CƯNG CHIỀU CÔ VỢ LƯU MANH - TIỂU ÁI

Lâm Nhứ nghiêng đầu nhìn cô, “Tô Thính Ngôn, anh đáng sợ như vậy sao?”



Cô dựa vào cửa gượng cười. Cơ thể thon dài, phong thái xuất chúng, vô cùng đẹp trai, anh thật sự là người xuất sắc nhất giữa những người đàn ông tốt nhát.



Nhưng…



“Không, em không xứng với anh.”



Lâm Nhứ thật sự muốn bóp chết người phụ nữ này.



“Em không xứng đáng thì anh cũng ở trên đó.” “Em xin lỗi.” Tô Thính Ngôn nghe vậy liền đưa tay lên, “Là do em không nhìn rõ thân phận và vị trí của mình nên em mới dám trèo cao lên người Lâm tổng, vì vậy em quyết định chuyển về phòng khách, cho mình một không gian để kiểm điểm.”



Trước khi nói xong, hơi thở trầm ổn của Lâm Nhứ đã đến gân.



Tô Thính Ngôn vội vàng đóng cửa, khóa lại, dựa vào cửa hít một hơi thật sâu.



Cô đã phạm phải lỗi lầm gì? Chỉ muốn mua con nối dõi, nhưng cuối cùng lại chọc phải người không nên chọc …



Khó trách tại sao nơi này lớn và sang trọng như vậy.



Cô nằm xuống nhìn căn phòng tinh xảo, đến cả phòng khách cũng có thể làm được như thế này, tài chính của Lâm Vũ thật sự kinh người.



Chỉ là …



Người đàn ông này quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức, một khi cô để tim mình ở chỗ anh sẽ không bao giờ lấy lại được.



Không, không, cô không còn gì để mắt, ngoại trừ trái tim, một người đàn ông như vậy, cô không thể chạm vào …



Trong phòng làm việc, Chu Đỉnh nhìn Lâm Nhứ, nửa đêm vẫn chưa trở về phòng ngủ.



Anh ta cũng không biết đã mắng Tô Thính Ngôn chết tiệt đó bao nhiêu lần.




Thật buồn cười, lúc đầu kiêu ngạo với chồng cũng được, giờ biết chồng là người cao quý… lại còn khinh thường chồng mình?



Chu Đỉnh ở một bên nói: “Thưa ngài, ngài không đi nghỉ ngơi sao?”



“Tôi không đủ tốt sao?” Lâm Nhứ tự lẩắm bẩm.



“Làm sao có thể…” Chu Đỉnh lập tức nói, “Ngài là độc nhất vô nhị, ai mà không thích ngài thì đều là người mù.”



Đó là Tô Thính Ngôn. Anh ta chưa kịp nói hết thì khóe miệng Lâm Nhứ đã nở một nụ cười , anh nhìn Chu Đỉnh cười, nhưng nụ cười này… không, anh ta nói bậy.



“Đương nhiên, vợ tôi chắc là do quá kinh ngạc. Nhất thời không thích ứng được. Cô ấy khác với những người khác…”



“Quên đi, cậu có thể đi ra ngoài.”



Một thứ gì đó mềm mại, chạm vào môi cô, mềm mại, có mùi thơm quen thuộc.



Giọng nói kiên quyết khẽ thì thầm bên tai cô.



“Sớm muộn gì em cũng là của anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi