chính thám tử đẹp trai khôi ngô Trần Bạc Vũ, nữ chính là một vị tiểu thư khuê các xinh đẹp bị Dư Triệu Phi bắt cóc lên thuyền Bihar làm con tin. Mà Trần Bạc Vũ vì cô gái mình yêu mới ngàn dặm xa xôi truy bắt hung thủ, trong lúc đó xảy ra đủ loại ngược luyến tình thâm… Mọi người đều xem náo nhiệt mà không ngại chuyện lớn.

Trên thực tế, Nhan Lôi xem hình ảnh trực tiếp cả một buổi sáng lại cảm thấy quá trình thực sự không hề mạo hiểm kí.h thích như vậy.

Dù sao thì sức chiến đấu của một chiếc du thuyền ngắm cảnh cũng có hạn, khi thuyền của cảnh sát biển được trang bị vũ khí đuổi đến cũng là lúc chân lí đại được… Trong tầm ngắm của đại pháo.

Trên thực tế, lúc mười giờ sáng Bihar đã bị chặn đứng trong Hoàng Hải, không thể tiến về phía trước được nữa.

Qua sự thương lượng khẩn cấp giữa cảnh sát và công ti du thuyền Úc này, đối phương đã đồng ý để cảnh sát có thể lên thuyền bắt người nhưng phải đảm bảo sự an toàn cho nhân viên công tác và những hành khách khác trên thuyền.

Nhưng không ai biết rốt cuộc bên cạnh Dư Triệu Phi có bao nhiêu vệ sĩ, có bao nhiêu súng ống. Cho nên cảnh sát biển cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đành bao vây mà không tiêu diệt.

Sự giằng co của hai bên xảy ra vào giữa trưa.

Phía cảnh sát biển không ngừng tạo áp lực cho Dư Triệu Phi, đợi đến khi phòng thủ tâm lý của Dư Triệu Phi sụp đổ, tốt nhất có thể chủ động ra đầu hàng.

Nhưng đã đợi cả một buổi trưa mà Dư Triệu Phi đang bị cảnh sát biển vây bắt chưa từng xuất hiện trên boong thuyền, tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian.

Đến một giờ trưa, Trần Bạc Vũ ngồi trên một chiếc trực thăng WZ-10 đi tới một chiếc thuyền của cảnh sát biển, đây là điểm dừng chân trên mặt biển gần với Bihar nhất.

Lúc này, tổng cộng có năm chiếc thuyền của cảnh sát biển đang bao vây Bihar, phía bộ đội cũng cử bắn tỉa đến ngắm bắn từ những góc độ khác nhau, nhắm ngay lên boong tàu của du thuyền Bihar.

Rất nhanh đã đến hai giờ chiều, Dư Triệu Phi vẫn không xuất hiện.

Lúc này, một vài chiếc máy bay trực thăng truyền thông cũng bay đến hiện trường, bắt đầu phát trực tiếp cảnh giằng co giữa cảnh sát biển và Dư Triệu Phi.

Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa ở nhà khách cũng nhìn thấy những hình ảnh này.

Trời xanh biển rộng, mênh mông mênh mông.

Năm chiếc thuyền cảnh sát biển kiên cường vây quanh thuyền Bihar.

Đây là một lời thề kiên quyết và mãnh liệt, cũng chính là cuộc đọ sức giữa chính nghĩa và tà ác.

Hình ảnh này đủ để làm rung động lòng người, khiến người ta cảm nhận được từ tận đáy lòng pháp chế và trật tự của một quốc gia không cho phép bất kỳ kẻ nào xâm phạm.

Trên máy bay trực thăng, người dẫn chương trình phát trực tiếp kích động nói: “Chúng ta có thể nhìn thấy cảnh sát biển đã bao vây nghi phạm, hiện giờ nghi phạm có thể nói là chắp cánh cũng khó thoát.”

“Nghi phạm đã không còn chỗ ẩn nấp, biện pháp duy nhất của anh ta chính là đầu hàng.”

Không đúng!

Chỉ có lão đồng chí Nhan Quốc Hoa nhận ra có điều gì đó khác thường.

Ông suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường đó đến từ đâu. Phải biết rằng, Dư Triệu Phi không phải người bình thường, cậu ta là con trai của CEO một công ti internet lớn, cũng coi như một người giàu rất có địa vị, không phải là một kẻ chạy trốn liều mạng.

Xem xét từ việc cậu ta chú tâm rửa sạch dấu chân ở nhà kho quản lí tài sản thì cậu ta là một người làm việc vô cùng tỉ mỉ, hơn nữa rất không hi vọng sẽ để lại vật chứng gì cho cảnh sát.

Một người có cuộc sống giàu có, yêu thích bắn súng như vậy chắc chắn không muốn bị giam vào tù, chắc chắn sẽ mau chóng liều lĩnh thoát khỏi vòng pháp luật chứ không phải ngồi trên một chiếc du thuyền chầm chậm chạy trốn đi Nhật Bản.

Hơn nữa cho dù muốn trốn từ hải quan thì ra khỏi Trường Giang rồi tốt nhất là trốn đến vùng biển gần nhất là Ấn Độ Dương chứ không phải vượt qua Hoàng Hải để đến Nhật Bản.

Nếu như cậu ta làm ra chuyện ngu ngốc là đi Nhật Bản lánh nạn, vậy thì du thuyền phải lặn lội đường xá xa xôi qua mấy ngày mấy đêm, quân hạm hoàn toàn có thể truy kích Bihar trên vùng biển quốc tế.

Đến lúc đó, cảnh sát biển hoàn toàn có thể làm theo <Công ước luật biển Liên hợp quốc>. Trong khu vực vùng biển quốc tế, nghi phạm phạm tội ở nước nào thì sẽ do nước đó quản lí để tiến hành đưa phạm nhân về nước xuyên quốc gia.

Vậy nên nếu Dư Triệu Phi đi đường biển đến Nhật Bản thì chính là tự chui đầu vào lưới, là chủ động đưa bản thân vào tầm ngắm của đại bác.

Một kế hoạch chạy trốn ngu xuẩn như vậy cũng không phù hợp với ấn tượng phạm tội mà nghi phạm đã để lại trong vụ án nổ súng cho lão đồng chí Nhan Quốc Hoa, tỉnh táo, giảo hoạt, quả cảm, cuồng vọng tự đại đồng thời còn có IQ cao.

Xảy ra khác thường chắc chắn là có điều mờ ám.

Bởi vậy, Nhan Quốc Hoa ra một kết luận, không chừng Dư Triệu Phi ở trên thuyền Bihar đó là một quả bom xịt.

Ông vội vàng đeo tai nghe liên hệ với con gái: “Bảo Trần Bạc Vũ xác nhận xem rốt cuộc Dư Triệu Phi có ở trên thuyền hay không.”

“Sao ba lại nói vậy?”

Nhan Lôi chạy đến hành lang, lời của ba đã dọa cô giật nảy mình.

“Lát nữa ba sẽ nói lí do cho con, hiện tại cứ liên hệ với Trần Bạc Vũ ở tiền tuyến trước, nói lời của ba cho cậu ta nghe.” Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa cảm nhận được một cảm giác không lành.

“Vâng.”

Từ trước đến nay Nhan Lôi đều vô cùng tin tưởng phán đoán của ba, cô vội vàng mượn một chiếc điện thoại vệ tinh gọi cho Trần Bạc Vũ, rồi nói những lời của ba cho anh nghe.

“Cảnh sát Trần, chuyện này có điều không đúng. Dư Triệu Phi chọn tiến về phía Nhật Bản từ khu vực biển Hoàng Hải, trên đoạn đường này thuyền phải đi mất thời gian ba, bốn ngày. Tốc độ chậm như vậy thì cảnh sát biển chắc chắn sẽ đuổi kịp cậu ta, vậy nên đây là một con đường chết.”

“Từ vụ án nổ súng có thể đoán ra được cậu ta là một hung thủ giảo hoạt, chỉ toàn tâm toàn ý muốn chạy ra khỏi vòng pháp luật.”

“Tôi nghi ngờ rằng người trên chiếc thuyền Bihar kia cũng không phải là bản thân Dư Triệu Phi.”

“…”

Trong điện thoại vệ tinh xuất hiện một sự im lặng ngắn ngủi.

Nhan Lôi có chút sốt ruột, nếu Dư Triệu Phi thực sự trộm long tráo phụng thì rất có thể cậu ta đã xuất ngoại từ một phương hướng khác.

Không ngờ rằng một lát sau, Trần Bạc Vũ vô cùng thản nhiên mà nói với cô: “Tôi biết đây không phải cậu ta.”

Lần này đổi lại là Nhan Lôi ngẩn ra: “Sao anh biết?”

“Trên thuyền Bihar không phải là Dư Triệu Phi mà là anh họ Dư Triệu Cảnh của cậu ta giả dạng, lừa gạt nhân viên kiểm tra hải quan.”

Giọng nói của Trần Bạc Vũ có chút dịu dàng.

Tối hôm qua anh đã xem toàn bộ tư liệu về những người trong nhà họ Dư, phát hiện ra hai anh em họ nhà này có vẻ ngoài giống nhau y hệt.

Khi Bihar đi qua hải quan, hộ chiếu mà phía hải quan kiểm tra là hộ chiếu của Dư Triệu Phi, vậy nên hải quan tưởng rằng Dư Triệu Phi đã lên chiếc du thuyền đó.

Sau đó tổ trọng án liên hệ với hải quan, hải quan đưa màn hình giám sát cho bọn họ xem.

Từ camera giám sát có thể nhìn thấy người đàn ông lên thuyền Bihar kia đúng là có vẻ ngoài rất giống với Dư Triệu Phi.

Nhưng tư liệu mà tổ trọng án bọn họ nắm giữ không phải là gương mặt mà là dáng người.

Sau đó, tiểu đội khoa học công nghệ do cảnh sát Lâm đứng đầu chụp lại Dư Triệu Phi trong đoạn video đó, dựng nên mô hình mông của cậu ta, đồng thời tiến hành so sánh hình dạng, độ dày rộng với mô hình mông của nghi phạm đã được tạo dựng trước đó.

Bởi vậy, mọi người mới xác định người đàn ông qua hải quan kia thực ra không phải Dư Triệu Phi mà là anh họ có gương mặt rất giống với cậu ta, Dư Triệu Cảnh.

Có được phán đoán này, Trần Bạc Vũ liền biết được toàn bộ kế hoạch của Dư Triệu Phi. Cậu ta muốn ném một quả bom xịt ra, để anh họ Dư Triệu Cảnh của mình lên thuyền Bihar thu hút sự chú ý của cảnh sát, bản thân thì lén vượt biên xuất ngoại từ một đường thủy khác.

Điều này giống với thủ đoạn mà nghi phạm đã sử dụng trong vụ án nổ súng, đều là giấu trời qua biển, cố ý quấy nhiễu ánh mắt của cảnh sát.

Bởi vậy tổ trọng án càng chắc chắn rằng nghi phạm trong vụ án nổ súng là Dư Triệu Phi.

Trần Bạc Vũ dứt khoát tương kế tựu kế, anh giả vờ ra quân đến Hoàng Hải bắt Dư Triệu Phi.

Trên thực tế, đi bắt Dư Triệu Phi thực sự là một người khác.

Chỉ có điều anh không ngờ rằng Nhan Lôi lại thông minh đến như vậy, lập tức đoán được Dư Triệu Phi thật không ở trên chiếc thuyền Bihar kia.

Không phải tán tụng khoa trương, anh bội phục sự thận trọng của cô từ tận đáy lòng: “Nhan Lôi, cô là người đầu tiên nhìn thấu sự thật của sự việc.”

… Thực ra người nhìn thấu sự thật không phải là cô mà là lão đồng chí Nhan Quốc Hoa.

Dù sao ba cô cũng đã làm cảnh sát hình sự cả đời, đã từng bắt rất nhiều nghi phạm giảo hoạt, chút nhãn lực này vẫn phải có.

Chỉ là Nhan Lôi vẫn không hiểu: “Nếu bản thân Dư Triệu Phi đã không ở trên thuyền Bihar thì anh gọi năm chiếc thuyền cảnh sát biển đến đó để làm gì? Chẳng lẽ là để biểu diễn cho quần chúng xem sao?”

“Không phải biểu diễn cho quần chúng xem mà chỉ là biểu diễn cho một mình Dư Triệu Phi xem.”

“Vì sao?” Nhan Lôi nghĩ mãi mà không hiểu.

Trần Bạc Vũ cười, anh phát hiện ra mình thích giải thích tất cả mọi thứ với cô, anh thủ thỉ nói: “Sáng nay công an tỉnh phát hiện ra Dư Triệu Phi lên một chiếc du thuyền khác chạy trốn, tuyến đường là từ Yên Đài đến Hàn Quốc. Bên cạnh cậu ta có mười người vệ sĩ, trên tay còn có vài chục khẩu súng, nếu như cảnh sát chúng tôi tấn công thuyền của Dư Triệu Phi bằng vũ lực thì chắc chắn sẽ có thương vong không nhỏ.”

Nhan Lôi suy nghĩ một chút, đầu óc mới bắt đầu theo kịp: “Vậy nên anh giả vờ để cảnh sát biển đi công kích Bihar, để Dư Triệu Phi nhìn thấy hình ảnh đó, cậu ta sẽ cảm thấy cảnh sát đều bị cậu ta lừa tìm nhầm thuyền rồi buông lỏng cảnh giác. Khi bên cạnh Dư Triệu Phi không có phòng bị, các anh lại tiêu diệt vũ khí tư nhân của cậu ta?”

“Không sai.”

Nếu Dư Triệu Phi đã tự đại như vậy, cảm thấy mình có thể đùa giỡn cảnh sát trong lòng bàn tay vậy anh sẽ cho cậu ta biết thế nào là lễ hội.

Nhan Lôi suy nghĩ rồi lại hỏi: “Cảnh sát các anh định cư xử với anh họ Dư Triệu Cảnh của cậu ta như thế nào?”

Trần Bạc Vũ giải thích: “Dư Triệu Cảnh chính là bạn cùng lớp của Trần Lăng Huy. Tôi đoán không chừng Dư Triệu Cảnh cũng là một trong những người tham dự vụ án vỡ đập. Hiện tại, Dư Triệu Cảnh yểm hộ em trai chạy trốn, có lẽ cậu ta đoán chắc rằng cảnh sát không bắt được em trai của mình thì không thể định tội cậu ta.”

Nhan Lôi hiểu ra, nhóm người này lại định làm ra vụ “Không có chứng cứ.”

Nếu như Dư Triệu Cảnh trước mắt bị bắt lại, kết quả hung thủ phạm tội Dư Triệu Phi lại chạy trốn. Vậy thì tội danh của Dư Triệu Phi cũng không thể định được, hai anh em họ này đúng là rất biết chơi “giấu trời qua biển”.

Nghĩ đến đây, Nhan Lôi không nhịn được mà nghiến răng. Hai anh em nhà họ Dư này thật sự quá ghê tởm, quá giảo hoạt, bọn họ đem những điều học được trong sách để đùa nghịch âm mưu đúng không?

Nhưng điều cô quan tâm hơn là một việc khác: “Anh đang bắt Dư Triệu Cảnh, vậy ai là người chịu trách nhiệm bắt Dư Triệu Phi thật?”

“Ba tôi phụ trách bắt cậu ta.”

Nói đến hai chữ “ba tôi”, giọng điệu của Trần Bạc Vũ có chút kiêu ngạo.

Ba của anh tên là Trần Trung Lương, nguyên là cục trưởng cục cảnh sát thành phố, chuyên gia hình sự trinh sát cấp quốc gia, cũng là thầy giáo của anh và Chu Diên.

Mấy năm trước ba anh về hưu. Trước khi về hưu, trong lòng ông ấy chỉ nhớ mãi không quên một việc chính là vụ án vỡ đập 26.7 xảy ra trong lúc ông ấy còn đang nhậm chức, nhưng lũ lụt đã tiêu hủy toàn bộ chứng cứ, biến thành một vụ án không có bằng chứng.

Tám năm trước, khi đàn anh ngồi trên bờ đê nhìn chằm chằm vào dòng nước lũ cuồn cuộn, ba anh đã nói với đàn anh: “Chuyện này có điều kỳ lạ.” 

“Chu Diên, cậu đừng nhụt chí, cậu phải lấy lại tinh thần đòi lại công lý cho người nhà của cậu.” 

“Sang năm tôi sẽ về hưu, sau khi tôi về hưu rồi, tôi sẽ để cậu trường kỳ phụ trách vụ án này.”

Không bắt được thủ phạm thật sự, ông ấy nói mình chết không nhắm mắt.

Cho nên vài ngày trước sau khi bắt được Trần Lăng Huy, ba của anh đã một lần nữa xuống núi vì tâm nguyện chưa hoàn thành này.

Ban đầu, ông ấy muốn thông qua việc thẩm vấn Trần Lăng Huy có được đột phá. Nhưng không có cách nào, không có vật chứng và nhân chứng, ai cũng không cạy được miệng của Trần Lăng Huy.

Trần Lăng Huy sống chết không chịu nhận, bọn họ đành phải đi tìm nghi phạm khác, cũng chính là nghi phạm của vụ án nổ súng Dư Triệu Phi lần này, cùng với bạn cùng lớp Dư Triệu Cảnh của Trần Lăng Huy.

Lần truy bắt hai anh em họ Dư này, bề ngoài người chỉ huy là anh, thực ra người chỉ huy thật sự là ba anh Trần Trung Lương.

Phương án truy bắt hôm nay cũng là do ba anh định ra, anh phụ trách dẫn đầu gióng trống khua chiêng đến Hoàng Hải chặn thuyền Bihar lại. Trên thực tế, tiểu đội đặc công thực sự lẳng lặng mai phục vào một con thuyền khác, vây quét vũ trang tư nhân của Dư Triệu Phi.

Hai ba con họ bắt tay cùng tiến, muốn tranh thủ tiêu diệt đội vệ sĩ của Dư Triệu Phi mà không có thương vong.

Đây mới là diện mạo thực sự của hành động truy bắt lần này.

“…”

Nghe Trần Bạc Vũ giải thích xong, Nhan Lôi im lặng một hồi lâu.

Nhìn lại những tin tức trên truyền thông. Ài, khó trách lại múa hát tưng bừng một trận như vậy, đúng là náo nhiệt quá.

Hai ba con họ lại lợi dụng truyền thông để ném bom xịt, muốn tạo ảo giác cho Dư Triệu Phi, cũng đùa giỡn với khán giả cả nước.

Chậc chậc chậc.

Hai ba con hồ ly nhà họ Trần.

Nhan Lôi có chút nghẹn họng, nghĩ lại đi, chắc chắn đêm qua Trần Bạc Vũ đã cùng với ba của anh sắp xếp xong xuôi phương án bắt người này.

Sau khi anh đưa cô về ngủ, anh lừa gạt được ánh mắt của tất cả mọi người.

Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa ngầm nghe được hai người họ nói chuyện, cảm nhận được kỳ phùng địch thủ thì tủm tỉm cười: “Giữa lúc trời sáng sửa đường sạn đạo, ngấm ngầm bí mật mở lối Trần Thương, vị cục trưởng Trần này là người thú vị. Con gái, hôm nào đưa ba đi gặp vị đồng nghiệp này.”

Một lão hồ ly còn chưa đủ, còn thêm một lão hồ ly nữa.

Nhan Lôi muốn xin tha, ba à ba tha cho con đi.

Con đã bị IQ của mọi người nghiền ép rồi.

Hu hu hu.

Cùng lúc đó, trong một văn phòng khác của bộ hình sự trinh sát tỉnh.

Một anh cảnh sát đang rót một ấm trà cho một cán bộ kỳ cựu, mà cán bộ kỳ cựu thì đang ghi chép gì đó.

Nơi này là tổ trọng án của sở cảnh sát, bên ngoài không gió không mưa, quá bình tĩnh yên lặng. Gần như ngay cả tiếng ồn ào trên đường cũng biến mất.

Không khí ở đây trông tương đối thả lỏng, so sánh với Trần Bạc Vũ thì tổ chuyên án này thậm chí còn không có màn hình lớn đang phát trực tiếp.

Nhưng anh cảnh sát biết rằng, mỗi người ở đây đều đang chuẩn bị một tấm lưới, thề phải bắt được nghi phạm của vụ án nổ súng kia về quy án.

Nhất là ông Trần Trung Lương, một nguyên cục trưởng cục cảnh sát mới được mời quay lại.

Nghe nói, cả tỉnh này ngoại trừ vụ án vỡ đập ngoài ý muốn kia thì không có vụ án nào mà lão đồng chí Trần Trung Lương không phá được.

Việc truy bắt Dư Triệu Phi hôm nay, ông ấy mới là người lãnh đạo thật sự.

Thời gian lúc này đã qua một giờ trưa, Dư Triệu Cảnh ở trên thuyền Bihar vẫn chưa lộ diện. Hai kẻ nghi phạm đều đang cố gắng kéo dài thời gian.

Trước mặt lão đồng chí Trần đang đặt một chiếc máy tính, trên đó viết ba cái tên Dư Triệu Cảnh, Trần Lăng Huy và Dư Triệu Phi.

Đầu đề lớn là: [Vụ án lớn vỡ đập nước Danh Hồ ngày 26.7.]

Thân là chuyên gia hình sự trinh sát, Trần Trung Lương có một thói quen là mỗi lần phá án đều phải viết một bản ghi chép phá án thật dài.

Trên máy tính của ông ấy đều có chi chít những giảng giải về phá án, chỉ có trang về vụ án vỡ đập chứa nước này đã từng là một mảng trống không.

Không có tình tiết vụ án.

Không có thủ phạm.

Không có nhân chứng.

Cũng không có bất kỳ vật chứng nào.

Đây chính là vụ án khó khăn nhất mà ông ấy đã từng gặp phải trong cả cuộc đời.

Tám năm trước, ông ấy đã đỡ người lính cảnh sát Chu Diên ngã gục xuống vũng bùn lên, nói với anh ta rằng đừng nản chí, phải tìm ra sự thật.

Thực ra, ông ấy cũng đang chờ đợi sự thật này, chờ đợi ròng rã suốt tám năm.

Bây giờ, cuối cùng cũng đã có ba kẻ bị tình nghi xuất hiện trên bút ký phá án của ông ấy, đây là hi vọng phá án duy nhất của bọn họ.

Trần Trung Lương tắt máy tính đi, bình tĩnh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, phát ra mệnh lệnh:

“Bắt đầu thu lưới đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi