CÙNG BẠN TRAI CŨ THÀNH CP QUỐC DÂN

Tim Trình Lạc đập nhanh bao nhiêu, sắc mặt cô bình tĩnh bấy nhiêu. Bàn tay buông thõng bên người của cô siết chặt vạt áo ngủ, vẻ mặt không thay đổi nhìn Đoạn Dã, thanh cổ họng nghiêng tai sang: “Hả? Cậu nói cái gì cơ?”

- --Đọc full tại Truyenfull.VN---

Đoạn Dã quay đầu đi giống như đang nhịn cười, lát sau quay lại, “Tôi nói tôi theo đuổi chị.”

Trình Lạc khoanh tay cười giễu cợt một tiếng, ngắm nghía Đoạn Dã từ trên xuống dưới: “Đoàn đại thiếu gia mới ngủ ở xưởng sửa xe một đêm, chịu lạnh chịu rét, hối hận đã chuyển ra khỏi nhà tôi, quay về lấy lòng tôi rồi?”

“Chị à, chị nói có lý chút đi, là tự tôi chuyển đi hay chị đuổi tôi đi?”

“Quá trình không quan trọng.” Trình Lạc khoát tay, “Tóm lại kết quả chính là cậu không nắm lấy cơ hội thì cứ thế đi thôi. Cậu nói đi, có phải rất hối hận tối qua không liều chết quấn lấy tôi, quỳ xuống gọi tôi là ông nội?”

“Không.”

Trình Lạc nhướng mày lên.

“Chị à, chị nghi thần nghi quỷ như vậy, dù tôi có liều chết quấn lấy, dùng khổ nhục kế chị đang nghĩ trong lòng để ở lại, chị cũng sẽ nhận định rằng tôi đang lừa tình chị vì tiền mà đúng không?”

“...” ---Đọc full tại Truyenfull.VN---

Cái gì cũng biết, anh ta là con giun trong bụng cô hả?

“Vậy chẳng lẽ cậu không phải như thế?” Trình Lạc giương cao cằm nhìn anh ta.

Đoạn Dã hất cằm chỉ vào phòng: “Chuyện này vào phòng nói được không?”

Trình Lạc đang định từ chối, bỗng nhiên nghe thấy tiếng lạch cạch. Cửa nhà đối diện sau lưng Đoạn Dã mở ra, một nhà ba người hàng xóm ở đối diện đi ra ngoài, đôi vợ chồng đang quan sát hai người với ánh mắt là lạ.

“...”

Còn không vào phòng, e là cả tòa nhà này đều biết cô bị lừa tình mất.

Trình Lạc khẽ ho một tiếng, nghiêng người nhường đường. Đoạn Dã xách túi đồ ăn đi vào, tiện tay đóng cửa lại.

“Chị đi đánh răng rửa mặt trước đi.” Đoạn Dã quen đường quen nẻo thay dép, hất cằm chỉ phòng vệ sinh, “Ăn sáng xong rồi nói.”

“Cậu còn nắm quyền chủ đạo? Tôi muốn nói rõ ngay bây giờ.”

“Chuyện để nói sau sẽ không nguội, nhưng bữa sáng sẽ nguội.” Đoạn Dã nhìn cô, mở hộp đồ ăn ra để trên bàn ăn.

Trình Lạc liếc nhìn bàn ăn, thấy những hộp đồ ăn này đều mua từ một nhà hàng Tây chuyên bán bữa sáng muộn ở Nam Hoài, giá cả bình quân không hề rẻ. Cô nhíu mày lại.

Người ăn một bánh bao chiên cũng phải tính tiền, chịu đầu tư vốn gốc như vậy là đang quyết tâm thả dây dài câu con cá lớn là cô?

Nghi ngờ thì vẫn nghi ngờ, nhưng nhìn bánh trứng benedict, giăm bông cắt lát mỏng và bánh nướng chảo mới ra lò mềm mịn nóng hổi trong hộp đồ ăn, Trình Lạc nuốt nước bọt. Với suy nghĩ đồ ăn vô tội, cô có thể ăn xong rồi lại phán tội Đoạn Dã sau. Hơn nữa là phú bà cho anh ăn ở lâu như vậy, cô tuyệt đối sẽ không vì một bữa sáng mà cảm thấy bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, ảnh hưởng đến tính công bằng của cuộc xét xử.

...

Trình Lạc tự khẳng định suy nghĩ lí trí trong lòng, xoay người đi vào phòng vệ sinh. Sau khi đánh răng rửa mặt qua loa, cô quay lại bàn ăn, ngồi xuống bắt đầu ăn.

Đoạn Dã không chạm vào động dao nĩa, chỉ ngồi bên nhìn cô ăn, hỏi cô: “Có ngon không?”

Trong miệng Trình Lạc nhét đầy thức ăn, ậm ừ được ba âm tiết: “Hừ hừ hừ.”

Nghe giọng điệu là: “Cũng tàm tạm.”

Nói thì nói vậy, nhưng đĩa thức ăn loáng một cái đã sạch bóng.

Trình Lạc xoa cái bụng căng tròn, uống hớp nước nhuận họng, đột nhiên thấy Đoạn Dã chống thái dương nói: “Chị à, ăn sạch nhỉ. Tôi mua phần cho hai người ăn đấy.”

“...”

Trình Lạc suýt nữa sặc nước, “Vì hôm qua tôi ăn cháo cả ngày nên mới đói thôi! Lúc đầu một bữa cậu ăn hết ba mươi cái bánh bao chiên tôi có nói gì đâu.”

“Chị vội cái gì, tôi có chê chị ăn nhiều đâu.”

“Vậy cậu nói thế là có ý gì?”

“Chị làm biên kịch, mỗi câu nói bắt buộc phải có hàm ý gì sao?”

“Nếu không thì sao? Cậu nói câu đó là để cho có thôi hả?”

Đoạn Dã gật đầu: “Vậy tôi phân tích cho chị nhé, ý của tôi có thể là lượng cơm chị ăn rất xứng đôi với tôi.”

“...”

Ai trèo cao được với lượng cơm của anh ta?

Trình Lạc trợn mắt khinh thường: “Đây chính là nguyên nhân cậu chọn nhà tôi để ăn ké uống ké hả?”

Đoạn Dã đang lười biếng dựa vào lưng ghế ngồi thẳng người dậy: “Chị à, tối hôm kia chị xem nhiều video như vậy, vẫn cảm thấy tôi đến tìm chị chỉ vì ăn ké uống ké sao?”

Trình Lạc lập tức chớp lấy từ khóa quan trọng trong lời anh ta nói: “Không chỉ vì ăn ké uống ké, vậy nghĩa là ăn ké uống ké cũng là một trong những nguyên nhân.”

Nói thế anh ta còn có thể chối không?

Đoạn Dã gật gật đầu: “Ban đầu đương nhiên là vậy, lúc đó ăn cơm không đủ no, ngủ không có chỗ nằm, đi khám bệnh cũng không có tiền, nào dám nghĩ đến chuyện yêu đương?”

“Vậy hiện giờ sao cậu lại to gan dám nghĩ đến rồi?”

Đoạn Dã lấy điện thoại ra, mở màn hình tin nhắn cho cô xem.

Trình Lạc nhìn màn hình, phát hiện là dịch vụ SMS banking của một ngân hàng nào đó, thông báo anh ta có tiền chuyển vào tài khoản. Số tiền giao dịch bắt đầu bằng số một, đằng sau kèm theo một, hai, ba, bốn, năm, sáu... sáu số không?

Một triệu?!

“Cậu đi... cướp hả?” Trình Lạc trợn tròn mắt nhìn Đoạn Dã.

“Chị nhìn thời gian trước đi đã.”

Trình Lạc lại cúi đầu xuống, phát hiện thời gian Đoạn Dã nhận được số tiền lớn này là hôm sau khi anh ta bị bệnh, cũng chính là buổi sáng sau khi anh ta ở nhà cô ngủ qua một đêm.

Hèn gì thời gian gần đây, giá mấy món đồ ăn anh ta mua đều rất xa xỉ...

Trình Lạc há miệng to nhét vừa quả táo tàu, nghe Đoạn Dã giải thích đầu đuôi chuyện tình.

Buổi tối hôm Đoạn Dã phát sốt, bên phía nhãn hàng đăng weibo nói rõ tình hình, thông báo khách mời livestream đột nhiên thay đổi là do nguyên nhân sức khỏe của Đoạn Dã. Tối hôm đó, cô cũng đăng weibo thông báo tình hình cho fan, nói Đoạn Dã bị cảm sốt.

Người nhà Đoạn Dã vẫn luôn theo dõi hướng đi của Đoạn Dã, đã đọc được hai bài weibo này. Vốn dĩ nhất trí thái độ của người nhà họ rất cứng rắn, nhưng đã xuất hiện ý kiến bất đồng. Mẹ Đoạn Dã thấy con trai khổ như vậy, cuối cũng không nỡ lòng nên đã chuyển tiền cho anh ta, coi như là tiền đầu tư, bảo anh chăm sóc sức khỏe, đi làm chuyện mình muốn làm.

Mặc dù bố Đoạn Dã vẫn mạnh miệng, nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở trước chuyện mẹ Đoạn Dã chuyển tiền.

Cũng có nghĩa là Đoạn Dã đã giành được chiến thắng bước đầu trong cuộc đấu tranh với người nhà.Vậy nên ban đầu đúng là anh ta ở nhờ nhà cô là vì giải quyết vấn đề ăn ở, nhưng thật ra Đoạn Dã vừa chuyển đến không bao lâu đã khôi phục tình trạng tự do kinh tế.

Tất cả các hành động sau đó, đương nhiên cũng không có khả năng là vì tiền lừa tình cô.

“Không đúng...” Trình Lạc đỡ trán, sắp xếp lại chuyện này, “Nhưng cậu vẫn lừa tôi!”

Đoạn Dã gật đầu: “Nhưng tôi không vì tiền, mà là vì theo đuổi chị.”

“...”

Đều là lừa gạt người khác, lẽ nào nói vậy cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn ư?

Mà đúng là vậy thật.

“Vậy tối hôm qua...” Trình Lạc chớp mắt thật nhanh, “Sao cậu cứ thế mà đi?”

“Thì chính vì hôm nay đến ngửa bài với chị đó.”

Cộng cả hơn một tháng quay chương trình, trong những ngày đêm sống chung nhà, Đoạn Dã cũng coi như đã hiểu được tính tình Trình Lạc, đoán được nỗi lo của cô. Vậy nên anh chuyển đi, để chứng minh anh không ham tiền của cô.

“Chị à.” Đoạn Dã thở dài, “Vậy giờ chị đã tin tôi chưa?”

Bàn ăn chìm trong bầu không khí quỷ dị.

Đoạn Dã nhìn Trình Lạc chăm chú không chớp mắt, giống như đang đợi câu trả lời của cô.

Trình Lạc biết anh nói câu này, ý nghĩa đầy đủ muốn biểu đạt là: Giờ chị đã tin tôi thích chị chưa?

Cô tiện tay vén chỗ tóc xòa xuống, cố làm ra vẻ thản nhiên: “Ồ.”

“Ồ” nghĩa là đã tin.

Đoạn Dã nhướng mày, tiếp tục nhìn cô: “Vậy chị thấy thế nào?”

“Thấy thế nào cái gì...” Mắt Trình Lạc lóe lên nhìn sang chỗ khác.

“Có muốn phim giả tình thật với tôi không?”

Bàn tay Trình Lạc để trên bàn ăn run lên. Cô lấy tay trái giữ tay phải, đứng dậy khỏi bàn ăn, cứng nhắc chuyển chủ đề: “Đột nhiên nhớ ra lát nữa tôi còn có một cuộc họp trực tuyến, tôi đi chuẩn bị trước đây.”

Đoạn Dã chống má, nhìn bóng lưng cô hoảng loạn bỏ chạy, khẽ chậc lưỡi một tiếng.

...

Khi phụ nữ viện cớ, trình độ tuyệt đối sẽ không kém đàn ông.

Suốt cả một ngày, Đoạn Dã giặt xong phơi xong chăn ga cô ngủ khi bị ốm, còn cô bận họp trực tuyến, rồi lại bận viết đại cương kịch bản tập mới, đến giờ ăn cơm thì ăn cơm tối, sau đó lại bảo muốn xem chương trình giải trí để tiêu hóa.

Cứ như thế mãi đến hơn mười giờ đêm. Đoạn Dã lồng chăn mới phơi khô vào, đã không còn thời gian để tìm cớ ở lại nữa.

Trình Lạc đứng dậy khỏi sô pha trong phòng khách, đi vào phòng ngủ, thấy Đoạn Dã đã đại cáo thành công, cô chuẩn bị tiễn khách: “Làm xong rồi? Vậy cậu về sớm đi.”

“Làm việc cho chị suốt cả ngày, cứ vậy để tôi trắng tay đi về?” Đoạn Dã nhướng mày nhìn cô.

“Cậu muốn ăn gì trong tủ lạnh có, cậu tự lấy.” Trình Lạc cố tình chuyển chủ đề, ra vẻ phóng khoáng chỉ phòng bếp.

Thế nhưng Đoạn Dã cố tình giữ nguyên chủ đề đó, rũ mắt nhìn cô: “Tôi không cần đồ ăn. Ăn cơm hơn hai mươi năm, chán rồi, bây giờ muốn người yêu.”

“...”

Đừng tưởng anh không nói hoàn chỉnh câu, cô sẽ không hiểu từ ngữ ẩn bên dưới là “Bây giờ muốn ăn người yêu”.

Trong căn phòng tĩnh lặng, Trình Lạc nhận ra mình đi vào phòng ngủ tiễn khách là một sai lầm trí mạng.

Cô làm thế đâu phải là tiễn khách, mà chính là tự dâng mỡ đến miệng mèo.

Trình Lạc xoay người vội vàng đi ra ngoài, đi được một nửa thì trước mặt xuất hiện một cánh tay, đóng sập cánh cửa trước mặt cô lại.

Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Đoạn Dã: “... Tôi cảnh cáo cậu, đứng có mà làm càn.”

“Chị à, tôi đang nghiêm chỉnh hỏi ý kiến chị. Chị tránh tôi cả ngày, nếu tôi không làm càn, vậy bao giờ mới có người yêu?”

“Nếu cậu làm càn, vậy sẽ vĩnh viễn không có người yêu đâu!” Trình Lạc khẽ nuốt nước bọt, “Cậu thả tôi ra trước đã, đến phòng khách nói chuyện tử tế.”

“Đến phòng khách chị sẽ không chịu nói.” Đoạn Dã lắc đầu chắc chắn.

Đều tại vết nhơ của cô quá nhiều. Trình Lạc oán giận nhắm mắt lại.

“Chị nói ở đây đi.” Lòng bàn tay Đoạn Dã đè cánh cửa, rũ mắt nhìn cô, “Có chịu làm người yêu tôi không?”

“Làm...” Trình Lạc khựng lại giây lát, “Người yêu của cậu có ích lợi gì?”

“Kiêm luôn chức bảo mẫu nam của chị, còn có những cảnh trong kịch bản của chị, tôi sẽ diễn với chị. Được không?”

Nghe thấy câu hỏi của Đoạn Dã, Trình Lạc đột nhiên nhớ tới đoạn đối thoại của hai người trong buổi tỏ tình cuối cùng ở chương trình:

Ngồi ghế phụ lái của anh có ích lợi gì?

Chỉ đâu đi đó, được không?

Cô ngước mắt nhìn anh ta, phát hiện đến cả vẻ mặt Đoạn Dã cũng giống hệt ngày hôm đó. Bỗng nhiên cô thấy hơi buồn cười, quay đầu đi kìm nén khóe miệng đang cong lên.

Đoạn Dã cũng nhìn thấy cô nở nụ cười, phản ứng giống hệt đêm hôm đó.

“Vậy… thôi cũng được.” Trình Lạc thu ý cười lại, làm như rất miễn cưỡng lầm bầm.

Đoạn Dã cười một tiếng. Thấy anh ta không nói gì, Trình Lạc nhớ tới bước cuối cùng trong kịch bản, giơ ngón cái lên lườm anh ta: “Không đóng dấu làm tin nữa?”

Trình Lạc nhìn ngón cái của cô, lắc đầu: “Chị à, bây giờ không phải cái này thì không đủ.”

“?”

Đoạn Dã nắm cằm cô, cúi đầu hôn lên môi cô một cái nhanh như cắt.

Trình Lạc ngẩn ra chớp chớp mắt.

Đoạn Dã vừa nhìn cô vừa cười, nói rõ ràng từng chữ: “Đóng, dấu, làm, tin.”

- --------- CP phụ kết thúc ----------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi