CƯNG CHIỀU CÔ VỢ LƯU MANH - TIỂU ÁI

“Tất nhiên, cô ấy là thanh mai trúc mã của anh hay sao?”



Lâm Nhứ cả khuôn mặt nghiêm túc nhìn cô: “Như: thế nào, em không vui sao?”



“Không, không, tôi không có; làm sao có thẻ, tôi chỉ tò mò mà thôi…”



Lâm Nhứ nhìn cô mỉm cười: “Anh cùng cô ta từ nhỏ đã quen biết, nhưng cũng không tính là thanh mai trúc mã, em yên tâm.”



“He he, tôi như thế nào không yên tâm được chứ, tôi vô cùng yên tâm…chính là anh tại sao lại trực tiếp nói tôi là vợ của anh chứ…”



“Đây không phải là sự thật sao?”



Sự thật đây chính là ông chồng mà cô dùng tiền mua về, không được tính là người chồng thật sự.



Lâm Nhứ nói: “Anh mặc dù không phải là người tốt, nhưng anh không thích nói dối.”



Chu Đỉnh kéo Có Giao cả mặt ủy khuất sang một bên.



“Cố tiểu thư, tính cách tiên sinh nhà chúng tôi không phải như vậy đâu, cô cũng đừng để trong lòng.”



Cố Giao vẫn không buông tha kéo tay Chu Đỉnh tra hỏi: “Hai người bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì, tôi từ trước đến nay chưa từng gặp qua người phụ nữ đó, rốt cuộc cô ta từ đâu nhảy ra chứ?”



Cố Giao này là nhân vật như thế nào chứ, chính là thiên kim Cố Gia, trong bảng xếp hạng danh viện, cũng được xem là nhân vật có đẳng cấp.



Nhiều năm này, tình cảm Cố Giao dành cho Lâm Nhứ là tình cảm gì, gần như các cả mọi người trong giới đều biết rõ.



Cô đường đường là thiên kim Cố Gia, nhưng lại không muốn thừa kế gia sản, lại chạy đến Tập đoàn Lâm Vũ làm trợ thủ cho Lâm Nhứ.



Rốt cuộc có ý gì, không lẽ mọi người vẫn chưa rõ hay sao?



Cố Giao luôn cho rằng bản thân chính là người phụ nữ ở: gần nhất với Lâm Nhứ, Lâm Nhứ sớm muộn gì cũng nhận ra được điểm tốt của cô.



Nhà hàng này cũng do cô góp phần quản lý, hiện tại nhà hàng trở nên nỗi tiếng như vậy, cô còn muốn tìm một cơ hội đến đòi một phần thưởng từ Lâm Nhứ, cho nên vừa rồi mới nói Lâm Như vậy mà lại ghé qua, trùng hợp như vậy, nên cô cũng nhanh chân chạy đến; có ai ngờ được, anh ấy vậy mà lại mang theo một người phụ nữ khác đến đây.



Chu Đỉnh cũng không biết nên nói như thế nào, Bản thân anh ta cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, tiên sinh nhà anh như thế nào lại kết hôn với người phụ nữ kia chứ, nhưng những lời này anh ta làm sao dám nói ra chứ?



“Cố tiểu thư, tôi biết tình cảm mà cô dành cho tiên sinh nhà chúng tôi, chỉ có thể nói…tiên sinh nhà chúng tôi không có phần phúc đó, cô…”



Vừa nghe thấy Chu Đỉnh nói những lời như vậy, sắc mặt Cố Giao kém đến mức lập tức đẩy Chu Đỉnh ra xa.



“Cũng chỉ là người phụ nữ không biết từ đâu nhảy ra, tôi cùng Lâm Nhứ quen biết lâu như vậy, tôi mà sợ cô ta sao?”



“Không phải…”



Không chờ Chu Đỉnh nói thêm bát kỳ điều gì, Cố Giao vậy mà lại vượt qua anh ta nhanh chân chạy vào bên trong.



Hải sản đã được mang lên.



Tô Thính Ngôn lúc này đang ăn tôm.



Hai tay đeo bao tay, nhìn Lâm Nhứ đang đích thân bóc vỏ tôm cho cô, Lâm Nhứ bóc từng con, dâng lên đến tận miệng cho cô.



“Ngon không?”



Hai bàn tay của Tô Thính Ngôn vô cùng tinh xảo, ngón tay thon dài mảnh khảnh, nếu bị rạch để lại sẹo trên da thì phải làm sao.



Lâm Nhứ vừa nói, vừa tiếp tục đút cô ăn.



Tô Thính Ngôn nhìn anh ta, nếu như anh ta đã nhát quyết làm như vậy, vậy thì cô đương nhiên phải thỏa sức tận hưởng rồi, Lâm Nhứ làm việc tỉ mỉ như vậy, đến cả việc bóc vỏ tôm làm cũng vô cùng sạch sẽ, vừa nhìn càng kích thích cảm giác thèm ăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi