CÙNG BA BA XUYÊN NGƯỢC VĂN PHÁ ÁN

Một tháng sau khi xảy ra vụ án nổ ở núi Nam Sơn.

“Đóa hoa chính nghĩa” Nhan Lôi vẫn không rõ tung tích.

Mặc dù trên ti vi vẫn còn đang phát thông báo tìm người, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng vụ nổ dữ dội đến vậy, hơn phân nửa là đến cả hài cốt Nhan Lôi cũng không còn, cho nên mới không có cách nào tìm được bất kỳ dấu vết nào.

Thành phố muốn tổ chức cho cô một buổi tang lễ thật lớn, phải cử người về quê mời ba mẹ nuôi của cô tới. Vì vậy, Trần Bạc Vũ xin nghỉ phép một tuần, anh thật sự không yên tâm về sức khỏe của ba mẹ vợ, anh muốn chính miệng mình nói tin tức này cho người nhà họ Nhan.

Nhà họ Nhan sâu trong núi lớn, con đường này rất khó tìm. Trước tiên Trần Bạc Vũ đi đến thị trấn nhỏ gần thôn, trưởng trấn của trấn này cùng anh đi đến thôn họ Nhan trực thuộc trấn của ông ta.

Núi lớn cực kỳ lớn, chỉ có một cái lối nhỏ bùn lầy đi vào thôn họ Nhan. Khi vào núi, trưởng thôn của thôn họ Nhan tự mình đến đón bọn họ, còn nói: “Làm phiền anh rồi, khách quý đến thăm!”

Đường đi đến nhà họ Nhan, nhân viên đi cùng vô tình đá vào một hòn đá. “Tùm”, hòn đá nhỏ theo khe rãnh, lăn thẳng vào trong nước suối.

Trưởng thôn bỗng nhiên dừng bước: “Đợi tôi một chút.”

Nói xong, vị trưởng thôn này lập tức xắn ống quần lên, trực tiếp nhảy vào rãnh, nhặt hòn đá nhỏ vừa bị đá xuống lên.

Trưởng thôn nói, thôn họ Nhan này ở chỗ sâu trong núi lớn, hệ thống dẫn nước tưới tiêu của sông ngòi nơi đâu không được phát triển, vì vậy vô cùng thiếu nước.

Mà con suối nhỏ chảy róc rách này có liên quan đến thu hoạch vụ thu của mấy trăm mẫu ruộng trong thôn, vì vậy không thể có bất kỳ đồ linh tinh gì làm tắc nghẽn.

Tiếp đó, trưởng thôn nói với bọn họ: “Người ở trong núi lớn như chúng tôi, điều kiện gì cũng thiếu thốn cả, trình độ học vấn của giáo viên trong trường cũng chỉ có Trung cấp mà thôi. Trong thôn có thể có một người liệt sĩ như Nhan Lôi thế này, thật sự là tuyệt vời lắm rồi!”

Lần này Nhan Lôi hy sinh, cả nước đều gọi cô là đóa hoa anh hùng, ngay cả trưởng thôn là ông ta cũng cảm thấy vẻ vang mặt mũi. Cứ như là điều tuyệt vời không chỉ là bản tHàn Nhận Lôi mà còn là cái vùng đất nghèo khổ, khốn đốn này của bọn họ.

Trần Bạc Vũ không đáp lời. Anh chỉ nhìn đường núi bùn lầy, tưởng tượng ra cảnh cô đi học khi còn bé.

Không bao lâu đã đến thôn họ Nhan, cha mẹ nuôi của Nhan Lôi sống ở một căn nhà cũ ở cuối thôn.

Trần Bạc Vũ chính miệng nói tin tức này cho ông Nhan, bà Nhan bị mắc bệnh Alzheimer cũng dời cái ghế đẩu nhỏ đến, cẩn thận nghe lời anh nói, cuối cùng bà ấy si ngốc hỏi: “Tiểu Trần, bé con nhà chúng mình có thể sống không?”

“…”

Bỗng nhiên Trần Bạc Vũ không muốn ở lại nữa.

Ông cụ Nhan chạy ra ngoài hút một điếu thuốc, lúc trở về, ông dùng nước suối rửa mặt, hốc mắt đỏ hoe thương lượng với anh: “Dù sao Lôi Lôi cũng là con dâu đã gả vào nhà họ Trần. Chuyện tang lễ, con cứ toàn quyền tổ chức đi. Đúng rồi, con nói với chính phủ một tiếng, chọn cho con bé một nơi nghĩa trang tốt một chút.”

Trần Bạc Vũ bình tĩnh không thay đổi, nói: “Nghĩa trang đã chọn xong rồi, cô ấy là liệt sĩ, sau này sẽ vào nghĩa trang liệt sĩ.”

“À!” Ông Nhan gật đầu, thầm nghĩ như vậy cũng tốt, nghe nói con nít trong thành phố đi chơi xuân cũng sẽ đến nghĩa trang liệt sĩ làm lễ truy điệu liệt sĩ. Như vậy thì, tiết thanh minh hằng năm, ông cũng không cần phải trèo đèo lội suối đi vào trong thành phố đốt vàng bạc cho con gái.

Sau đó, Trần Bạc Vũ nói muốn đưa hai người bọn họ vào trong thành phố ở, anh sẽ xem hai người là cha mẹ ruột của mình.

Nhưng mà ông Nhan lại phất tay, từ chối lời mời của anh: “Hai người già chúng ta ngớ người không quen ở thành phố, vừa đến nơi đó thì ba sẽ nghĩ đến mấy đứa nhỏ số khổ ở nơi này của ba. Hơn nữa, gà vịt trong nhà ba đều cần có người trông nom.”

Trần Bạc Vũ biết nhà họ Nhan ở trong thôn cũng không xem là giàu có, nguồn kinh tế duy nhất trong nhà chủ yếu là bán gà, bán vịt. Thu nhập một năm của hai ông bà chỉ có ba nghìn đồng, nhiêu đó chỉ bằng số lẻ tiền mua túi xách của mấy cô nhóc thành phố.

Hai ông bà nhà họ Nhan cứ luôn từ chối không muốn vào thành phố, Trần Bạc Vũ cũng không có cưỡng cầu nữa, mỗi một người trong thôn này đều quen nếp “lá rụng về cội”. Anh nghĩ Lôi Lôi cũng giống vậy.

Trên đường trở về trấn, mặt trời đã ngả về Tây, đoàn người bọn họ vừa vặn gặp bọn nhỏ thôn trên tan học. Một đám nhóc ngây thơ, cười hồn nhiên, rực rỡ như hoa trên núi vậy.

Trưởng thôn chặn một đứa bé trai trong đó lại, cậu nhóc tên là Nhan Thần, là em trai họ bên nội của Nhan Lôi, năm nay mới chỉ có chín tuổi. Dáng vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, trong con ngươi tối đen như mực lóe lên ánh sáng, cậu nhóc cũng là con trai duy nhất bên nội của nhà họ Nhan.

Trưởng thôn nói với cậu nhóc: “Tiểu Thần, chị họ của cháu mất rồi, cô ấy là liệt sĩ, sau này cháu phải đi vào thành phố tảo mộ cho cô ấy, có biết không nào?”

Nào biết được, bạn nhỏ Nhan Thần ngẩng cái đầu lên, vô cùng bất cần, ngạo mạn nói: “Cháu không đi! Mẹ cháu nói chị họ là một người ti tiện, làm nhân tình của một ông chủ giàu có ở bên ngoài! Còn chưa kết hôn đã có con rồi! Cháu không thèm đi tảo mộ cho người ti tiện đó đâu!”

Đứa nhỏ hoàn toàn không nhớ tên của chị họ, cậu nhóc chỉ biết là người chị họ này còn chưa kết hôn đã có một đứa con năm tuổi, cô chính là trò cười khi bàn chuyện phiếm của thôn trên. Người thôn trên mở miệng, ngậm miệng đều gọi cô là “đồ ti tiện”, “đĩ nhỏ ti tiện” và “nhân tình”.

Đứa bé tuổi vẫn còn nhỏ, người xung quanh nói cô thế nào, cậu nhóc không hề giữ lại chút nào đều nói ra hết.

Trưởng thôn lập tức trở nên lúng túng, người ở trong thôn này thích nói luyên thuyên. Năm năm trước, Nhan Lôi còn chưa có gia đình đã sinh con, từ đó về sau, người dân trong thôn chẳng thèm hòa nhã với nhà họ Nhan bao nhiêu cả.

Trưởng thôn đành phải cưỡng ép nói: “Này, chuyện này cũng đã qua rồi, bây giờ cô ấy là liệt sĩ, người trong thôn chắc chắn sẽ không nói cô ấy như vậy nữa, cô ấy như vậy gọi là quay đầu là bờ…”

Còn Trần Bạc Vũ thì không muốn ở lại thêm giây phút nào nữa.

Sau đó anh tạm biệt trưởng thôn, rời khỏi thôn họ Nhan, sau đó cũng không đến nơi này nữa.

***

Trở lại thành phố, mấy người họ hàng trong nhà họ Trần cũng bắt đầu rục rịch.

Hàng năm Trần Bạc Vũ đều ở cùng với ba mình, nhà anh rất ít khi qua lại với mấy người họ hàng, chỉ có một người dì là khá thân thiết với nhà anh, đây là do nể mặt mẹ anh.

Trần Bạc Vũ không biết người dì này nói cái gì với ba anh, tóm lại tối hôm đó, dì bỗng kêu anh đi ăn một bữa cơm, địa điểm ở trong một cái nhà hàng lớn gần bến đò cổ, nói là có chuyện rất quan trọng muốn tìm anh bàn bạc.

Đến nơi, Trần Bạc Vũ ngồi xuống, bên kia đường đối diện với đại lộ Tân Giang, người đi xe đến náo nhiệt vô cùng.

Trái lại, mặt sông và đập nước lớn lại một mảnh vắng vẻ thê lương. Chỉ thỉnh thoảng có vài tia sáng chiếu lên mặt sông.

Mà mỗi một ánh đèn chiếu vào trong mắt anh đều mang theo cảm giác đau đớn mãnh liệt, đau đến khiến lòng anh tê dại.

Ánh đèn ít như vậy, điều này chứng tỏ, thậm chí mọi người đã không ôm hy vọng nữa rồi. Dù sao thì cũng đã một tháng trôi qua, mùa mưa cũng đã tới rồi, đã đến lúc phải chấp nhận hiện thực này rồi.

Trần Bạc Vũ không nói không rằng chỉ lặng im, khiến cho cô gái và dì Trần đối diện cũng lúng túng.

Dì Trần tổ chức bữa cơm tối nay lý do là muốn bàn chuyện đại sự với anh, trên thực tế, bà ta gạt Trần Bạc Vũ tới là muốn giới thiệu cho anh một cô chủ lớn từ nước ngoài về.

Sau khi Nhan Lôi mất, Trần Bạc Vũ trở về độc thân, với điều kiện này của anh, dù cho là tái hôn thì cũng là một người đàn ông độc thân giàu có, đẹp trai, tài giỏi về mọi mặt. Có quý nhân quan to muốn nhờ người làm mai, gả con gái vào nhà họ Trần.

Còn cô gái họ Hoàng ngồi đối diện đến xem mắt, là con gái của phó thị trưởng Hoàng, mẹ của cô Hoàng khá thân với dì Trần, cô ấy mới chạy đến cuộc xem mắt không biết gì này. Lại không ngờ tới đối phương lại là Trần Bạc Vũ!

Cô Hoàng cảm thấy lần trước cô ấy xem mắt mà gặp phải Lục Gia Nhiên đã rất xui xẻo rồi, không ngờ tới lần này còn xui xẻo hơn, trực tiếp gặp người chồng của “Nữ anh hùng” trong miệng của ba, Trần Bạc Vũ.

Đây cũng quá…

Cô ấy đã thành cái dạng người gì rồi?

Đối tượng tùy ý ghép cặp kết hôn à?

Nghĩ tới đây, cô Hoàng liền bồn chồn, đứng ngồi không yên..

Dì Trần đang không ngừng làm mối cho bọn họ: “Tiểu Trần, Tiểu Hoàng là sinh viên giỏi top đầu của trường đại học Yale, bây giờ đang làm việc trong tổng công đoàn từ thiện. Nếu không thì hai đứa trò chuyện một lúc đi?”

“…”

Trần Bạc Vũ không có lời gì để nói, ánh mắt của anh còn không rời mắt khỏi đập nước lớn.

Cô Hoàng cũng lúng túng nói: “Bác gái à, lúc trước cháu đã vô tình gặp anh Trần rồi, ở trong khách sạn này…”

“Vậy thì tốt quá!” Dì Trần rất vui vẻ nói: “Đây chính là có duyên phận rồi… Tiểu Trần, cháu cứ vui vẻ nói chuyện nha!”

Ánh mắt Trần Bạc Vũ lướt tới, một trận lạnh lẽo cuốn theo một chút không kiên nhẫn, biểu thị rằng anh không có lời gì để nói.

Thật ra thì, trong một đám họ hàng nịnh bợ ở nhà họ Trần này, có cả đống người xem thường xuất thân của Nhan Lôi. Người dì này chính là một thành viên trong đó, dì ta lén nói xấu Nhan Lôi rất nhiều lần. Có bầu trước khi lập gia đình, xuất thân bần hàn này nọ.

Nhưng mà Nhan Lôi là con dâu do ông Trần quyết định, ông Trần là người nói một không nói hai, mấy người họ hàng dù có ý kiến trong lòng thì cũng không dám phản đối quyết định của ông Trần.

Hôm nay Nhan Lôi đã không còn nữa, bà ta mới để lộ tâm tư, người thanh niên tài giỏi như Trần Bạc Vũ vậy, không phải nên sánh đôi với gái của phó thị trưởng sao? Nhưng mà anh chẳng thèm quan tâm.

Mắt thấy không có gì để nói, cô Hoàng không thể làm gì khác hơn là đánh trống lảng nói: “Bác gái, lần trước khi tụi cháu gặp nhau, anh Trần đang ăn cơm với cô Nhan.”

Nói bóng gió rằng, cô đã biết đoạn tình cảm này của Trần Bạc Vũ và Nhan Lôi. Đêm mưa sao băng, lúc ấy Trần Bạc Vũ ôm lấy Nhan Lôi, trên mặt là nụ cười hạnh phúc xán lạn, xem ra, bọn họ mới thật sự là một đôi yêu nhau.

Dì Trần lại nói: “Haiz, đừng nói nữa, đứa nhỏ Nhan Lôi kia không có phúc vào cửa nhà họ Trần…”

Cuối cùng Trần Bạc Vũ không nhịn được nữa, anh lạnh lùng truy hỏi: “Sao mà Lôi Lôi lại chưa vào cửa nhà của tôi?! Chúng tôi đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi, cô ấy đã là vợ của tôi!”

“…”

Trong phút chốc, bầu không khí trên bàn ngột ngạt vô cùng.

Ngay cả nhân viên phục vụ đi ngang qua bàn này cũng không khỏi cẩn thận từng li từng tí xoay người đi, rất sợ chọc giận vị sát thần này.

Không lâu sau, mắt thấy thực sự không trò chuyện được nữa, vẫn là cô Hoàng đứng lên nói trước: “Bác gái à, cháu nghĩ là cháu đi trước đây.”

Nói xong, cô ấy không quan tâm đến lời mời ở lại của dì Trần, cầm túi xách lên, đang lúc sắp đi, chợt nhớ tới gì đó, nói: “Anh Trần, chuyện của vợ anh tôi cũng biết. Cô ấy là một nữ anh hùng vĩ đại, tôi rất khâm phục cô ấy…”

“…”

Không ngờ tới, Trần Bạc Vũ lập tức đứng dậy, xoay người đi.

Bữa cơm này không một ai ăn một miếng nào.

Vĩ đại gì chứ, anh hùng gì chứ, anh đã nghe đến chán ngấy rồi, đến nỗi chán ghét.

Bởi vì cho tới bây giờ anh không hề muốn cô trở thành anh hùng, hy sinh như vậy quá nặng nề. Hôm nay cô đi rồi, từ nay về sau anh phải làm sao?! Anh cũng không dám tưởng tượng nổi.

Nhưng khi ra đến cửa nhà hàng, đi được mấy bước, một tấm thông báo tìm người bỗng nhiên đập vào tầm mắt, anh không kiềm được dừng bước.

Trên tờ thông báo tìm người này viết tên Nhan Lôi, 27 tuổi, khi mất tích trên người mặc váy đen dài và mang giày cao gót màu đen, cao 165cm, treo giải thưởng xx nghìn tệ cho người tìm được tung tích của cô…

Bởi vì mấy trận mưa to trút xuống, tờ thông báo tìm người đã nhăn đi, phai màu, nước mưa cũng làm bức hình trên đó mờ đi không nhìn rõ nữa.

Trần Bạc Vũ chăm chú nhìn một phút, mới chìa tay ra, dè dặt vuốt lên nếp nhăn trên tờ thông báo tìm người.

Vừa vặn, cô Hoàng đứng ở trên lầu, nhìn xuống thấy cảnh tượng này, người đàn ông kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn bạc, khóe mắt sâu, ngón tay anh lướt qua tấm hình của Nhan Lôi, cứ như sợ rằng dùng sức quá sẽ chạm vào.

Trên mặt anh không có biểu cảm dư thừa gì cả, chỉ là chuyên chú lại nghiêm túc, cứ như tấm hình trước mặt là người yêu thương mà anh nhớ tới.

Thật ra thì đây chẳng qua chỉ là một tấm thông báo tìm người bình thường mà thôi.

Trong nháy mắt, khóe mặt cô Hoàng cũng đỏ lên.

Cô ấy có thể nhìn ra được, trong lòng người đàn ông giờ này đang rất đau khổ, thật yêu người phụ nữ trên bức ảnh này.

Cô ấy nhìn anh xoay người đi, bóng lưng nhỏ dần thành một cái chấm đen nhỏ, sau đó biến mất không thấy nữa.

***

Ban đêm vẫn còn tiếp tục.

Tối nay không phải Trần Bạc Vũ trực, anh vẫn tới cục thành phố như cũ, tiếp tục trực ban.

Trong phòng trục chỉ có cảnh sát Lâm. Thấy lão đại lại tự mình đến cục thành phố ở qua đêm, cảnh sát Lâm không khỏi run bần bật. Lão đại đã liên tục tăng ca một tháng rồi, mỗi tối đều điên cuồng trực đến ba bốn giờ… Bộ anh là người sắt à?

Thậm chí ngay cả cục trưởng Vương cũng sợ hãi mức độ làm tăng ca điên cuồng của người này, cố ý dặn dò với bọn họ, nếu cảnh sát Trần lại tới tăng ca thì trực tiếp đuổi về!

Cảnh sát Lâm không thể làm gì khác hơn là nói: “Lão đại à, anh về đi, cục trưởng Vương đã nói rồi, anh không được tăng ca nữa!”

Trần Bạc Vũ không thèm quay đầu lại mà ngồi xuống, anh mở máy tính ra bắt đầu xem vụ án.

Cảnh sát Lâm đau lòng nói: “Lạo đại à, gần đây cục thành phố bắt nghiêm, ngay cả ăn cướp ăn trộm cũng không thấy tăm hơi, anh không cần phải tăng ca nữa đâu ạ!”

Trần Bạc Vũ không quan tâm đến anh ta, trưa hôm nay có một ông cụ bị lạc trên đại lộ Cảnh Quan, người thân nói ông cụ bị suy giảm trí nhớ, anh mở camera giám sát bắt đầu tìm tung tích của ông cụ. Nếu như đêm quá dài, anh xem từ từ từng khung từng khung một.

Xem được một nửa, bỗng nhiên cục trưởng Vương đi vào, ông ấy không nói hai lời đã tắt máy tính của Trần Bạc Vũ, dùng giọng cảnh cáo nói: “Tiểu Trần, cậu làm ơn đừng có tăng ca nữa! Ở bên cạnh ba cậu đi! Tối nay cậu khỏi nghĩ tới chuyện nương nhờ ở cục thành phố nữa!”

Trần Bạc Vũ cũng không ngẩng đầu lên nói: “Cục trưởng, tôi làm xong vụ án này rồi sẽ đi.”

Cục trưởng Vương lạnh như băng nói: “Cậu yên tâm, người nhà ông cụ kia đã gọiđiện tới, người đã được họ hàng trong nhà tìm thấy rồi! Được chứ! Cậu mau về nhà đi!”

“Về nhà?”

Anh cảm thấy cái từ này quá xa lại.

Cô không có ở đây, thế nhà anh ở đâu?

Nhưng mà cục thành phố không cho anh ở lại nữa, vì vậy Trần Bạc Vũ đứng dậy, thuận đường đi đến đại đội cảnh sát giao thông bên cạnh.

Thấy vị đại thần này lại tới tìm việc, đội trưởng Tần của đội cảnh sát giao thông cũng sợ hết hồn, Trần Bạc Vũ cũng không nói nhiều, thừa lời vô ích, anh tự đề cử bản thân: “Đội trưởng Tần, tối nay con đường nào cần kiểm tra nồng độ cồn của lái xe? Tôi có thể đến hỗ trợ.”

“Đại cảnh sát Trần à, cậu nên về nghỉ ngơi đi, cậu nhìn dáng vẻ cậu chút đi, nếu mà tôi phái cậu đi làm nhiệm vụ, cục trưởng còn không chém chết tôi à!” Đội trưởng Tần dở khóc dở cười.

Anh là một cảnh sát hình sự, còn muốn tăng ca cướp công việc của cảnh sát giao thông à?

***

Thật sự mà nói, Trần Bạc Vũ cũng không phải cố ý gây khó dễ cho mấy người đồng nghiệp. Chẳng qua là nếu như anh rảnh rỗi, anh sẽ không ngừng nhớ lại chuyện ngày hôm đó.

Anh vô cùng hối hận, tại sao anh lại ngu như vậy, cứ nói thẳng với Lôi Lôi, Tiêu Văn Đông xuất hiện, để cho cô đi núi Nam Sơn cho rồi.

Chỉ cần có anh ở đó, Lôi Lôi tuyệt đối có thể bình an vô sự, anh liều mạng cũng không để cho Tiêu Văn Đông làm hại đến cô.

Chỉ là, có suy nghĩ như vậy chỉ có một mình anh thôi. Những người còn lại đều cảm thấy một người chết mà đổi lấy cơ hội sống của một thành phố, trao đổi như vậy thật sự rất đáng giá.

Nhưng mà, tình cảm của con người hoàn toàn không phải là một sự trao đổi tương đương một với một. cũng không biết bắt đầu từ khi nào, địa vị của vợ yêu Lôi Lôi trong mắt anh đã lớn hơn cả thành phố.

Thật ra thì bên trong anh chẳng phải một anh hùng.

Từ sau khi anh kết hôn, anh chỉ là một người đàn ông bình thường yêu vợ mà thôi.

Chỉ là từ khi còn nhỏ, ba anh đã thường xuyên nói với anh, bóng tối cần có người xua tan đi, gian ác cần có người đến đánh bại.

Đối mặt với tội phạm phạm pháp, nếu là người người vô cảm, nhẫn tâm, nhắm mắt làm ngơ, vậy thì những ức hiếp sẽ rơi lên những người dân vô tội ở tầng chót nhất.

Cứ thế, những con người yếu ớt kia sẽ giống như những đóa hoa yếu ớt, mặc cho người khác chà đạp.

Cho nên, dù là cảnh sát hay pháp luật, thì lẽ ra đó phải là vũ khí cuối cùng để bảo vệ quyền lợi của bọn họ.

Vì vậy, anh làm cảnh sát.

Nhưng mà, ai đến bảo vệ Lôi Lôi của anh đây?

Anh không biết, chỉ là cảm thấy đoạn thời gian gần đây, hình như trí nhớ của anh đã dần kém đi, ngay cả khi làm việc anh cũng không tập trung được. Rõ ràng là anh còn phải tổ chức cho cô một buổi tang lễ anh hùng, nhưng mà anh vẫn không vực tinh thần lên được.

Thế thì, anh sẽ không ngừng tăng ca, tăng ca, tăng ca… Để cho thời gian mang đi hết tất cả những đớn đau này đi.

Bước chân lại không nghe sai khiến, anh lại đi vào cục thành phố, cục trưởng Vương lại chạy tới, lần này ông ấy trực tiếp cất luôn máy tính xách tay của anh, giận dữ hét lên: “Tiểu Trần! Cậu không muốn sống nữa à?! Liên tục tăng ca nửa tháng trời, cậu đang muốn làm mệt chết bản thân hả?! Bây giờ, cậu ngay lập tức trở về nhà! Không có lệnh của tôi, cậu không được phép tới làm nữa!”

Mệt chết bản thân?

Anh nghĩ một chút, đúng như vậy đó.

Bỏ con chuột lại, anh đi ra ngoài, bên ngoài chẳng biết đổ mưa từ lúc nào.

Anh mờ mịt nhìn cửa cục thành phố, trước mắt anh là ánh đèn sáng chói của mọi nhà, chợt, con đường này anh không đi nổi nữa. Trần Bạc Vũ không khỏi ngồi chồm hổm xuống, anh đốt một điếu thuốc, ngồi chồm hổm mà hút, phun ra một luồng khói trắng.

Tối nay, anh giống như một con chó chết chủ đầy chán nản vậy.

Xung quanh gió rét thổi phất qua, anh không động một chút, tựa như một pho tượng, cắm rễ tại chỗ.

Lúc này, một chiếc ô tô nhỏ màu trắng dừng lại trước cửa cục thành phố, đi xuống là một nhà ba người, anh bạn nhỏ Tư Tư nhìn thấy được chú kỳ quái này, hốc mắt thì đen kịt, râu ria xồm xoàm, nhìn cứ như một con chó giữ cửa ở cục cảnh sát.

“Mẹ, chú ấy đáng thương quá à!” Bạn nhỏ Tư Tư nói.

Mẹ bé không trả lời, cô ấy nghĩ rằng người đàn ông tinh thần sa sút này là một tên ăn mày say rượu. Nhưng tuyệt đối lại không ngờ tới, anh chính là một trong những đại anh hùng được người dân trong thành phố quỳ lạy, sùng bái.

Ba mẹ dắt tay con gái, đi vào trong cục cảnh sát.

Tối nay, con gái nhỏ Tư Tư của bọn họ là cô bé nhỏ đáng tự hào nhất cả thành phố.

Cảnh sát Lâm tiếp đón ba người nhà họ, cô bé giơ một cái túi qua đỉnh đầu, tự hào nói: “Chú cảnh sát ơi, cháu tìm được giày của chị gái ấy rồi!”

Năm phút sau, điện thoại Trần Bạc Vũ reo lên.

Trong đêm tối, cái tượng đá đen kia chỉ nhúc nhích một chút như vậy, anh cho là có nhiệm vụ tới.

Điện thoại là cảnh sát Lâm gọi: “Lão đại! Anh mau quay lại đây đi! Có người dân thành phố nhặt được giày của chị dâu!”

“…”

Trong cơn mưa, nháy mắt vang lên tiếng hít thở nặng nề.

Bỏ điếu thuốc lại, anh xoay người chạy ngược về.

***

Giày của Nhan Lôi là do cô bé Tư Tư phát hiện ra.

Nhan Lôi mất tích một tháng, sau khi đã từ bỏ hy vọng sống sót, người dân trong thành phố cũng không đi dạo trên đập nước nữa, nhưng mà cả nhà ba người Tư Tư vẫn duy trì thói quen này.

Cô bé Tư Tư rất nhỏ con, ba mẹ nhìn mặt sông, cô bé liền nhìn chằm chằm hoa cỏ bên cạnh. Muốn nhìn xem một chút có phải chị gái đó đang trốn trong bụi lau sậy hay hông.

Tối nay khi đi ngang qua bãi bùn, cô bé chợt thấy trong bóng tối, có vật gì đó đang phản xạ ánh sáng hồ quang sau bụi lau sậy. Tư Tư liền la lớn: “Ba ơi, bên kia có cái gì lấp lánh kìa!”

Ba của Tư Tư lập tức xắn ống quần lên, xuống bãi lau sậy, sau đó gạt đám sậy qua một bên, anh ta phát hiện một chiếc giày cao gót màu đen, giống y như đúc chiếc giày trên thông báo tìm người.

Cả nhà Tư Tư vội vàng mang chiếc giày đến cục thành phố.

Cảnh sát Lâm đem đi so, đối chiếu với size, mức độ cũ mới và nhãn hiệu, đúng là đôi giày cao gói mà Nhan Lôi đã mang trong ngày cô mất tích. Trong một tháng qua, đây chính là “di vật” được phát hiện duy nhất có liên quan tới Nhan Lôi. Sau đó anh ta liền thông báo cho Trần Bạc Vũ.

Trần Bạc Vũ gần như là vọt vào, anh liếc mắt đã nhận ra chiếc giày này, sau đó anh không nói hai lời liền cầm theo chiếc giày này chạy đi đến ban giám định dấu vết, mở tất cả đèn lên.

Nhìn từ bên ngoài thì chiếc giày này được bảo quản khá tốt, hẳn sau khi xảy ra vụ nổ không lâu, chiếc giày cao gót này liền bị sóng đánh vào trong bụi lau sậy, không có chìm xuống.

Phần thân giày có một chỗ khô ráo, chỗ này hẳn là nổi trên mặt nước, không có quá nhiều dấu vết bị nước sông cọ rửa, phần này chính là phần trọng điểm anh lấy làm tài liệu quan sát.

Thông thường thì, dấu vết dễ phát hiện trên giày nhất là vết máu và vật còn sót lại trên mặt đất.

Vì vậy, Trần Bạc Vũ mở máy quang phổ dò tìm vết máu khó xử lý, bắt đầu tiến hành kiểm tra với mặt giày của chiếc giày này.

Đây là một loại máy có thể phát hiện vết tích của những vết máu ẩn, có thể phóng đại vết tích của vết máu ẩn lên mấy nghìn lần thành ảnh có độ phân giải cao.

Không bao lâu, máy kiểm tra có phản ứng.

Điều này chứng minh, trên chiếc giày có dấu vết của vết máu dính vào.

Trong lòng Trần Bạc Vũ đau xót, nhưng anh thấy chiếc giày này được bảo quản khá vẹn toàn, không giống đã bị lửa thiêu cháy. Nghĩ tới đây, trong lòng anh lại dấy lên hy vọng.

Trong cục thành phố có một thiết bị xác định trình tự DNA hiệu ABI, có thể nhanh chóng giám định dấu vết DNA trên vật chứng. Trần Bạc Vũ lập tức gọi điện thoại tới trưởng ban Vương ban giám định dấu vết, để anh ta giúp đỡ dùng máy chiết xuất acid nucleic tốc độ cao, lấy thông tin DNA vết máu hoàn chỉnh từ chỗ phản ứng vết máu ẩn trên mặt giày.

Kết quả được đưa vào máy xác định trình tự DNA đối chiếu, vết máu trên mặt giày không phải là vết máu của Nhan Lôi, mà là vết máu của Dương Bồi!

Dương Bồi chính là một trong những nghi phạm vụ án nổ, dưới đáy sông đã phát hiện di cốt của anh ta. Nhưng vấn đề là nếu như khi xảy ra vụ nổ, hài cốt của Nhan Lôi không còn nữa, thì tại sao chiếc giày này lại vẹn toàn như vậy? Hơn nữa không dính một chút vết máu nào của cô?

Trong lòng Trần Bạc Vũ động, kinh nghiệm chuyên môn trong điều tra tội phạm nói cho anh biết. Trước khi xảy ra vụ nổ Nhan Lôi của anh đã nhảy vào sông trước, hơn nữa còn tránh khỏi sóng xung kích. Nhưng mà anh cần nhiều chứng cứ hơn để chứng minh điểm này.

Sau đó, trưởng khoa Vương giúp anh làm giám định nguyên tố vi lượng, kết quả phát hiện, dưới đế giày còn sót lại lượng Nitroglycerin.

Điều này chứng minh, Nhan Lôi thật sự đã ở trên chiếc thuyền kia, đồng thời cô cũng đạp lên vết máu của Dương Bồi, hẳn là trên thuyền đã xảy ra đánh nhau.

Nhưng mà trên chất liệu da của mặt giày lại không có dấu vết biến dạng do nhiệt độ cao, điều này chứng tỏ cái gì?

Trong nháy mắt, cả người Trần Bạc Vũ đều run rẩy.

Anh biết, điều này chứng tỏ khi xảy ra vụ nổ, Nhan Lôi cô đã nhảy xuống sông Trường Giang, hơn nữa còn tránh được nhiệt độ cao và sóng xung kích của vụ nổ, cho nên giày mới không bị thiêu cháy!

Giám định dấu vết tuyệt đối sẽ không nói dối, đây là sự thật mà mỗi cảnh sát hình sự đều biết.

Anh nhìn chằm chặp vào báo cáo giám định, anh tin tưởng trực giác của anh là đúng. Cô còn sống, chỉ là không có cách để trở về!

Lúc này điện thoại của anh lại vang lên, lần này là người giúp việc trong nhà, thím Triệu gọi tới.

Thím Triệu vội vàng nói: “Cậu chủ, cậu mau trở về đi! Tên Lục Gia Nhiên đó chạy tới nhà của ông chủ, cậu ta nói muốn mang cậu chủ nhỏ Lỗi Lỗi đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi