CƯNG CHIỀU CÔ VỢ ĐÁNG GIÁ TRÊN TRỜI

Edit: Trà Hoa Nữ

Beta: Chang

Bên trong trung tâm thương mại người ra người vào không dứt, các loại tạp âm hòa cùng một chỗ đập vào tai. Từ khi trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên Cố Dĩnh Nhi cảm thấy việc không thể nhìn thấy đau khổ cỡ nào. 

Chỉ có thể nghe được, ngửi được (ngửi được thì có tác dụng gì, đi chọn quà lại không phải đi chọn đồ ăn), căn bản đều không nhìn thấy gì thì chọn cái rắm. Hơn nữa, tên gia hỏa Lãnh Mộ Dương này như một cái hũ nút, chỉ đẩy cô đi về phía trước mà không nói một lời nào. 

Thật sốt ruột!

Đại ca này, rõ ràng là gọi cô tới chọn quà, nhưng anh ta cái gì cũng không nói thì người mù như cô làm sao mà chọn được, chẳng lẽ tùy tiện chọn một món đồ sao?

Rất nhanh, Cố Dĩnh Nhi không nhịn được nữa. 

“Này, tốt xấu gì anh cũng phải nói một tiếng đi chứ, em không nhìn thấy gì thì làm sao mà chọn?”

Lãnh Mộ Dương nhìn người con gái ngồi trên xe lăn đang ngửa cổ nói, trong lòng bắt đầu nảy ra ý định trêu chọc, cười xấu xa, tà ác nói “Đây là nơi bán đồ dành riêng cho phụ nữ, em xác định muốn anh giải thích?”

Cố Dĩnh Nhi nghẹn lời.

Chết tiệt, người đàn ông này sao có thể hư hỏng như vậy? Đi dạo khu vực bán đồ cho phụ nữ để mua quà cho ông nội, cô nhìn không được nên sốt ruột không phải là bình thường sao, anh ta không thể nhường cô một chút à? Nhưng mà dù như thế nào, thua người không thua trận, lúc này sĩ diện gì đó đều là mây bay. 

“Thật đúng lúc, vậy làm phiền anh.”

Hừ, thẹn thùng tính là cái gì. Bà đây cũng không tin anh dám chỉ từng món đồ dùng cho phụ nữ và giới thiệu. 

Người phía sau im lặng, một hồi lâu cũng không có lên tiếng. 

Đấu cùng bà à, hừ, bà đây không có ưu điểm nào khác ngoài da mặt dày và sự kiên nhẫn có thừa. 

Ngay khi Cố Dĩnh Nhi cho rằng người đàn ông này chuẩn bị chạy trối chết thì lại nghe được một giọng nói bình tĩnh vang lên từ phía sau. 

“Không thành vấn đề, coi như làm quen trước.” 

Bồi người phụ nữ của mình đi mua băng vệ sinh cùng đồ dùng linh tinh thì có gì mất mặt, lần đầu tiên chắc sẽ không tránh khỏi có chút mất tự nhiên. Nhưng không vội, bây giờ trước lạ sau quen, dù gì sau này cũng còn nhiều thời gian. 

Cố Dĩnh Nhi bối rối, toàn thân như hóa đá. 

Này cũng quá là không biết xấu hổ đi. 

“Đi thôi, chúng ta đi xem một chút.”

Lãnh Mộ Dương liền nhẹ nhàng đem xe lăn chuyển hướng về bên trái, khóe miệng nhếch lên, hơi cười cười, cũng không có chút gì là xấu hổ hay khó chịu. 

“Đợi chút, vừa rồi em chỉ nói giỡn thôi, đừng coi là thật nha.” Cố Dĩnh Nhi vội vàng duỗi tay nắm lấy bàn tay to ở phía sau. 

Nói giỡn, để cho anh cùng cô đi mua những thứ đồ kia, nếu như bị người khác thấy thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. 

“Không có gì, dù sao cũng tiện đường.” 

“Thật sự không cần đâu, em vẫn còn đủ dùng.”

“Thứ này có hạn sử dụng lâu, mua nhiều về dùng dần, sau này em không cần phải mua.”

… … 

Lãnh Mộ Dương quyết tâm muốn cùng đi vào với Cố Dĩnh Nhi, xe lăn đã được đẩy đến cửa. Nghe thấy tiếng chào đón, Cố Dĩnh Nhi dứt khoát nắm chặt một bên cửa, nhất quyết không chịu vào. 

“Anh, em xin anh, chúng ta không đi vào được không?”

Nếu cô xách một túi lớn băng vệ sinh về, chắc …..

Cố Dĩnh Nhi không dám tưởng tượng nữa. 

Thật là đáng sợ. 

“Cũng không tốn nhiều thời gian, vào thôi.”

“Lãnh thiếu gia, Lãnh đại ca, Lãnh đại gia, em xin anh, vừa rồi em cố ý giỡn với anh, em biết là em không đúng, anh là đại nhân nên tha thứ cho em đi.” Cố Dĩnh Nhi chắp tay trước ngực, đáng thương nhìn Lãnh Mộ Dương, chỉ thiếu vài giọt nước mắt nữa thôi. 

Thể diện tất nhiên quan trọng, nhưng lúc này còn để ý làm gì nữa, trước tiên phải cứu lấy thanh danh còn sót lại rồi nói tiếp.

Vốn dĩ trước kia cô theo đuổi Lãnh Mộ Dương đã gây ra rất nhiều ồn ào huyên náo rồi, những người thân thích trong nhà có ai không vừa mắt cô mà không đem Lãnh Mộ Dương ra để nói, nếu cô cùng với anh đi mua băng vệ sinh liền sẽ đem những tin đồn kia thành sự thật. 

Lúc đó, mọi người khẳng định sẽ không nói Lãnh Mộ Dương thích cô mà sẽ cho rằng cô mặt dày bám lấy anh không buông, có khả năng còn gây ra một loạt phiền phức lớn. Đến lúc đó, dù cô có 10 cái miệng cũng không thể giải thích rõ được, đó không phải càng mệt hơn sao. 

“Anh nhớ rõ lần trước em cũng như vậy…. “ Lãnh Mộ Dương nói  chưa hết câu, tiếng điện thoại di động vang lên. Anh lấy di động ra, nhìn thấy số điện thoại quen thuộc trên màn hình, ánh mắt Lãnh Mộ Dương tối lại “Anh nhận điện thoại trước, em ở yên chỗ này đừng đi lung tung.” Đẩy Cố Dĩnh Nhi qua một bên, Lãnh Mộ Dương đi ra nhận điện thoại. 

Cố Dĩnh Nhi ngồi trên xe lăn nghe được những lời này liền nhẹ nhàng thở ra. 



Thừa dịp anh đi nghe điện thoại, tốt hơn là nhanh chân rời khỏi cái nơi đầy thị phi này, nói là làm, Cố Dĩnh Nhi ở nhà cũng không dùng xe lăn nhiều, đều là được người khác đẩy, lúc này cảm thấy sử dụng không thuận tay, liền dứt khoát đứng dậy, đẩy xe lăn về phía trước. 

Hành động này khiến cho một cô gái nhỏ trong trung tâm thương mại kêu lên tại chỗ. 

Hầu hết mọi người đều nghĩ, người ngồi xe lăn là vì chân cẳng có vấn đề, Cố Dĩnh Nhi đứng lên thu hút sự chú ý của người đi đường, họ dừng lại, sôi nổi thảo luận không ngừng. Đối với Cố Dĩnh Nhi như thế này đã thành thói quen, hơn nữa bản thân cô lại vô tâm vô phế, một chút cũng không thèm để ý, người mù đẩy xe lăn đi chầm chậm trong trung tâm thương mại, một chút cũng không nhìn ra bị mù. 

Trong lòng cô còn đang cảm thán trung tâm thương mại này xây dựng thật nhân tính hoá, hoàn toàn đem lời dặn của Lãnh Mộ Dương ném ra sau đầu. 

“Ồ, tôi còn nghĩ là ai, hóa ra là Cố đại tiểu thư.” Theo đó còn mang tới một làn gió đầy mùi hương làm Cố Dĩnh Nhi hít thở không thông, là một bàn tay mảnh khảnh đặt lên tay Cố Dĩnh Nhi, bị một bàn tay lạnh lẽo chạm vào làm Cố Dĩnh Nhi nhịn không được run lập cập.

Người này là ai, ban ngày ban mặt mà cũng không chú ý hình tượng, trung tâm thương mại người đến người đi nhiều như vậy mà cũng dám lớn tiếng ồn ào, mặc dù âm thanh rất dễ nghe, nhưng sao những lời này lại đâm chọc như vậy? Thật là lãng phí giọng nói hay. 

“Lần này không giả đau lưng mà trực tiếp giả làm người què, nhưng nhìn dáng vẻ giống như thất bại rồi.” Uông Nghi liếc mắt Cố Dĩnh Nhi đánh giá một lượt rồi châm chọc nói.

Bản thân Uông Nghi là một người phụ nữ quyết đoán và có năng lực, không quen nhìn những người không biết xấu hổ đắm mình trong trụy lạc. Mà người phụ nữ trước mặt này là người muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, nhưng cố tình cô lại đâm đầu đi thích tên Lãnh Diêm Vương đó, thật không biết có phải hay không trời sinh bị rẻ rúng. Cho nên, đối với Cố Dĩnh Nhi, cô nhịn không được đâm chọc hai câu.

Cố Dĩnh Nhi: …

Trời ơi, chẳng lẽ ngồi xe lăn liền nhất định phải là người què, cô đẩy một chiếc xe lăn chính là giả trang người què thất bại sao? Logic thật là tốt nha! Cố Dĩnh Nhi cảm thấy nói nhiều với người như vậy thật lãng phí nước bọt, không muốn cùng cô ta nói chuyện. 

“Thực xin lỗi, cô hình như nhận nhầm người, tôi cũng không quen cô.” Cố Dĩnh Nhi đưa tay kia ra đẩy bàn tay đặt bên trên mu bàn tay của mình, mỉm cười nói. 

Cần gì quan tâm trước kia mình có biết hay không, dù sao hiện tại cô không quen biết, vậy là đủ rồi.

“Nha, Cố Dĩnh Nhi, cô đang lừa ai vậy, ở đây, gương mặt của cô có ai mà không biết, còn ở đó giả ngu giả ngơ. Xem ra, lần này dù cô hết bệnh nhưng đầu óc cũng hỏng luôn rồi.” Uông Nghi nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Cố Dĩnh Nhi tỏ ra khinh thường. 

“Vị tiểu thư này, tôi là ai không có bất cứ quan hệ nào với cô, đầu óc tôi có vấn đề hay không tôi rất rõ, còn đầu óc của cô có vấn đề gì không thì tôi không biết.” Cố Dĩnh Nhi quay đầu, nghiêm trang nói. 

“Phụt… Ha ha ha.” Những người dừng lại bên cạnh xem náo nhiệt không nhịn được cười rộ lên. 

Lời này quá độc, cô gái này nói thật hay. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi