CƯNG CHIỀU CÔ VỢ LƯU MANH - TIỂU ÁI

“Tiên sinh, ngài muốn mua gì thì chỉ cần nói tôi là được rồi, cần gì phải…”

Còn chưa nói xong 3 chữ tự mình xuống, Chu Định đã thấy được gói băng vệ sinh trên tay cùa Lâm Nhứ.

Đầu Chu Định sắp nổ tung rồi.

“Ngài, ngài đây là….”

Lâm Nhứ nói, “Cậu không cần mua cái này.”

Lâm Nhứ vừa nói xong, liền vừa hỏi vừa đi theo người bán hàng.

“Cái này dùng vào ban đêm, bằng bông, cái này dùng ban ngày, cũng bằng bông luôn.”

Người bán hàng nhìn Lâm Nhứ với vẻ mặt hoa sỉ, tư vấn nồng nhiệt hơn so với bình thường.

Chỗ của bọn họ thì khi nào có người đẹp trai như vậy.

Bàn tay của Chu Định trống rỗng, kinh ngạc nhìn những biểu hiện khôbg bình thường của tiên sinh nhà họ.

Tô Thính Ngôn làm ổ trên ghé salon, một bên ôm lấy bụng, một bên suy nghĩ, lần này vẫn không có con được.

Có lẽ do cô không chú ý thời gian rụng trứng, nên công sức mắy ngày nay coi như lãng phí hết.

Lâm Nhứ quay trở về.

Tô Thính Ngôn thấy gói băng vệ sinh trên tay Lâm Nhứ, thở dài nghĩ ngợi, vậy là anh phải nhịn mấy ngày rồi, chưa được dạy gì cả.

Nhưng hiện tại cô rất đau bụng, không có sức đi dạy dỗ anh, chỉ che bụng nói một cách yếu ót, “Để đó là được rồi.”

Trong lòng Tô Thính Ngôn phiền não, xong mơ mơ màng lại thiếp đi.

Mắt lát sau, thấy một bàn tay lớn đặt mát xoa của cô, cảm giác rất ám áp, làm cho cái bụng đang đau của cô giảm đi không ít.

Tô Thính Ngôn ngắng đầu lên, nhìn thấy Lâm Nhứ không biết từ lúc nào đã ở bên cạnh mình, để đầu cô gối đầu lên chân anh, còn bản thân thì đang cúi xuống xoa bụng giúp cô.

Tô Thính Ngôn hơi bất ngờ.

Ngắng đầu nhìn xung quanh thì thấy căn phòng vốn hơi lộn xôn, đã được anh yên lặng mà dọn dẹp sạch sẽ.

Tỉnh dậy, không cần làm bất cứ thứ gì, mà vẫn được nằm hưởng thụ anh mát xa cần thận.

Tô Thính Ngôn hít một hơi sâu, nhìn chăm vào Lâm Nhứ, “Nếu như anh không phải là tên đứng đầu bảng, thì có lẽ anh sẽ là một người chồng tối.”

Lâm Nhứ sững sờ hỏi, “Tôi là tên đứng đầu bảng, nên không thể là người chồng tốt à2”

“Không không, tôi không có ý đó.”

Tô Thính Ngôn trở người lại, thân thể mềm mại trực tiếp nằm trong lòng ngực của Lâm Nhứ, càng vùi sâu hơn.

Thật sự, cô đã nói sẽ không kỳ thị nghề nghiệp của anh mà sao bản thân lại nói ra những lời như thế.

“Anh là một người chồng rất tốt, tôi chưa từng nghĩ rằng mình có thể tìm được một người chăm sóc mình giống vậy, cho nên trong chốc lát lỡ nói ra những lời như vậy, anh đừng suy nghĩ nhiều nha…”

“Đây là người chồng tốt sao?” Lâm Nhứ cúi đầu hỏi.

“Đúng vậy… Anh không biết là hiện tại có nhiều ông chồng rất là lười biếng đâu… Nội trợ hay việc gì cũng không thèm làm, ai mà ngờ anh lại tốt như vậy, tôi cảm thấy mình rất may mắn.”

Anh tuy là một người xa hoa, nhưng bản thân không hề biến nhác chút nào.

Tốt hơn nhiều so với mấy người đàn ông bình thường.

Cảm thấy Tô Thính Ngôn mềm mại dựa vào trong người anh, anh khẽ mỉm cười, tiếp tục xoa bụng nhỏ của cô.

Thật ra anh cũng không nghĩ rằng mình có thể chăm sóc cho người khác. Da thịt của Tô Thính Ngôn quá non nót, cách một lớp quần áo mà vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi đang truyền tới tay anh. Hơn nữa trên người cô luôn thoang thoảng có một mùi hương thơm nữ tính, cho dù ở nhà lười biếng, vẫn thơm như cũ, chỉ À Siêu À ¬ . Ä . 2P cân hơi ở gân, thì lập tức quanh quân xung quanh hơi thở. Làm cho người khác không kìm được mà tới gần. Cằm Chu Định như muốn rót xuống, đằng sau cầm một số thứ, lúc đầu có hơi lo lắng một chút, cho nên mới đi theo, sau khi cậu thấy được cảnh này chỉ muốn chọc mù con mắt của bản thân mình. Cậu vô cùng đau đớn khi thấy tiên sinh nhà mình ngày càng lúng sâu hơn, dựa vào cây cột nhà, đang định hô lên, thì thấy Lâm Nhứ dùng cặp mắt không kiên nhẫn nhìn mình. Ý tứ xua đuổi hết sức rõ ràng. Chu Định chỉ có thể quay đầu rời đi. Tô Thính Ngôn muốn trách anh tại sao không cố gắng, rõ ràng là sức khỏe rất tốt nhưng sao lại không làm cô mang thai được. Nhưng sau khi được anh xoa và ôm như vậy thì liền ngủ thiếp đi… Lúc tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.

Trên đầu giường còn đặt đồ ăn sáng và một tắm giấy.

“Tôi đi xử lý công việc một chút, nào em tỉnh dậy thì hãy nhớ ăn một chút gì đó. Lâm Nhứ.”

Chữ viết của anh vô cùng đẹp và thanh thoát, ẩn trong đó là vẻ cứng rắn, kiêu ngạo, giống như cảm giác anh đem lại cho người khác, tuy ở bên trong ôn nhu nhưng vẫn có phần bá đạo khó nói nên lời.”

Anh ấy đúng là một người đàn ông khác biệt.

Lâm Nhứ trong cao ốc Lâm Vũ, “Tô Tề muốn vay mượn ngân hàng Lâm Vũ để khắc phục sự cố về y tế này, cậu đi tỏ thái độ với họ, muốn Cố Chân Chân có cổ phần trong đó, thì mới có thể cho vay.”

Chu Định vô cùng kinh ngạc, ý như vậy không phải là chỉ khi nào Tô Thính Ngôn quay lại Tô Tề, bọn họ mới nguyện ý hợp tác sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi