CÙNG BA BA XUYÊN NGƯỢC VĂN PHÁ ÁN

Chẳng bao lâu trời rạng sáng, Đinh Doãn Hào mới về tới biệt thự nhà mình.

Theo sau là Bạch Vi Vi đang lê từng bước một, vừa mới bước vào huyền quan*, đèn đã chiếu trên gương mặt trơn bóng như ngọc của cô ta, những giọt nước mắt lờ mờ như ngọc trai trên khóe mắt kia vẫn chưa khô cạn.

*Huyền quan: là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.

Đêm nay tới cục cảnh sát làm loạn như vậy, cô ta cũng cực kỳ mệt mỏi, vì vậy bỏ áo khoác ra, đi vào trong phòng ngủ, giọng nói cứng ngắc đầy qua loa: “Anh đi ngủ trước đi, em đợi tin báo tới.”

Đinh Doãn Hào nhìn đồng hồ, thản nhiên an ủi: “Em yên tâm, bà ta chạy không thoát đâu. Nhiều nhất là thêm một ngày nữa, bà ta sẽ vĩnh viễn biến mất.”

“Em đợi tin báo tới.” Bạch Vi Vi vẫn không yên lòng, chỉ khi xác nhận người kia thật sự đã chết, cô ta mới có thể vĩnh viễn bình chân như vại làm cô chủ nhà họ Bạch của mình, làm Bạch Vi Vi độc nhất vô nhị kia.

“Anh đến phòng làm việc ngủ.” Đinh Doãn Hào đi qua một bên. 

Đi một chuyến tới cục cảnh sát, đêm nay bọn họ đều không còn chút buồn ngủ nào.

Mặc dù trên danh nghĩa bọn họ đã là vợ chồng, nhà họ Bạch và nhà họ Đinh cũng đã làm tiệc đính hôn, nhưng xét về mặt cá nhân, Bạch Vi Vi cũng không quá gần gũi với anh ta, dường như kém rất xa cuộc sống vợ chồng chân chính.

Giống như đêm nay, cô ta nghe được tin của Lục Gia Nhiên bèn chạy ra ngoài, làm việc xúc động không để ý tới hậu quả như thế, sẽ gây thêm rất nhiều phiền toái cho anh ta. Chết tiệt, có biết anh ta đã mạo hiểm bao nhiêu để tới cục cảnh sát tìm cô ta hay không? Chắc chắn là cô ta không biết, bởi vì trong mắt cô ta chỉ có người đàn ông tên Lục Gia Nhiên kia thôi.

Trước kia anh ta tha thứ cho kẻ hai lòng như cô ta thì đã là ti tiện rồi, nhưng anh ta cứ hết lần này tới lần khác trở nên không có lòng tự trọng. Đã biết rõ là cô ta thích Lục Gia Nhiên, nhưng chính mình vẫn tới nhà họ Bạch cầu hôn. Các người nói xem, có phải bản thân anh ta đã quá hèn mọn rồi hay không?

Tới phòng làm việc, Đinh Doãn Hào đấm vào vách tường, một cơn đau truyền tới mu bàn tay, anh ta cảm thấy mình chỉ là một tên ngốc, nhưng tại sao vẫn không thể vứt bỏ cô ta?!

Anh Xà đã cảnh cáo bọn họ, nhất định không được có chút quan hệ nào với cảnh sát. Mười hai con giáp đã bị tổn thất nặng nề, các con giáp còn lại tuyệt đối không được để lộ ra sơ hở nào, phải thoát khỏi phạm vi nghi ngờ của cảnh sát.

Nhưng khi anh ta vừa nghe nói cô ta đi tới cục cảnh sát tìm Lục Gia Nhiên, anh ta cứ vậy mà đi theo. Bạch Vi Vi là một người phụ nữ điên cuồng vì Lục Gia Nhiên, chẳng lẽ anh ta cũng là người đàn ông điên cuồng giống vậy sao?

Không nghỉ ngơi, Đinh Doãn Hào mở máy tính trên bàn ra, cắm một cái USB đã được mã hóa. Anh Xà đã nói, muốn tìm anh ta thì dùng món đồ này chuyển IP sang nước ngoài, nhưng không thể sử dụng quá nhiều lần, đề phòng cảnh sát hình sự quốc tế cũng dính vào.

Mở USB ra, nhấp vào giao diện khởi động máy, khung chat bắ.n ra, bấm vào xác nhận, kết nối với IP nước ngoài, khởi động hệ thống đối thoại đã được mã hóa bằng rất nhiều lớp khóa.

[Phòng trò chuyện thuyền cứu nạn Noah 2.0]

Hai năm trước thuyền cứu nạn Noah vẫn chưa bị chìm, cơn hồng thủy cũng không thể gột rửa đi hận thù trong đáy lòng của bọn họ.

Người xưa nói hận thù sẽ kéo dài không có hồi kết. Đối với mười hai con giáp như bọn họ, cái gọi là hận, là một loại nhớ mong hòa cùng hô hấp và tiếng tim đập, không chết thì không dừng.

Anh Xà đang online.

Đinh Doãn Hào biết chuyện gì cũng không gạt được con rắn này, nên dứt khoát thẳng thắn nói ra chuyện tối nay trước luôn.

[Tôi]: Vợ chưa cưới của tôi Bạch Vi Vi tới cục cảnh sát thăm Lục Gia Nhiên, tôi cũng đi theo. Thật xin lỗi, tôi đã không nghe theo mệnh lệnh của ngài. Tôi biết hiện tại cảnh sát đang hoài nghi chúng ta, chúng ta phải tránh đi tầm mắt của cảnh sát, nhưng nếu không đưa cô ta về, chúng ta còn gặp nguy hiểm lớn hơn nữa…

Anh ta vô cùng cẩn thận đánh chữ “Ngài”, anh Xà không thích người khác gọi anh ta là “Anh”, phải gọi chữ “Ngài” cao quý. Điều này đại biểu cho việc anh ta ở vị trí chỉ huy trong đoàn đội.

[Xà]: Cậu nghe theo lệnh của cô ta à?

Đây là chất vấn, ang Xà đang chất vấn anh ta có còn đầy đủ trung thành với anh ta không, hay là vì tình yêu mà mù mị hết đầu óc rồi.

[Tôi]: Bạch Vi Vi không hề biết chuyện gì, cũng không ra lệnh gì với tôi. Ngài yên tâm, tôi vĩnh viễn sẽ không bị cô ta mê hoặc. Mục tiêu của tôi chính là sản nghiệp của nhà họ Bạch ở sau lưng cô ta.

[Xà]: Bởi vì sai lầm của cô ta, chúng ta đã tổn thất nhiều chiến hữu như vậy. Cậu nên biết, nếu không phải nể mặt cậu, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô ta sống tới bây giờ. Cô ta còn đáng chết hơn cả mấy tên phản bội.

[Tôi]: Tôi hiểu, nhưng tôi dùng tính mạng của mình để đảm bảo với ngài. Sau này cô ta sẽ không tái phạm lỗi lầm như vậy nữa, đợi đến lúc cô ta gả cho tôi, tôi sẽ là con rể duy nhất của nhà họ Bạch. Đến lúc đó, ngài với tôi cùng hợp tác với nhau, cứ như vậy, sản nghiệp trang sức khổng lồ bên nước ngoài của nhà họ Bạch cũng sẽ trở thành vật trong lòng bàn tay ngài.

[Xà]: Sản nghiệp trang sức của nhà họ Bạch, đây là lý do sống của cô ta. Nếu cô ta không phải là cô hai của nhà họ Bạch, cậu cũng biết cô ta hoàn toàn sẽ không sống được đến bây giờ.

Vượt trên cả sống chết của bạn bè, tất nhiên anh Xà lại càng để ý tới lợi ích hơn.

Sản nghiệp trang sức của nhà họ Bạch có giá trị trên trăm triệu, anh ta biết anh Xà không nỡ vứt bỏ con cờ Bạch Vi Vi này.

[Tôi]: Tài sản của nhà họ Bạch tuyệt đối sẽ không rơi vào tay người khác, xin ngài yên tâm, chờ sau khi chúng tôi kết hôn, tôi nhất định sẽ thâu tóm cả nhà họ Bạch, cho ngài một cái công lý.

[Xà]: Có điều, tôi nhìn qua hướng đi của cậu, cậu còn muốn giúp Bạch Vi Vi giết người, là thật sao?

Đinh Doãn Hào ngẩn người, anh Xà ca không hổ là anh Xà, nhất cử nhất động của mình đều rơi vào trong mắt anh ấy. Anh Xà đúng thật là không có chỗ nào vắng mặt, không có gì là không biết.

Phải nhanh chóng trả lời lại.

Anh Xà không thích ai trả lời dây dưa.

Đại não của Đinh Doãn Hào nhanh chóng suy nghĩ, anh ta biết đây là bước ngoặt quan trọng.

[Tôi]: Tôi phải giúp cô ta giết một bà cụ. Ngài yên tâm, lần này tôi sẽ không để lại dấu vết gì. Tôi sẽ không ngu ngốc giống như John, sẽ không để lại người sống cho cảnh sát kiểm chứng.

[Xà]: Cậu lên kế hoạch để cho bà ta bị bao vây trong vùng ngoại ô rồi chết đói sao?

[Tôi]: Đúng, chết đói. Chỉ cần sau thời gian ba ngày, chắc chắn bà ta sẽ chết. Hơn nữa còn là chết đói, trên người không có vết thương, tuyệt đối sẽ không để lại dấu vết giằng co nào. Cho dù cảnh sát có tìm được thi thể của bà ta, cũng chỉ nghĩ bà ta lạc đường ở ngoại ô, không đi ra được, sau đó mới bị chết đói, tuyệt đối sẽ không hoài nghi do ai mưu sát.

[Xà]: Thời gian ba ngày quá dài, cảnh sát có khả năng sẽ biết được mưu kế của cậu. Đừng quên, người mà cậu muốn giết kia có quan hệ với Trần Trung Lương.

Đinh Doãn Hào vô cùng kinh hãi, ngay cả bà cụ đó là ai mà anh Xà cũng biết!

Trên người anh ta không khỏi toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ anh Xà cử người theo dõi bên cạnh mình và Bạch Vi Vi? Giống như anh ta cài John bên cạnh Hàn Vận Ngọc?

Anh ta nhớ tới lời cảnh cáo trước kia của anh Xà, không ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta…

Nhưng hiện tại không phải thời điểm để tự hỏi. Phải trả lời, phải nhanh chóng trả lời lại ngay, hủy đi dấu vết sợ hãi của bản thân.

Ngón tay Đinh Doãn Hào đều đang run rẩy, rất nhanh anh ta đã đánh xuống mấy dòng chữ.

[Tôi]: Ngài yên tâm, bà ta đã rời khỏi vùng ngoại ô thành phố, đi sâu vào trong vùng rừng núi rồi. Bà ta tuyệt đối sẽ không bị cảnh sát lần ra dấu vết, chẳng mấy chốc nữa bà ta sẽ chết.

[Xà]:  Tại sao Bạch Vi Vi lại muốn đối phó với một bà cụ ở nông thôn?

[Tôi]: Cô ta nói bản thân rất chán ghét Nhan Lôi kia, tôi nghĩ nếu Nhan Lôi kia ở chung nhóm với cảnh sát, thì chắc bà cụ này là mẹ của cô ta, nên dứt khoát giúp Bạch Vi Vi đánh đòn phủ đầu với họ Nhan kia.

Đinh Doãn Hào nhanh chóng bịa ra một cái cớ giả dối, Bạch Vi Vi bất hòa với Nhan Lôi là thật, nhưng Bạch Vi Vi muốn g.iết chế.t bà Nhan, là do trong lòng cô ta muốn làm như vậy.

[Xà]:  Lần sau không được làm mấy chuyện như vậy nữa. Cậu nhớ phải kỹ, việc chúng ta phải làm không phải là chọc giận cảnh sát ra tay tàn nhẫn, mà là che giấu, tùy thời cơ hành động. Từ nay về sau cậu không được đi tới cục cảnh sát nữa.

[Tôi]: Tôi hiểu rồi, lần này thật sự xin lỗi.

Sau đó anh Xà không trả lời lại tin nhắn nữa, Đinh Doãn Hào thở dài nhẹ nhõm một hơi, rút USB ra, số liệu trong máy tính tự động hủy bỏ. Giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Tại sao Bạch Vi Vi muốn gi.ết ch.ết bà Nhan?

Ngay cả anh Xà không gì là không biết cũng không biết được lý do.

Nhưng anh vẫn nhớ rõ cảnh tượng kia, tám năm về trước, Bạch Vi Vi than thở khóc lóc nói với anh ta rằng: “Thì ra chị em cái gì cũng biết!” 

“Em xong đời rồi!” 

“Doãn Hào, anh nói xem, vì sao chị ấy lại không chịu buông tha cho em chứ!” Sau đó là lần đầu tiên cô ta nằm trong lồng ng.ực của anh ta khóc, thân hình xinh đẹp run rẩy trong lòng anh ta, sợ hãi tựa như chú chim nhỏ bị dính cơn mưa to xối xả.

Trong khoảnh khắc đó, anh ta thừa nhận tim của mình càng thêm rung động.

Thật ra các nhà quyền quý trong thành phố này cũng chỉ có mấy nhà, trước kia đôi bên cũng liên lạc với nhau rất nhiều, cho nên con cháu lui tới qua lại cũng rất thường xuyên.

Từ lúc 8 tuổi anh ta đã quen biết với cô hai nhà họ Bạch, Bạch Vi Vi. Mặc dù cô ta không xinh đẹp động lòng như chị gái Bạch Tường Tường của mình, nhưng vẻ mặt yếu đuối như hoa lê dính mưa, đều khiến người đàn ông nào cũng mềm lòng.

Nếu Bạch Vi Vi chán ghét anh ta, thì trước kia sẽ không trốn trong ngực của anh ta khóc.

Đây là suy nghĩ anh ta tự cho mình là đúng.

Vì vậy, anh ta đã đồng ý với Bạch Vi Vi giữ kín bí mật. Đây cũng là bí mật giữa hai người họ.

***

Rất nhanh, trời đã sáng.

Buổi sáng sớm ngày thứ hai bà Nhan mất tích đã tới.

Cho đến hiện tại, bà ấy đã đi lạc hơn 36 tiếng đồng hồ.

Nhan Lôi bận rộn cả đêm, nhưng vẫn không tìm được tung tích của bà Nhan. Sự việc bắt đầu phát triển theo hướng quỷ dị.

Căn cứ vào đoạn ghi hình ở cửa bệnh viện, 9 giờ tối hôm qua bà ấy gọi một chiếc xe rời khỏi bệnh viện số ba thành phố, trong một tiếng sau đã có tất cả sáu camera ở giao lộ quay được hình ảnh của chiếc xe này.

Dựa theo đường đi, chiếc xe này chở bà ấy đến khu thăm quan công viên rừng rậm. Nhưng chuyện này quá mức quỷ dị, một bà cụ nửa đêm lại chạy tới công viên rừng rậm làm gì? Chẳng lẽ bà ấy muốn tới khu thăm quan để tìm con gái?

Đại đội cảnh sát giao thông lập tức theo dõi thông tin của chủ xe, lại phát hiện đây là một chiếc xe hàng giả, chủ xe đã báo mất biển số xe từ sớm. Nói cách khác, có thể bà ấy đã lên trúng xe đen*.

*Xe đen: ý chỉ những chiếc xe chở khách nhưng có ý đồ xấu với khách hàng.

Nhan Lôi biết là trong vùng ngoại thành có rất nhiều xe đen thường xuyên lui tới, khoảng thời gian trước còn có một sinh viên bị xe đen vơ vét hết tài sản. Nhưng vừa nhìn vào bà cụ này đã biết là người không có tiền gì, tài xế xe đen bắt cóc một bà cụ từ nông thôn đến để làm gì chứ?!

Không hợp lý, vụ án này ngày càng không hợp lý rồi.

Cô nghĩ mãi cũng không ra, sao lại trùng hợp đến vậy, nửa đêm bà ấy bắt một chiếc xe ở trước cửa bệnh viện, trùng hợp lại gặp trúng xe đen?

Cô lại gọi điện cho bảo vệ của bệnh viện số ba thành phố, biết được trước đây chưa từng có cuộc gọi báo nguy hiểm xe đen nào, chiếc xe đen này tới rõ ràng không hợp lý.

Nhưng đêm đó lúc bà Nhan rời khỏi bệnh viện, trùng hợp lại chỉ có một chiếc xe đen dừng trước cửa bệnh viện!

Đáng giận mà…

Trước khi bà Nhan mất tích đã xảy ra chuyện gì?!

Nhan Lôi suy nghĩ, lấy đoạn ghi hình giám sát ở bệnh viện ra xem. Cô có một tia trực giác. Chiếc xe đen không tốt lành kia có liên quan tới bệnh viện.

Camera ghi hình ở bệnh viện cho thấy, bà ấy đi tới khoa phụ sản, hỏi thăm hai ba y tá, sau đó bà muốn chạy vọt tới phòng sinh nhìn trẻ sơ sinh, kết quả xảy ra một chút xung đột với y tá trưởng Tần. Tiếp đó bà cụ rời khỏi khoa phụ sản, vào WC một lần, rồi từ cửa sau rời đi. Lúc đó nhìn qua cảm xúc của bà không có vấn đề gì.

Cô lại xem đoạn ghi hình trước phòng vệ sinh của bà ấy, từ lúc đi cho đến lúc ra tới nửa tiếng đồng hồ. Tuy rằng thời gian hơi dài, nhưng suy xét đến việc bà là một bệnh nhân thần trí mơ hồ mắc chứng si ngốc của người già, thời gian ở trong nhà vệ sinh dài chút cũng không có gì đáng nghi.

Trên đường từ nhà vệ sinh đến cửa sau, bà Nhan đụng phải hai cô y tá, y tá mắng vài câu, sau đó bà ấy đi ra khỏi cửa, chạy thẳng đến xe đen kia…

Đợi đã…

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình…

Vẻ mặt của bà ấy vô cùng bình tĩnh tự nhiên.

Tựa như bà ấy biết ngoài cửa có một chiếc xe đang chờ mình?

Cô nhìn lại một lần nữa cảnh tượng bà ấy lên xe, bà ấy gõ cửa kính xe, tài xế đeo kính râm mở cửa ra, bà ấy trực tiếp lên xe… Không đúng, chỗ này có vấn đề!

Cô gọi ông Nhan tới, hỏi: “Ba, lúc ba và mẹ ra ngoài bắt xe là bàn chuyện giá cả trước khi lên xe, hay vẫn là sau khi lên xe rồi mới bàn tới giá cả?”

Ông Nhan không chút nghĩ ngợi đã nói: “Nhất định là bàn chuyện giá cả trước khi lên xe rồi, lỡ đâu tài xế người ta lừa lấy nhiều tiền của chúng ta thì sao đây?”

Hiện tại Trần Bạc Vũ cũng đã hiểu ra: “Mẹ em chưa bàn giá cả với tài xế đã trực tiếp bước lên xe. Điều này cho thấy, xe đen kia cố ý tới đón bà ấy, hoặc là trước đó bà ấy đã bàn bạc giá cả với tài xế xe đen rồi.”

“Trước đó bà ấy không thể bàn giá, trên người bà ấy không có công cụ truyền tin.” Nhan Lôi suy tư một lúc, nói: “Em cảm thấy, có thể trong bệnh viện có người giúp bà gọi chiếc xe đen kia…”

Ông Nhan không rõ: “Nhưng mẹ con cũng không có người quen nào trong bệnh viện, ai sẽ giúp bà ấy gọi một chiếc xe tới đó đây?”

“Không biết nữa, chúng ta giả dụ như trong bệnh viện có người nào đó hợp tác với tài xế xe đen kia, kẻ đó có thể nghĩ rằng rất dễ khống chế bà ấy, cho nên mới nhờ tài xế xe đen kia tới đón bà.” Nhan Lôi phỏng đoán nói: “Có lẽ, kẻ đó còn nói cho mẹ biết lên chiếc xe này, là có thể nhìn thấy con gái của mình. Vậy nên mẹ con không hỏi gì đã bước lên chiếc xe đen kia!”

“…”

Trần Bạc Vũ và ông Nhan đều trầm mặc, vấn đề đặt ra ở đây là chuyện này là bắt cóc trắng trợn, là bắt cóc có dự tính trước!

Hiện tại, vụ án của bà ấy vẫn là vụ án đi lạc, vẫn không thể đẩy lên thành vụ án bắt cóc có mức độ hình độ cao. Muốn xác định là bắt cóc, nhất định phải tìm thêm chứng cứ.

Lúc này, trong tai truyền tới giọng nói của ba ruột: “Lôi Lôi, con quay lại phòng quan sát đi, ba phát hiện chỗ dừng xe của chiếc xe đen kia. Có thể bà ấy vẫn chưa đi tới công viên rừng rậm đâu, mà đã trực tiếp xuống xe ngay giữa đường!”

Nhan Lôi lập tức quay trở về phòng quan sát, cô dựa theo diễn giải của ba mình, điều tra hai camera ghi hình tại hai giao lộ mà chiếc xe đen kia đi qua.

Ba giải thích với cô rằng đoạn ghi hình này có vấn đề ở đâu, Nhan Lôi lại quan sát, quả nhiên không sai, xem ra xe này thật sự dừng lại một khoảng thời gian ngắn ở nửa đường.

“Mẹ em không đi tới công viên rừng rậm, bà ấy xuống xe ở chỗ này!” Nhan Lôi chỉ chỉ lối vào của cầu vượt, đây là nơi đặt camera giám sát thứ hai.

Trần Bạc Vũ đứng ở sau lưng cô, nghe vậy lập tức đi tới: “Nghĩa là sao?”

Nhan Lôi giải thích: “Anh xem, trên đoạn đường này có hai camera giám sát, khoảng cách giữa hai camera giám sát là 2 km. Lúc ấy tốc độ xe chạy tối thiểu trên đường là 60 yard*, tốc độ của 60 yard là 96 km/giờ. Nói cách khác, xe chạy 1 phút được 1.6 km. Vậy nên mọi người xem khoảng thời gian tổng cộng để đi qua hai camera giám sát này chỉ bảo trì trong khoảng 1-2 phút.”

*1 yard = 0,9144 mét

Ngừng một chút, cô lại chỉ chỉ vào xe đen: “Chỉ có chiếc xe này, chạy từ giao lộ thứ nhất tới giao lộ thứ hai, nó tốn tới 3 phút rưỡi.”

“… Vậy xe đen này đã dừng xe giảm tốc rồi.”

Trần Bạc Vũ đã hiểu ra. Chính vì vậy, xe đen mới đi qua giao lộ thứ hai chậm hơn khoảng chừng nửa phút so với mấy xe khác.

Nhan Lôi gật đầu, giải thích: “Có lẽ mẹ em chắc đã xuống xe ngay điểm mù giữa hai camera giám sát. Sau đó, tài xế xe đen tiếp tục lái xe, lái một đường tới công viên rừng rậm… Em đoán, có thể là hang ổ của tài xế lái xe đen ở gần công viên, hoặc là hắn cố ý mê hoặc bà ấy xuống xe ở một địa điểm cụ thể.”

“Tài xế xe đen này là một phần của vụ bắt cóc.” Trần Bạc Vũ thản nhiên nói.

Hiện tại anh cũng đã hiểu ra, không phải bà ấy lên xe đen, mà là cố ý bị bắt cóc!

Xe đen còn biết né tránh camera ngầm của cảnh sát, cố ý chuyển hướng tìm kiếm về khu công việc rừng rậm, đây là một âm mưu đã được lên kế hoạch từ trước.

“Còn có cách khác có thể chứng minh.” Nhan Lôi chỉ vào một chiếc xe taxi chạy ngang qua màn hình: “Trên những xe taxi như này thường sẽ có camera hành trình, hơn nữa thời gian lưu trữ cũng lâu. Nếu tính toán dựa theo thời gian, lúc bà ấy xuống xe, chiếc taxi này có đi ngang qua, chắc hẳn quay lại được gì đó.”

Bên trong camera giám sát, bảng số xe của xe taxi rất dễ thấy, chuyện này không nên chậm trễ, Trần Bạc Vũ lập tức liên hệ hãng xe của xe taxi đó, nhờ bọn họ gửi camera hành trình của chiếc xe đó đến đây.

Trong camera giám sát cho thấy, buổi tối 9 giờ 34 phút, lúc chiếc xe này chạy ngang qua giao lộ, đã quay lại được hình ảnh như sau: Một chiếc xe màu đen có rèm che dừng ở bên đường, bà Nhan bước ra từ trong xe đó.

Chờ bà ấy xuống xe xong, cái xe đen kia lập tức tăng tốc, xông về giao lộ thứ hai. Tất nhiên, nó không muốn để cho cảnh sát giao thông phát hiện mình đã từng dừng xe ở đoạn đường này.

Nhưng khi xe đã dừng lại, lúc tăng tốc vẫn cần có thời gian. Lúc chạy qua giao lộ thứ hai chiếc xe đen nhỏ vẫn chạy chậm khoảng nửa phút, nên mới lộ ra sơ hở rất nhỏ này.

Xác nhận không có nhầm lẫn, Nhan Lôi hít một hơi lạnh. Suy đoán của ba một chút cũng không sai, bà ấy không tới công viên rừng rậm, bà ấy xuống xe ở chỗ đường giao lộ cầu vượt!

Từ đó, bọn họ mới xác định được địa điểm đặt chân thứ hai của bà cụ, dưới cầu vượt.

Chỗ gần cầu vượt là chỗ nào đây? Trần Bạc Vũ nhanh chóng tra bản đồ, chỉ thấy sau cầu vượt này đều là núi. Nơi này là một phần của dãy núi Nam Sơn, ít ai lui tới, ngược lại còn có chút gần với công viên Nam Sơn nơi mà Phương Tiểu Nam từng té từ trên sườn dốc xuống.

“Sau cùng mẹ em mất tích ở gần chỗ Nam Sơn.”

Nhan Lôi đưa ra kết luận, cô nhìn chăm chú vào một chỗ trên bản đồ, trong phạm vi vài trăm dặm đều là núi non trùng điệp, lúc tìm kiếm giải cứu Phương Tiểu Nam đã tốn rất nhiều thời gian, huống chi chỉ là một bà lão mắc chứng si ngốc của người già.

Trong lòng cô bỗng nhiên có một dự cảm xấu, bà Nhan, có phải đã gặp nạn rồi hay không?

Có câu này, trong lòng cô và Trần Bạc Vũ đều hiểu, nhưng không ai dám nói ra. Có thể là, bà cụ đã hứng chịu lấy sự trả thù của anh Xà.

“Cái chết tiếp theo không phải là của một người không quan trọng như Hàn Vận Ngọc đâu.” Đây là cảnh cáo của anh Xà, có thể anh Xà đã trả thù lên người mẹ cô.

Ông Nhan vẫn còn buồn bực: “Lôi Lôi, tại sao tài xế xe đen này lại phải làm như vậy? Đây là lần thứ hai mẹ con tới thành phố này, bà ấy không thể nào đắc tội với người bản địa nào ở đây hết!”

Hốc mắt Nhan Lôi đỏ lên, bà Nhan cũng không đắc tội với ai, mà là bị liên lụy quá nhiều từ việc cô tra vụ án mười hai con giáp, nói không chừng anh Xà đang trả thù lên trên người mẹ của nguyên chủ.

“Chú Nhan.” Trần Bạc Vũ lo cơ thể của ông cụ sẽ không chịu nổi, bèn nói: “Chú đến phòng tiếp khách nghỉ ngơi một lát đi ạ, cháu phụ Lôi Lôi tiếp tục xem. Bà ấy vẫn chưa đi được bao xa.”

“Được. Haiz…”

Ông Nhan thở dài một tiếng, rồi rời khỏi phòng quan sát.

Chờ đến khi ông ấy vừa rời đi, Nhan Lôi có chút không chịu nổi nữa, cô ngồi trên ghế sô pha, che đi đôi mắt đang ê ẩm.

Nếu bà Nhan mất tích thật sự là do anh Xà làm, đó chẳng phải là tai họa do cô gây ra sao? Cô đã mang họa sát thân đến bà Nhan.

“Hu hu.” Cô nhịn cả một đêm, hoàn toàn không chịu nổi nữa, chỉ cảm thấy khó chịu muốn khóc: “Bạc Vũ, mẹ em không có người quen ở đây, anh nói xem, bà chỉ là một bà cụ đến từ nông thôn, sao có thể đắc tội người nào được chứ? Sao vô duyên vô cớ lại bị tính kế bắt cóc chứ? Là lỗi của em… Là do em tra án làm liên lụy tới bà… Đều do em không tốt!”

Cô bỗng nhiên trở nên rất yếu đuối. Từ lúc tra án đến nay, cô vẫn luôn giữ tư thái dũng cảm tiến tới. Chỉ có giờ phút này, cô chợt phát hiện ra mình cũng rất nhỏ bé, cũng sẽ bàng hoàng và bất lực.

Ba nói rất đúng, cô còn trẻ, vô tri và ngây thơ, mà người vô tri thì thường không biết sợ, không biết sự đáng sợ của bóng tối, mới hiểu rõ muốn kiên trì làm người chính nghĩa khó khăn biết bao nhiêu …

Trần Bạc Vũ ngồi xổm xuống, gắt gao ôm cô vào ngực, vô cùng áy náy nói: “Lôi Lôi, đây không phải là lỗi của em, vì em giúp bọn anh tra án nên mới rước họa vào thân. Đây là lỗi của anh, thật xin lỗi.”

Chết tiệt! 

Tại sao anh lại khiến cô dính líu vào chuyện này?!

Lần đầu tiên Trần Bạc Vũ hối hận về sự vô dụng của mình.

Anh nên nghe lời của đàn anh sớm hơn một chút, khiến cho Lôi Lôi không dính dáng vào.

Nhưng hiện tại nói gì cũng không thể cứu vãn được nữa, anh nhắm mắt lại, cảm nhận nàng cũng đang áy náy tự trách, anh chỉ có thể sâu sắc xin lỗi với cô: “Thật xin lỗi.” 

Chỉ nghe thấy Nhan Quốc Hoa nói trong tai nghe: “Con gái, con khóc cái gì mad khóc? Chuyện bà Nhan mất tích không liên quan gì tới con. Không phải con đã nói với ba thi thể của bà ấy trong nguyên tác cũng bị phát hiện ở nơi hoang dã đấy sao? Còn không phải là tình huống trước mắt này à? Cô gái nhà họ Nhan kia trong nguyên tác cũng không liên quan gì tới vụ án, vậy sao bà cụ vẫn bị bắt cóc tới nơi hoang dã chứ?”

Vì vậy, Nhan Quốc Hoa đưa ra kết luận: “Đây rõ ràng là có người muốn g.iết ch.ết bà Nhan, không liên quan gì tới việc con tra án cả!”

!!!

Một lời đánh thức người trong mộng.

Đúng vậy, trong nguyên tác bà ấy cũng lạc đường y như thế, cũng chết ở khu hoang dã, cảnh sát tìm suốt nửa tháng mới phát hiện ra thi thể của bà ấy. Nhưng nguyên chủ Nhan Lôi chưa từng điều tra về vụ án mười hai con giáp, không có khả năng đắc tội tới anh Xà!

Đúng vậy, bà ấy mất tích không liên quan gì tới anh Xà, đây là có người có ý định mưu sát bà Nhan!

Trong nháy mắt Nhan Lôi ngừng khóc, lúc này cô không nên ân hận đa sầu đa cảm, người đã mất tích 36 tiếng, nếu không tìm được thì bà ấy thật sự đang gặp nguy hiểm!

Cô lập tức nói: “Trần Bạc Vũ, anh giúp em một tay, mẹ em nhất định là bị bắt cóc, trước khi lập án hình sự, thì vẫn dùng máy bay không người lái gắn thêm dụng cụ thăm dò tia hồng ngoại đến kiểm tra khu rừng rậm kia!”  

“Được.”

Anh trả lời cô.

Nhan Lôi lại suy nghĩ, nếu có thể loại trừ tình nghi do anh Xà ra tay, thế thì, cô vẫn cảm thấy: “Người trong bệnh viện có vấn đề! Nhất định là người kia ở trong bệnh viện thông đồng với tài xế xe đen bắt cóc mẹ em! Sự viện không thể vừa khéo như vậy được, mẹ em lên chiếc xe đen kia, nhất định là do người trong bệnh viện đã sắp xếp trước!”

Nói xong, cô bèn đứng dậy, tiếp tục điều tra đoạn ghi hình, bắt đầu xem từ giây đầu tiên bà cụ đi vào bệnh viện số ba thành phố thành phố, không bỏ qua từng giây từng phút nào.

Phút thứ 10, bà ấy tới được khoa phụ sản…

Phút thứ 15, bà ấy đã xảy ra xung đột với y tá…

Phút thứ 20, bà ấy muốn xông vào khoa phụ sản, bị y tá trưởng Tần ngăn lại…

Phút thứ 25, bà ấy từ khoa phụ sản đi ra, dạo chơi trong chốc lát, rồi đi vào nhà vệ sinh ở lầu hai…

Sau đó, bà ấy ngồi ngốc trong nhà vệ sinh nửa tiếng, trong suốt quá trình theo dõi, chỉ có bà ấy đứng trong điểm mù của nhà vệ sinh, ai cũng không biết bà ấy ở bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Không… Nhan Lôi nhìn kỹ lại màn hình một hồi, phát hiện trong nửa tiếng này, có hơn 20 người đi vào trong nhà vệ sinh. Trong đó có 5 nhân viên y tá.

Tính toán thời gian, người ở trong nhà vệ sinh lâu nhất chính là… y tá trưởng Tần!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi