CƯNG CHIỀU CÔ VỢ ĐÁNG GIÁ TRÊN TRỜI

Edit: Trà Hoa Nữ

Beta: Chang

“Dĩnh Nhi hiện tại mất trí nhớ, Tề Thiếu nói gì thì chính là cái đó, tôi đâu có tra được.” Lãnh Mộ Dương mặt không đỏ trực tiếp phủ nhận lời nói của Tề Tử Khiêm.

Cố Dĩnh Nhi đang nằm trên giường gặm trái táo, nghe vậy suýt chút nữa bị sặc nước miếng.

Đây chính là lời nói trả đũa sao? Thật trâu bò.

Ai không biết Lãnh Mộ Dương này ghét bỏ Cố Dĩnh Nhi muốn chết, tình nguyện độc thân cả đời còn hơn cưới Cố Dĩnh Nhi, bây giờ, lại còn phủ định lời nói của Tề Tử Khiêm, trâu bò thật. Quả nhiên là gian thương, một người lại một người.

Đương nhiên, cô sẽ không giúp Tề Tử Khiêm nói chuyện.

Tuy rằng đối với Lãnh Mộ Dương cũng không vui vẻ gì, nhưng so với Tề Tử Khiêm, thì Lãnh Mộ Dương coi như là hiểu biết tận gốc rễ, còn Tề Tử Khiêm thì từ nơi nào đến còn chưa biết, dù là mẹ mình đưa tới cũng không thể tin được. Mẹ mình hay có cái tính bừa bãi, không đâu vào đâu, vậy nên xét cho cùng Tề Tử Khiêm là người ngoài, không đáng tin cậy.

“Ừm, Dĩnh Nhi bị mất trí nhớ, vậy nên nói cái gì bây giờ cũng đều vô ích, thật hay giả, ai biết được. Anh Lãnh, anh nói sao?” Ngữ khí Tề Tử Khiêm thật nhẹ, chỉ là ý hùng hổ dọa người trong đó cũng không có giảm bớt, còn tăng thêm vài phần miệt thị.

Không khí nồng nặc mùi thuốc súng.

Hai người đàn ông đối mặt với nhau, một người thì ôn nhuận nhưng bá đạo, một người lại lạnh như băng nhưng xảo trá.

Tình hình hết sức căng thẳng.

Chẳng lẽ họ muốn trình diễn tiết mục hai nam tranh một nữ? Là nữ chính trong vụ này, Cố Dĩnh Nhi nằm trên giường suy đoán hàng loạt kết quả, nhưng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra thế này.

“Này, tôi hỏi các người, 1, 2, 3, 4 người ở đây làm gì? Mở cuộc họp sao? Nơi này là phòng bệnh, là nơi người bệnh nghỉ ngơi, các người có vấn đề gì muốn giải quyết thì ra cửa quẹo trái, đến trạm cuối tuyến xe buýt 12, không cần cảm ơn.” Một y tá mặt trái xoan đi vào, mang theo rất nhiều thuốc, trên tay cầm một cái kéo bạc, khuôn mặt tỏ ra tức giận.

Cố Dĩnh Nhi ngay lập tức vui mừng khi cô nghe thấy giọng nói này.

Ông trời thật là không triệt đường sống, làm cho Lâm Lâm xuất hiện lúc này.

“Còn đứng sững sờ ở đây làm gì? Mau đi ra đi.” Kiều Lâm Lâm quắc mắt nhìn 4 người đàn ông đang đứng bất động. “Tôi phải tiêm cho bệnh nhân, các người là đàn ông trưởng thành mà không thấy một chút xấu hổ nào hết à, còn không biết tránh đi sao?”

Tuy là những người dày dặn kinh nghiệm trên thương trường, nhưng nghe xong cũng hơi xấu hổ, vẻ mặt cứng đờ. Dưới ánh mắt hình viên đan của Lâm Lâm nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

“Thật là hung dữ, làm bẩn hết cả mỹ từ thiên thần áo trắng”. Tiêu Trạch không sợ chết, lúc đi ra cửa nhỏ giọng nói thầm.

“Nhóc con, cậu nói cái gì?” Một cái chân thon dài dừng ở trên vai Tiêu Trạch làm cho cả người anh ta đều co quắp lại, may mắn nắm được khung cửa, mới không bị ngã cắm đầu xuống đất, vừa ngẩng đầu lên, ánh bạc chợt lóe, một cái kéo bạc đang ở dưới cằm anh ta.

“Không …. Không có gì.” Hai mắt Tiêu Trạch giật giật, tim gan thoáng run run.

Sức chiến đấu của người phụ nữ này thật đáng sợ, còn có, cái chân này cứ đè trên vai anh ta, thực mất mặt quá đi.

“May cho cậu biết thức thời, cút nhanh đi.” Kiều Lâm Lâm thu chân và kéo lại rồi đóng cửa lại, thiếu chút nữa là đập vào mũi của Tiêu Trạch.

Dung Thiếu Thành cười cười nhìn Tiêu Trạch đưa tay lên như muốn đánh vào cánh cửa đang đóng, vuốt vuốt cái mũi rồi rời đi.

“Lâm Lâm, sao hôm nay đi làm sớm vậy?”

Kiều Lâm Lâm là y tá phụ trách trực ban của phòng bệnh này, hai người xấp xỉ tuổi nhau, thường xuyên qua lại liền trở thành bạn thân tâm sự với nhau mọi thứ. Mỗi ngày, cô ấy đều tan ca lúc 8 giờ, hiện tại mới 5 giờ hơn.

“Mình sắp tan làm, thấy cửa phòng bệnh mở nên liền đi vào xem.” Kiều Lâm Lâm đem kéo để vào trong hộp, thuận miệng hỏi một câu “Hôm nay cảm giác như thế nào?”

“Khá tốt, chuyện gì xảy ra cũng không biết, người khác cũng không nhìn thấy, còn có thể như thế nào, có thể ăn uống được là tốt rồi.” Cố Dĩnh Nhi tùy ý cười, một vẻ không quan tâm.

“Như vậy chứng tỏ khôi phục rất tốt, chắc là không bao lâu sau có thể xuất viện.” Kiều Lâm Lâm nhìn thấy sắc mặt Cố Dĩnh Nhi rất tốt, chắc không có vấn đề gì.

“Đúng rồi, cậu vừa nói điểm cuối chuyến xe buýt số 12 là ở đâu?” Cố Dĩnh Nhi nghiêng người nhích gần lại Kiều Lâm Lâm tò mò hỏi.

“Uh, chỉ là thuận miệng nói thôi, nhưng trước kia nghe nói hình như đó là một phòng khám chuyên phá thai không đau.” Lời nói của Kiều Lâm Lâm rất bình tĩnh, như thể đang nói về chuyện xảy ra ngày hôm nay.

“Ha ha ha ha ……………”

Phá thai không đau, thật tài quá. May mắn bọn họ đều sống trong nhung lụa, không biết trạm cuối chuyến xe buýt số 12 là nơi nào, nếu không thì nhìn biểu cảm trên mặt họ, cô sẽ có bao nhiêu phấn khích, nghĩ đến đây, Cố Dĩnh Nhi liền thấy buồn cười.

“Lâm Lâm …. Ha ha…… cậu thật là trâu bò ……….. phá thai không đau……….” Cố Dĩnh Nhi ngồi trên giường ôm bụng cười, cười đến thở hổn hển, cả giường đều chấn động.

“Đừng cười, nếu còn cười nữa sẽ bị sốc hông mất.”

“Đau đau đau ………… Ui da ………….”

Bị miệng quạ đen của Kiều Lâm Lâm này nói trúng rồi.

Nhìn cô bạn tức giận đang ôm bụng thở dốc, Kiều Lâm Lâm không thèm tính toán, làm người tốt đưa tay ra giúp cô xoa xoa.

“Lâm Lâm, sau này, cậu có thể đừng luôn nguyền rủa tớ được không?” Cố Dĩnh Nhi quay lại, che bụng, biểu cảm trên mặt cũng đỡ hơn một chút.

“Mình sẽ cố gắng hết sức.” Kiều Lâm Lâm nói.

Cố Dĩnh Nhi liền biết là câu này, miệng lầm bầm không nói gì.

Hai người nói chuyện một lúc lâu, trời tối dần, Kiều Lâm Lâm rời đi, cô muốn về nhà nấu cơm.

“Đi rồi?” Kiều Lâm Lâm vừa đi trước, Tiêu Trạch liền ngay sau đó đi vào.

“Nếu cô ấy không đi, anh có dám đi vào không?” Giọng nói nhẹ nhàng, trường hợp bình thường, tính khí của Tiêu Trạch làm sao có thể như vậy. Mặc dù không thấy được chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe thấy một chút, nhưng cô có thể chắc chắn một điều, tiểu tử này đã bị Lâm Lâm hù dọa.

“He he.” Tiêu Trạch xấu hổ gãi tóc, vành tai hơi đỏ.

Kế tiếp, ba người đàn ông còn lại lần lượt đi vào, mỗi người một lời nhưng không khí không có giương cung bạt kiếm như trước. Không biết đã xảy ra chuyện gì hoặc có qui định ngầm nào đó, Cố Dĩnh Nhi không có hứng thú với đề tài của bọn họ, lâu lâu nói một hai câu. Vì giữa trưa không có ngủ, liền ngủ rồi. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi