CƯNG CHIỀU CÔ VỢ LƯU MANH - TIỂU ÁI

Anh ta vội vàng kéo tay cô y tá hỏi: “Tô Thính Ngôn vào khoa nào?”.



“Vào khoa ngoại tim mạch.”



Tô Khuynh Tình ngạc nhiên nói: “Đi theo Trưởng khoa ‘Vương sao?”



“Đúng vậy.”



Tô Khuynh Tình vẫn đang suy nghĩ về việc khi nào thì Tô Thính Ngôn mới bị đuổi ra khỏi phòng phẫu thuật.



Sau 8 giờ phẫu thuật mở ngực xong, mọi người lần lượt rời đi.



Tô Thính Ngôn đi ra sau, xoa đôi chân đã đứng một lúc lâu của mình.



Tuy cô không có tư cách thực hiện cuộc giải phẫu, nhưng đứng quan sát mấy giờ liền cũng cảm thấy hơi mệt.



Lúc này, Lâm Tích Bạch ở một bên đi tới.



“Nghe nói cậu phẫu thuật nữa à, tớ tới đón cậu đi ra ngoài ăn nè.”



Hai bệnh viện tương đối gần nhau, chỉ khác ở chỗ một nơi là bệnh viện công lập, một nơi là bệnh viện tư nhân.



Danh tiếng cũng không chênh nhau máy.



Lâm Tích Bạch tới đây tốn 10 phút, dư thời gian tới để ăn một bữa cơm xong rồi về.



Lâm Tích Bạch đã nghe việc Tô Khuynh Tình cũng làm ở bệnh viện này.



“Nghe nói Lâm Cảnh Trăn tốn không ít tiền mới nhét cô ta vô được đây, vậy mà làm như tự bản thân mình vô được giống như cậu.”



“Không sao, không phải tớ cũng dựa vào quan hệ mới được vào sao.” Tô Thính Ngôn thờ ơ nói.



Lâm Tích Bạch không đồng tình nói, “Làm gì giống nhau, chúng ta chiếm được sự yêu mến của ông cụ Lâm là do dựa vào bản lĩnh của mình mà…”




Tô Thính Ngôn cười ‘Tiến vào là do Lâm Cảnh Trăn, còn sau này ở lại hay rời đi là do chính bản thân cô ta.”



“Hừ, để tớ xem cô ta tiếp tục khoe khoang ra sao, ngược lại tớ muốn nhìn coi cô ta tự cao như này, sau này dáng vẻ khi ngã xuống sẽ giống cái gì.”



Hai người đang xếp hàng mua cơm tối, bỗng nhiên mọi người vây quanh một người đàn ông nằm ở dưới đất.



“Không xong rồi, Văn Anh cậu bị sao vậy…. Nhanh, gọi bác sĩ tới.”



Người bên cạnh bị dọa đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nhìn khắp nơi một cách hoang mang.



Tô Thính Ngôn thanh tao đi tới rất nhanh.



“Đừng cử động, tôi là bác sĩ.”



Người phía sau còn muốn ngăn cản, nhưng khi thấy thẻ treo trước ngực của Tô Thính Ngôn mới biết cô thật sự là bác sĩ.



Quay đầu nói với Lâm Tích Bạch, “Khỏi cần gọi xe cứu thương, Lâm Vũ ở ngay bên cạnh kêu người ta lái xe qua đây, đưa đi là được rồi.”



Sau khi uống viên thuốc kia xong, người thanh niên đó liền chậm rãi tỉnh dậy.



Yếu ớt nhìn người trước mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi