Toàn thân trên dưới của Xuyên Bách lúc này giống như bị xối một thùng nước lạnh, nhịn không được mà run rẩy.
Đây là đang đùa đúng không?
Lúc trước rõ ràng cậu đã xóa bỏ phương thức liên hệ của Thương Lục a! Rõ ràng đã xóa bỏ a!
Nhất định là! ! Nhất định là tên biến thái Lư Khanh Viễn kia!
Đúng! Trước đó hắn ở trong ký túc xá cậu không thể hiểu được mà gắn máy theo dõi, hiện tại lại dùng di động hù dọa cậu!
Cậu mới không nghe máy! Nói không chừng khi nghe máy liền bại lộ vị trí của chính mình!
Hô hấp Xuyên Bách dồn dập, từ trong túi móc di động ra, muốn trực tiếp tắt điện thoại
Nhưng di động lúc này giống như không nghe theo cậu sai sử, vẫn ngừng lại ở giao diện cuộc gọi.
“Sao lại thế này! ! Di động không tắt được!”
Trong lòng Xuyên Bách càng gấp gáp, dùng sức vỗ màn hình, đột nhiên, di động giống như trúng virus, đột nhiên bắn ra từng tin nhắn, tốc độ cực nhanh.
【 Thương Lục: Vì sao không nhận điện thoại của toii? Là vì trong lòng còn nghĩ tới Lư Khanh Viễn sao? 】
【 Thương Lục: Nhận điện thoại đi Tiểu Bách? 】
【 Thương Lục: Tiểu Bách không phải muốn cho tất cả trở lại như trước kia sao? 】
【 Thương Lục: Tôi đã trở về nha.
】
Càng nhiều tin nhắn nhanh chóng bắn ra, lúc này toàn bộ màn hình điện thoại đều bị tin nhắn Thương Lục chiếm cứ.
Xuyên Bách chỉ nhìn mấy cái, căn bản không muốn xem những tin nhắn khác.
Lư Khanh Viễn cái tên biến thái kia! Thật là chuyện gì cũng có thể làm được!
Cậu có chút nghiến răng nghiến lợi, một tay ném di động vào trong túi, không hề quản những tin nhắn đó.
Di động ở trong túi vẫn đang chấn động, trong trường học trống vắng có chút đáng sợ.
Nhất định phải rời khỏi trường học!
Cậu lau mồ hôi trên trán, chạy như bay về hướng cổng trường.
Kỳ quái chính là, từ ký túc xá đến nhà ăn lại đến sân thể dục! ! Thế nhưng đều không có một bóng người.
Mọi người rời đi nhanh như vậy sao!.
.
?
Một đường yên tĩnh quỷ dị làm Xuyên Bách sởn tóc gáy, cậu chưa bao giờ gặp qua trường học như vậy.
Hiện tại trong trường học sẽ không phải chỉ có một mình cậu đi!.
Trong lòng cậu là khủng hoảng chưa bao giờ có, trực giác làm cậu ẩn ẩn cảm thấy có chút không thích hợp.
Rất xa, Xuyên Bách liền thấy cổng trường học.
Cao trung Tín Đức là trường học có lịch sử lâu đời, ngay cả cổng trường học cũng là của sắt kiểu Anh vô cùng tinh xảo.
Cũng không biết cổng đaz bao lâu không rửa sạch, lúc này đã rỉ sắt loang lổ, mặt trên thậm chí có dây thường xuân xanh biếc leo lên.
Sắc mặt Xuyên Bách lúc này mới đẹp chút, mặc kệ như thế nào, hiện tại tạm thời có thể rời khỏi trường học.
Cậu hít vào một hơi, tới gần cổng, lại phát hiện cổng lúc này đang đóng chặt, thậm chí bị khoá lại bằng một chiếc khoá bằng kim loại.
“Không phải chứ, sớm như vậy đã đóng cửa sao!.
.
”
Xuyên Bách nhăn mày, trong lòng tức khắc nôn nóng không thôi, duỗi tay xem xét khoá cửa.
Kỳ quái! ! Khoá trong trường học đã rỉ sắt tới như vậy mà còn không đổi? Còn có bác bảo vệ đâu, cũng đi rồi sao?
Cậu ngẩng đầu nhìn cổng sắt cao lớn, trong lòng tuyệt vọng, xem ra hôm nay không rời khỏi trường học được.
Nhưng cậu cũng không muốn về ký túc xá!.
.
Hiện tại Lư Khanh Viễn nhất định cũng bị nhốt ở trường học giống cậu, nếu về ký túc xá thì khẳng định sẽ gặp được hắn.
Xuyên Bách tức khắc có chút không rét mà run, cậu chà xát cánh tay đang nổi da gà.
Trên trời không biết từ khi nào đã giăng đầy mây đen, ẩn ẩn có tiếng sấm, thoạt nhìn lập tức sẽ đổ mưa.
Thật là xui xẻo! Hôm nay gặp phải nhiều việc như vậy, hiện tại không về được nhà còn chưa tính, lát nữa trời còn mưa!
Nhưng cậu thà bị mưa xối cũng không muốn đụng tới tên biến thái Lư Khanh Viễn!
“Tiểu Bách!.
.
”
Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc, làm trong lòng Xuyên Bách chấn động.
Thanh âm này! ! Rất quen thuộc!.
.
“Tìm được em rồi.
”
Thanh âm người nọ trầm thấp, bên tai Xuyên Bách thậm chí nghe ra được hơi thở mang theo một chút lạnh lẽo.
Còn chưa chờ cậu phản ứng lại, người nọ thế nhưng vươn tay gắt gao ôm lấy cậu, bàn tay thậm chí không an phận mà động chạm phần eo của cậu.
Xuyên Bách bị hắn gắt gao ôm, cảm giác chính mình sắp hít thở không thông, chỉ có thể một chút một cứng đờ mà quay đầu lại nhìn về phía người nọ.
Chỉ thấy mắt đen người nọ buông xuống, lông mi dày run rẩy, không biết là bởi vì nguyên nhân, bộ mặt của người nọ làm Xuyên Bách mạc danh cảm thấy quen thuộc.
Có lẽ là ánh mắt Xuyên Bách quá mức nồng nhiệt, người nọ rốt cuộc nâng mắt lên, trong mắt tràn đầy cố chấp.
“Tiểu Bách!.
.
Là tôi nga.
”
Thanh âm người nọ trầm thấp giàu từ tính, khiến Xuyên Bách nhịn không được mà đánh cái rùng mình, hô hấp trong khoảng thời gian ngắn có chút trầm trọng.
Người phía sau!.
Là Lư Khanh Viễn!.
.
Nhưng không biết vì cái gì, hắn trở nên càng giống Thương Lục.
Trước đó chỉ là cách ăn mặc giống, sau lại là ngữ khí nói chuyện và thanh âm, cuối cùng! ! Cả người tựa hồ đều bị Thương Lục đồng hóa.
Vừa rồi Xuyên Bách nghe được thanh âm quen thuộc kia, cậu thế nhưng theo bản năng nghĩ tới gia hoả Thương Lục kia đã trở lại!.
.
“Cậu!.
! Buông tôi ra!”
Xuyên Bách giãy giụa, trái tim đập càng nhanh.
Cậu biết Lư Khanh Viễn người này rất xấu xa, như âm hồn không tan, cũng không biết sao hắn lại đột nhiên xuất hiện trước cổng trường.
“Ai? Tiểu Bách sao có thể như vậy a!.
”
Lư Khanh Viễn làm ra bộ dáng ủy khuất bộ dáng, Xuyên Bách nhìn mà nổi da gà.
“Cậu đừng quấn lấy tôi nữa được không? Tôi rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn, cậu nói cho tôi, tôi thay đổi có được không?”
Hô hấp Xuyên Bách dồn dập, trong lòng cũng không hả giận, ngược lại càng nghĩ càng bực bội.
“Còn có, cậu gửi cho tôi những tin nhắn đó là có ý gì? Cố ý đe dọa tôi? Cậu rốt cuộc đã gắn cáu gì ở trong phòng tôi! Vì sao có thể chụp được tôi? Đây là phạm pháp có biết không?”
“Quá mức hơn chính là, cậu cư nhiên còn dám dùng số điện thoại của Thương Lục gửi tin nhắn cho tôi, cậu không biết Thương Lục đã qua đời sao? Cậu cứ luôn lợi dụng y là có ý tứ gì?”
“Cậu căn bản chính là đang bắt chước!”
Cảm xúc chồng chất đã lâu trong lòng đột nhiên bùng nổ, Xuyên Bách tức đến đầy mặt đỏ bừng, giãy giụa càng thêm lợi hại.
Ai ngờ Lư Khanh Viễn càng không biết xấu hổ, phát ra tiếng cười cổ quái, ôm cậu càng chặt, đầu thậm chí điên cuồng cọ gò má cậu.
“Ha ha ha! ! Thật đáng yêu!.
.
Quá đáng yêu!.
.
Tiểu Bách thật quá đáng rồi a!”
“Chúng ta ở bên nhau đi? Được không? Tôi rất yêu Tiểu Bách nha! ”
“Phải làm sao bây giờ! ! Làm sao bây giờ!.
!”
Lư Khanh Viễn thoạt nhìn điên điên khùng khùng, lời nói cũng làm Xuyên Bách sởn tóc gáy.
Xong rồi, Lư Khanh Viễn nhất định là có vấn đề, hắn khẳng định là có bệnh thần kinh! !
“Buông tôi ra!.
.
! Đừng quấn lấy tôi!”
Nghe vậy, Lư Khanh Viễn vốn đang điên cuồng cười ngây ngẩn cả người, chậm rãi ngẩng đầu, mắt đen tràn đầy âm lãnh.
“Lư Khanh Viễn?”
“Vì sao Tiểu Bách luôn nghĩ rằng tôi giống với tên phế vật kia?”
“Tôi sao có thể là tên phế vật kia a?”
Nói xong, Lư Khanh Viễn gắt gao cầm tay Xuyên Bách, nắm chặt cổ tay cậu phát đau.
“Tôi thật không biết cậu đang nói cái gì, cậu không phải Lư Khanh Viễn thì còn có thể là ai? Tôi nhìn cậu chính là có bệnh!”
Xuyên Bách giận cực kì, ngữ khí cũng càng thêm không kiên nhẫn, xem ra Lư Khanh Viễn tuyệt đối là nơi nào đó xảy ra vấn đề, cũng có lẽ là nhân cách phân liệt.
“Tôi là Thương Lục a!.
.
Tiểu Bách!.
Tôi sao có thể là tên phế vật kia nha?”
Mắt hắn hiện lên một tia tình yêu bệnh trạng, càng ôm chặt phần eo Xuyên Bách, khoảng cách hai người càng ngày càng gần.
Xuyên Bách cảm nhận được hơi thở lạnh băng của hắn, thậm chí! ! Còn ngửi được một chút mùi vị hư thối.
Xuyên Bách không khoẻ mà nhíu nhíu mày, ngừng thở, ánh mắt lại rơi xuống trên cổ hắn.
Mà một cái liếc mắt này, lại làm Xuyên Bách ngây ngẩn cả người.
Trên cổ Lư Khanh Viễn là cái gì? Là bị thứ gì cắn sao?
Không! ! Không đúng!.
.
Cậu đã từng xem phim điện ảnh!.
.
Những vết đốm đó tựa hồ chỉ xuất hiện trên thi thể người chết! !
Sắc mặt của cậu nháy mắt trắng bệch, tim đập kịch liệt, không dám nhúc nhích một chút.
Lư Khanh Viễn thấy cậu bất động, mắt đen tràn đầy vui sướng, hô hấp dồn dập, đem môi hắn dán lên cánh môi cậu.
Xuyên Bách gắt gao nhắm hai mắt, không dám mở ra, chỉ có thể cảm nhận được cánh môi lạnh băng của đối phương, cùng với hơi thở âm lãnh.
Cậu thử sờ đôi tay bên hông chính mình, lúc này không có bất luận hơi thở ấm áp thuộc về nhân loại! !
Chẳng lẽ!.
.
Lư Khanh Viễn không phải người?
Hắn nói chính mình là Thương Lục!.
.
Chẳng lẽ linh hồn Thương Lục đang bám vào trên người hắn?
Thân ảnh Lư Khanh Viễn trước mắt dần dần trùng hợp với Thương Lục, ánh mắt hai người đều có sự nồng cháy cùng cố chấp.
Xuyên Bách tim đập gia tốc, thử mở miệng: “Thương Lục!.
?”
“A!.
.
Rốt cuộc cũng nhận ra tôi sao? Là tôi nga, Tiểu Bách, tôi đã trở về!.
.
”
Thương Lục rốt cuộc chịu buông tha môi cậu, hơi thở lạnh băng phun ở cổ cậu.
Trên trời giăng đầy mây đen, bắt đầu rơi xuống từng hạt mưa nhỏ, thực nhanh làm ướt mái tóc Xuyên Bách.
Thần sắc cậu hoảng sợ, gò má càng thêm tái nhợt, lúc này một chút huyết sắc cũng không có, cả người giống bị rút hết sức lực, chỉ có thể tùy ý Thương Lục gắt gao ôm lấy cậu.
“Tiểu Bách!.
.
Trời mưa!.
.
Nếu không chúng ta về trước ký túc xá đi?”
“Trở lại ký túc xá!.
.
Thực nhanh sẽ trở nên ấm áp.
”
Ký túc xá? Ấm áp?
Sắc mặt Xuyên Bách lập tức trở nên càng không tốt, Thương Lục ám chỉ cái gì không cần nói cũng biết.
“Không!.
.
Không! Tôi không muốn!”
Xuyên Bách cũng không biết từ đâu lấy được sức lực, ném cặp sách trên lưng xuống một phen, hung hăng đập vào hắn, biểu tình hoảng loạn.
Thương Lục bị đập có chút ngốc, mắt đen có chút ủy khuất.
Rõ ràng vừa rồi Tiểu Bách còn ổn mà!.
.
Sao đột nhiên lại tức giận.
“Tiểu Bách!.
.
”
Ngữ khí Thương Lục đáng thương vô cùng, đầu ngón tay kéo ống tay áo Xuyên Bách: “Đừng nóng giận, cùng tôi về ký túc xá được không?”
“Chính cậu tự về đi!”
Xuyên Bách mặt tái đi, hung hăng đẩy Thương Lục ra, ném xuống những lời này liền chạy về phía khu dạy học.
Trên trời vang lên từng tiếng sấm, mưa càng lúc càng lớn, giọt mưa rơi vào người thậm chí có chút đau đớn.
Ai muốn cùng hắn về ký túc xá?!
Cậu cảm thấy chính mình sắp điên rồi, chẳng lẽ Lư Khanh Viễn thật sự bị Thương Lục bám vào người sao?
Không có khả năng! ! Nhất định là Lư Khanh Viễn cố ý dọa cậu! Nhất định là vậy!
Thứ đồ như ma quỷ căn bản không tồn tại!
Xuyên Bách thở hồng hộc, nước mưa làm tầm mắt cậu mờ đi, cậu nhịn không được mà quay đầu nhìn về phía cổng trường, rất xa, một bóng người mặc sơ mi trắng vẫn đứng sừng sững ở nơi đó, không có động tĩnh.
Mưa rất lớn, một thân ảnh đơn bạc đứng ở trong mưa, thế nhưng có chút đáng thương.
Xuyên Bách cũng không biết sao lại thế này, trong lòng thế nhưng sinh ra lòng trắc ẩn.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cậu liền muốn cho chính mình một bạt tai.
Hắn chính là người có ý đồ gây rối, thậm chí còn đe dọa mày, mày cư nhiên còn đau lòng hắn?
Cậu cắn răng một cái, cũng không quay đầu lại mà nhằm về phía khu dạy học.
Thương Lục đứng tại chỗ, mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Xuyên Bách đang chạy vội.
Đột nhiên, thân thể hắn dần dần lảo đảo ra phía sau, trong nháy mắt tiếp xúc với mặt đất, xung quanh thân thể hắn bắt đầu nồng đậm sương đen.
Thời điểm sương đen rời khỏi thân thể hắn trong nháy mắt, toàn bộ thân thể hắn đều trở nên đáng sợ, làn da nhanh chóng lão hoá, hốc mắt hãm sâu, biểu tình dữ tợn, thi đốm trên người càng thêm đáng sợ.
Bên trong sương đen loáng thoáng xuất hiện một thân ảnh người khác, người kia mặc áo sơmi cũ màu trắng, trên người mang theo vết máu.
“! ! Xem ra Tiểu Bách không quá thích thân thể này.
”
Hắn muốn lấy bộ dáng chân thật của mình đi gặp Tiểu Bách, hắn tin rằng, Tiểu Bách cũng thích chính mình!.
.
Hai người bọn họ, vốn dĩ là lưỡng tình tương duyệt a.
Sương đen dần dần biến mất tại chỗ, chậm rãi bay về phía khu dạy học.
Xem ra Tiểu Bách, muốn cùng hắn chơi một trò chơi nha.
Không sao cả, trò chơi này diễn ra trong bao lâu đều không có vấn đề gì!.
.
.