CƯNG CHIỀU CÔ VỢ LƯU MANH - TIỂU ÁI

“Có thể tránh xa một chút được không, nghe nói cô con gái này của nhà họ Tô không có hiền lành gì đâu.”

Tô Thính Ngôn và Lâm Tích Bạch cùng đi vào.

Lâm Tích Bạch nhìn thấy Tô Thính Ngôn cũng phải khen ngợi.

Cô mặc bộ quần áo này thực sự rất đẹp mắt.

Tô Thính Ngôn nói, “Đồ mướn, đừng có đụng hỏng đấy, còn phải đem trả lại.”

Lâm Tích Bạch nghe xong thì nơm nớp lo sợ, ở bên cạnh mà cũng không dám đụng chút nào.

Lúc này, sắc mặt Tô Khuynh Tình lại có chút thay đổi.

Tô Thính Ngôn mặc đồ, gần như là giống như đúc với cô ta…

Nói là gần như, chỉ bởi vì Tô Thính Ngôn mặc lại càng lộ vẻ thướt tha, còn Tô Khuynh Tình mặc vào lại gầy gò khô quắt.

Lúc đầu nhìn cũng được, nhưng so với Tô Thính Ngôn vừa mới đến thì ngay lập tức thua kém hơn rất nhiều.

Tay Tô Khuynh Tình không khỏi càng siết chặt cánh tay Lâm Cảnh Trăn, Lại Mỹ Lâm nhìn thấy, tức đến méo mặt.

“Tô Thính Ngôn này…”


“Mọi người đều ở đây à, đứng ở chỗ này làm gì vậy, tới đón tôi sao?”

Nhìn cái gia đình lớn đó đều ở chỗ này, Tô Thính Ngôn thấy gai mắt không chịu được.

Người một nhà đứng chung một chỗ vui vẻ hoà thuận thật là làm người ta ước ao mà.

Mọi người đều có chút chú ý tới bộ đồ trên người Tô Thính Ngôn.

Ở phía sau, Lâm Tích Bạch bật cười.

“Ôi chao, thật là trùng hợp nha, cái này có thể nói là, không sợ đụng hàng, ai xấu người đó xấu hỗ đó.” Lâm Tích Bạch không chút khiêm nhường che miệng cười trộm.


Vẻ mặt Tô Khuynh Tình trầm xuống.

Lại Mỹ Lâm tức giận nhìn cái hiện trường thất bại này.

Hôm nay bọn họ vét hết vốn liếng tới đây, ai biết Tô Thính Ngôn này lại…

Lý Thanh lại có chút nghi ngờ nhìn cô.

“Nói đi, là, là cô cố tình mặc đồ giống Khuynh Tình tới đây, có phải là quá xấu ra rồi không.”

Lại Mỹ Lâm tức giận cắn răng, “Đúng vậy, cô trở về thì liền đi khắp nơi đối địch với Khuynh Tình của chúng tôi, Khuynh Tình đâu có làm gì làm mát lòng cô đâu, hay là, con bé ở bên Cảnh Trăn, cướp mắt danh hiệu bà Lâm của cô nên cô bắt đầu nhắm ệ vào Khuynh Tình của chúng tôi khắp nơi như thế, cô ghen ty với con bé thì cũng quá rõ ràng rồi.”

Tô Thính Ngôn khẽ cười một cái, “Ba à, danh tiếng của ba cũng không khác tôi là máy đâu, không cần phải che giấu, dù sao thì mọi người ở đây đều đã biết, chẳng qua ba không nên để tôi cút đi chứ, ba cũng biết tính tình của tôi rồi đấy, làm lớn chuyện lên rồi, để nhiều người tới hóng chuyện như vậy, chuyện hôm nay ngài cho tiểu tam của mình danh phận chính thức, sợ là lại thất bại rồi.”

TC 2002 0i Nếu Tô Thịnh Quốc không phải bị tức giận sinh ra sức chống lại, chắc bây giờ đã lên cơn nhồi máu cơ tim rồi.

Lúc này Lý Thanh lại ở phía sau thầm đâm chọt nói, “Không phải nói năm nay chỉ làm có duy nhất một bộ đồ này thôi sao, nói nghe đi, cô đào từ đâu ra bộ đồ này thế, làm cũng thật thật đây.

Một bộ duy nhất?

Tô Thính Ngôn cúi đầu nhìn bộ đồ của mình một chút.

Không thể nào, cái tên đứng đầu bảng thối tha này, mướn một bộ đồ thôi mà cũng mướn đồ giả được sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi