CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Thằng nhóc này bình thường lười giống như heo vậy, luôn ngủ say không tỉnh. Coi như ăn cơm cũng phải đợi đồ đưa đến tận miệng mới ăn.

Hôm nay sao lại hoạt bát dậy tìm đồ ăn rồi?

Như Ý có chút tò mò.

Lẽ nào cảnh hôm qua quá kích động nên dọa nó sợ rồi?

Vì vậy dọa chạy cả bệnh ngủ nướng rồi?

Như Ý còn tưởng Tiểu Bạch đói rồi, tựu mình đi tìm đồ ăn nên cũng không chú ý.

Tiêu phu nhân sáng sớm đã đến giúp cô thu dọn.

Vì Như Ý không có nha hoàn sát người nên những chuyện vụn vặt này tự nhiên do Tiêu phu nhân lo hộ cô.

Sau đó không lâu thì Trác Vân Phong cũng đến.

Anh đến nhắc nhở Như Ý sau khi vào cung nhất định phải cẩn thận.

Như Ý bình tĩnh cười đồng ý.

Trác Vân Phong có chút thần bí nói: "Tiểu muội, đại ca biết võ công muội rất tốt! Ông nội mặc dù không nói vì sao võ công muội cao nhưu vậy, nhưng chúng ta cũng đoán được mấy phần. Võ công của muội lưu lạc giang hộ chắc chắn không thành vấn đề. Nói tóm lại... trong cung võ công không có tác dụng gì nhiều! Muội nhất định phải cẩn thận đó.!"

Như Ý tò mò hỏi: "Cẩn thận điều gì?"

Trác Vân Phong nói: "Cẩn thận phụ nữ trong cung! Đặc biệt là cẩn thận thái hậu!"

Như Ý nói: "Mọi người dường như đều sợ thái hậu, Thái hậu rốt cuộc là người như thế nào?"

Trác Vân Phong nói: "Cái này... Huynh cũng không nói rõ được! Nhưng, muội nhất định phải cẩn thận là được! Tứ muội cũng trong cung, muội có thể tìm muội ấy! Muội ấy nhất định sẽ chăm sóc muội! Tứ muội rất tốt, sẽ hiểu những quy tắc lễ tiết kia. Hễ gặp phải chuyện gì muội cần thương lượng với tứ muội. Trong cung, muội ấy sẽ giúp đỡ được muội."

Như Ý hỏi: "Tứ tỷ? Tứ tý cũng trong cung sao?"

Trác Vân Phong gật đầu nói: "Vốn con gái nhà họ Trác gả vào trong cung là tứ muội! Vì tứ muội vừa trưởng thành, đến tuổi bàn chuyện cưới gả, hơn nữa tứ muội từ nhỏ đã điềm đạm nho nhã, hiểu biết lễ nghĩa. Tính cách như vậy trong cung sẽ dễ dàng tồn tại."

Như Ý cười nói: "Đại ca, huynh nói như vậy có phải muội có thể hoài nghi huynh đang chỉ gà mắng chó, ám chỉ muội là người hung dữ và thô lỗ không?"

Trác Vân Phong khó khăn nói: "Tiểu muội. Muội ngàn lần không nên nghĩ như vậy!"

Như Ý nói: "Đại ca, muội chỉ đùa huynh thôi! Tóm lại, cảm ơn huynh! Huynh là người tốt! Ông nội và cha thường nói hy vọng của nhà họ Trác đặt hết vào huynh! Huynh nhất định phải cố gắng luyện võ! Muội có thể nhìn ra tư chất của huynh rất tốt! Hơn nữa võ công của huynh quả thực cao siêu hơn Đường Bắc Tĩnh vài phần. Ông nội và cha chắc chắc cảm thấy vui vẻ yên tâm! Nếu sau này có thời gian, chúng ta cũng đấu vài trận. Nhưng muội sắp phải tiến cung rồi, bây giờ chắc chắn không có thời gian!"

"Đạ tạ tiểu muội."

Trác Vân Phong thực sự thấy có chút đáng tiếc. Cơ hội tốt như vậy mà phải lỡ qua.

Anh biết Như Ý nói huynh muội đấu vài trận chính là muốn chỉ bảo võ công của anh!

Nhưng anh lại không còn cơ hội này!

Như Ý sắp phải đi rồi!

Tuổi trẻ tài cao!

Vẻ ngoài anh tuấn!

Điều quan trọng nhất là thái độ làm người của anh khá hiền hòa, ngay thẳng!

Nếu không khi Như Ý đột nhiên cướp đi vị trí minh tinh nhà họ Trác của anh, trong lòng anh sao lại không có chút gì oán hận?

Hơn nữa mới sáng sớm đã chạy qua đây nhắc nhở Như Ý, sau khi tiến cung nhất định phải cẩn thận!

Có thể thấy anh là một người tâm địa tốt!

Xe ngựa của hoàng cung đã dừng trước của lớn của Trác vương phủ. Như Ý lập tức phải vào cung rồi...

Lúc này Như Ý có chút sốt ruột.

Tiểu Bạch tên nhóc kia còn chưa quay về!

Thái giám tổng quản Lý Liên Khang tự mình đến đón Như Ý.

Đây thật là vinh hạnh mà phi tử khác từ trước tới nay không có.

Phải biết rằng Lý Liên Khang là thái giám sát bên người của hoàng đế. Hắn ta tự minh đến đón tú nữ, đây thực sự là thể diện lớn vô cùng.

Đợi lâu khiến sắc mặt Lý Liên Khang không hiểu ra sao cả thực sự không nhịn được nữa, Như Ý mới quyết định không đợi Tiểu Bạch nữa.

Nhưng cô âm thầm dặn Tiêu phu nhân, nếu như thấy Tiểu Bạch thì chăm sóc tốt cho nó, đút nó ăn nhiều thức ăn hơn.

Có điều lúc sau nghĩ lại, Như Ý lại cảm thấy mình lo lắng thừa rồi.

Trước khi cô gặp Tiểu Bạch, nhóc con này không phải rất nhanh nhẹn mà trốn trong tiểu trúc Lạc Vũ của Trác vương phủ rất lâu sao?

Cũng không thấy nó đói chết!

Khéo khi nó ở trong rừng gần tiểu trúc Lạc Vũ có một cái tổ cũ. Lâu rồi chưa về nên mới nhớ nhà.

Dù sao ở Trác vương phủ, Như Ý cũng không lo lắng Tiểu Bạch có gì nguy hiểm.

Xe ngựa một đường xóc nảy, Như Ý có chút không chịu nổi, may mà rất mau thì xe ngựa đã dừng lại.

Lý Liên Khang xuống xe trước, sau đó cung nghênh Như Ý.

Như Ý thoải mái nhảy xuống khỏi xe ngựa, nhìn thấy cảnh sắc xung quanh thì sắc mặt lập tức trầm xuống. Nơi này thực sự không giống nơi ở của thái hậu.

Lý Liên Khang: "Trác cô nương, mời vào trong. Hoàng thượng đang đợi ngài bên trong!"

Như Ý nhìn căn phòng xa hoa đến không còn lẽ trời trước mắt, bên trong nhẹ nhàng bay ra cảm giác xa hoa...

"Bên trong là gì vậy?"

Như Ý hỏi.

Lý Liên Khang: "Đây là tẩm cung của hoàng thượng!"

Như Ý nói: "Ngươi mang ta đến tẩm cung của hoàng thượng làm gì?"

Lý Liên Khang: "Hoàng thượng đang đợi ngài ở bên trong!"

Như Ý nói: "Ta không phải đên gặp Thái hậu sao?"

Lý Liên Khang nói: "Sau khi hầu hạ hoàng thượng thì tự nhiên sẽ có người mang ngài đi gặp thái hậu!"

Sắc mặt Như Ý không vui nói: "Ngươi coi là máy móc sao? Ngày thứ nhất tiến cung đã phải hầu hạ cẩu hoàng đế ngủ? Hầu hạ ngủ xong lại bị Thái hậu chà đạp! Hừ! Cô nương đây không có thời gian hầu hạ!"

Nói xong, cô xoay người rời đi!

Lý Liên Khang sốt ruột đuổi theo, nói: "Trác cô nương dừng bước! Trác cô nương dừng bước!"

Như Ý tức giận nói: "Dừng bước làm gì?"

Lý Liên Khang không biết làm sao nói: "Trác cô nương, cầu ngài rủ lòng từ bi, đừng làm khó thái giám già như tiểu nhân! Ngài nếu như đi rồi thì hoàng thượng chắc chắn sẽ giết tiểu nhân!"

Như Ý nói: "Hắn giết ngươi có liên quan gì đến ta?"

Lý Liên Khang nói: "Đây... đây... Lão nô cầu Trác cô nương! Nếu không lão nô quỳ xuống với ngài?"

Nói xong, ông ta thật sự muốn quỳ xuống!

"Đừng!"

Như Ý không vui mà đỡ ông ta, không để ông ta quỳ xuống!

Vốn cô rất ghét thái giám, luôn có cảm giác có chút biến thái khiến người ghét. Hơn nữa lại là một thái giám già quỳ xuống với cô, càng khiến cô không được tự nhiên!

"Hoàng đế ở bên trong?"

Như Ý chỉ tâm cung.

Lý Liên Khang gật đầu.

Như Ý vẫy vẫy tay nói: "Được rồi! Ngươi lui xuống đi! Ta tự mình vào là được rồi!"

Nói xong thì cô quả thật không chút do dự mà đẩy cửa bước thẳng vào!

Đây là một căn phòng rất xa hoa. Màu sắc thuần túy nho nhã khiến phong cách cả căn phòng trở nên hòa nhã mà chầm chậm. Dụng cụ bằng vàng xa hoa, gia sản bằng gỗ đàn hương, giường điêu khắc răng rồng bằng ngọc cổ... tất cả lộ ra một vẻ thấp kém xa hoa và thối nát.

Không cần nói. Đây chắc chắn là nơi hoàng đế tìm vui.

Như Ý thấy căn phòng này có chút quen mắt. Bước đến gian trong, ngẩng đầu nhìn thì thấy nóc nhà phía trên long sàng rõ ràng đã được tân trang lại!

Nhưng cô dường như từng rơi xuống long sàng...

Sau khi cô biết mỹ nam là bạo quân thì đương nhiên cũng biết người lúc đầu đút cô uống XUÂN DƯỢC tự nhiên chính là bạo quân.

Vốn có chút áy náy và yêu thích thì nay toàn bộ đã bị sự chán ghét thay thế!

Như Ý thấy căn phòng này có chút quen mắt. Bước đến gian trong, ngẩng đầu nhìn thì thấy nóc nhà phía trên long sàng rõ ràng đã được tân trang lại!

Nhưng cô dường như từng rơi xuống long sàng...

Sau khi cô biết mỹ nam là bạo quân thì đương nhiên cũng biết người lúc đầu đút cô uống XUÂN DƯỢC tự nhiên chính là bạo quân.

Vốn có chút áy náy và yêu thích thì nay toàn bộ đã bị sự chán ghét thay thế!

Đặc biệt là tối hôm qua bạo quân tính kế cả Trác vương phủ.

Khiến Như Ý cảm thấy lòng dạ của người đàn ông này quá sâu, quá gian trá!

Hiện tại...

Ngoài chút thưởng thức năng lực đàn ông cực thịnh vượng của anh ra thì Như Ý không còn chút thiện cảm nào với người đàn ông này.

"Người đâu?"

Như Ý nhìn quanh bốn phía, đến cả bóng người cũng không có!

"Trẫm đến rồi!"

Đột nhiên, một giọng nói từ bên ngoài truyền vào!

Bạo quân cả người thoải mái nhanh nhẹn bước vào. Khuôn mặt sạch sẽ thoải mái, mái tóc đen sẫm ẩm ướt rủ xuống thành dòng.

Hiển nhiển... hắn vừa tắm xong!

Như Ý cười lạnh, hắn thật sự đang hy vọng hão huyền!

Còn tắm cả rồi!

Thật sự vội vã!

Như Ý nói: "Có vẻ ta đi nhầm vào hang sói?"

Bạo quân sửa lại: "Long sàng mới càng thích hợp!"

Như Ý lại nói: "Ngài có phần quá háo sắc rồi đấy?"

Bạo quân nói: "Chuyện nam nữ chỉ là chuyện thường tình của con người! Vả lại nàng là hoàng hậu tương lai của trẫm, hơn nữa còn là một mỹ nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành khiến người kinh ngạc!"

Như Ý: "Nếu ngài đã gấp gáp như vậy thì đến đi. Đừng lãng phí thời gian nữa!"

Bạo quân nghi ngờ nhìn cô, không dám tin nhìn cô: "Nàng... nàng nói gì?"

Như Ý nói: "Ngài không phải muốn tôi sao? Loại đàn ông vừa háo sắc vừa gấp gáp như ngài cả đầu chỉ là t*ng trùng. Ngoài loại chuyện này thì còn nghĩ được gì nữa? Nếu ngài đã muốn thượng tôi, vậy thì thả "ngựa" của ngài qua đây!"

"Nàng hôm nay sao lại sảng khoái như vậy?"

Bạo quân đột nhiên có cảm giác bị ngấm ngầm mưu hại.

Hắn thật sự không nghĩ đến sự việc sẽ tiến hành thuận lợi như vậy. Thông thường với hiểu biết của hắn với cô thì muốn cô cam tâm tình nguyện hầu ngủ rất khó!

Như Ý thúc giục: "Ngài không muốn sao? Không muốn thì chị đi đây!"

Bạo quân buột miệng nói ra: "Muốn!"

Như Ý nói: "Vậy thì nhanh lên! Cởi quần áo ra trước đã!"

Bạo quân đột nhiên thấy bản thân hình như là người bị làm nhục...

Có điều...

Ai làm nhục ai không quan trọng. Hắn tin tưởng một lúc nữa chắc chắn có thể hoàn toàn có thể chinh phục người phụ nữ hung hăng bạo lực mà hung dữ này về mặt thể xác!

"Ngài thật đàn bà! Gọi ngài lên ngài con lề mà lề mề..."

Như Ý nhào tới, môi đỏ in lên môi bạo quân mà hôn...

“Người đàn ông này, anh đã chuẩn bị tốt để tiến công chưa?” Như Ý dịu dàng thổi khí bên tai hắn.

Bạo quân sớm đã như dã thú bị tình dục khống chế lý trí, lúc này trong lòng giống như có hàng nghìn móng vuốt đang gãi ngứa, dục hỏa không khống chế được chảy xuôi trong máu...

“Trẫm đã vận sức chờ phát động”!

Như Ý cười nhàn nhạt.

Đột nhiên...

Nụ hôn nhiệt tình dừng lại.

Như Ý nhanh chóng đẩy người nam nhân toàn thân nóng bỏng ra.

Bạo quân sớm đã bị dục hỏa đốt khắp người, trong mắt toàn là sự đói khát và vội vàng: “Nữ nhân này! Nàng... nàng... làm gì vậy?”

Như Ý cười khanh khách: “Thật xin lỗi. Tỷ còn có việc, đi trước đây!”

Bạo quân: “Vậy trẫm phải làm sao?”

“Ngài tự đối phó đi! Ha ha! Người có tính dục mạnh như ngài không bị thương được đâu, không bị thương được!”

Như Ý giảo hoạt như một con cá chạch, chạy nhanh trốn ra ngoài cửa lớn tẩm cung.

“Nữ nhân này!”

“Trẫm hận nàng!”

“Sẽ có một ngày trẫm bắt nàng phải quỳ phục dưới eo trẫm!”

“Xin sống không được!”

“Xin chết không tha!”

“Tiện nhân!”

“Trẫm sẽ không bỏ qua cho nàng đâu!!”

Trong tẩm cung truyền đến tiếng kêu gào như quỷ rống giận của bạo quân!!

“Ha ha!”

“Lần này vẫn chưa chỉnh chết hắn?”

“Ai bảo hắn ỷ vào mình nhỏ bé mà đi gieo giống đùa bỡn phụ nữ khắp nơi chứ?”

“Bây giờ cũng phải cho hắn nếm thử cảm giác bị người khác đùa bỡn!”

“Hừ!”

“Hắn còn nói ta là một người phụ nữ hung dữ mà thô lỗ nữa chứ!”

“Cho hắn xem một chút cái gì mới gọi là hung dữ chân chính!”

Như Ý thích dùng nụ cười để đối phó với kẻ địch!

Đặc công là người vô tình!

Rất nhiều lúc cô cơ trí đến có chút lạnh lùng...

Bình tĩnh.

Khắc chế.

Một đặc công cao minh chân chính buộc phải biết cách khống chế cảm xúc của mình.

Người đàn ông máu lạnh này, lại dám vũ nhục trí tuệ làm đặc công của cô?

Vậy cho hắn xem xem cái gì mới là hung dữ chân chính!

Không nhìn thấy tiểu Bạch, vốn dĩ ban đầu tâm tình Như Ý có chút tụt dốc nhưng lúc này lại cảm thấy vô cùng vui vẻ!

“Bạo quân nhất định tức đến phát điên rồi!”

“Hắn sẽ tự mình giải quyết chứ?”

“Ha ha!”

Như Ý ca hát suốt cả đoạn đường, chạy về phía tẩm cung Thái hậu!

Cô không quen đường nên tìm một cung nữ hỏi rõ xem tẩm cung Thái hậu đi đường nào sau đó nhìn thấy Thái hậu đáng sợ trong truyền thuyết!

Đi đến hoa viên...

Như Ý có hơi kinh ngạc.

Ngự hoa viên trong Hoàng cung thật sự quá đẹp, quá tráng lệ mà!

Như Ý không kìm được lòng dừng bước, ngừng chân thưởng thức trăm hoa khoe sắc thắm...

Đột nhiên, từ trong bụi mẫu đơn có một lão phu nhân đi tới...

Lão phu nhân thân người mập mạp, làn da ngăm đen, trên mặt là những nếp nhăn già nua, nhìn qua giống như một bà lão nông thôn.

Như Ý nhanh chóng kéo bà qua một bên: “Lão nhân gia. Bà mau lại đây, bà có biết bà giẫm qua bụi hoa này, nếu như bị người ta nhìn thấy thì bà chết chắc rồi không!”

Lão phu nhân vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Vì sao lại chết chắc?”

Như Ý nói: “Đây là Hoàng cung! Nơi này là ngự hoa viên của Hoàng đế! Bà to gan giẫm lên bụi hoa này nếu như bị người khác biết, thì chẳng phải là không còn mạng nữa à!”

Sắc mặt lão phu nhân có chút khó coi, ánh mắt có hơi lạnh lùng trừng Như Ý.

“To gan! Cô nương hoang dã từ đâu tới? Nói năng bậy bạ! Cái gì gọi là không còn mạng nữa?” Sắc mặt lão phu nhân vô cùng tức giận lạnh lùng.

“Bà hung dữ cái gì? Ta chỉ là có hảo tâm nhắc nhở bà một chút mà thôi! Nghe nói Thái hậu là một lão bà biến thái, nếu không bà chết thế nào cũng không biết được đâu!” Như Ý cũng có hơi tức giận, đúng là hảo tâm không hảo báo.

“Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì? Thái hậu là một lão bà biến thái?” Lão phu nhân kinh ngạc cực kỳ.

“Chỗ này cách tẩm cung Thái hậu gần như vậy, lẽ nào bà chưa từng nghe nói? Thái hậu là một lão bà rất đáng sợ, có thể giết người bất cứ lúc nào, nói không chừng còn ăn thịt người cũng nên ấy! Thấy bà đen như vậy, lại quê mùa, chắc bà là lão bà thợ thủ công của hoa viên này đúng không? Nói chung bà đừng chạy lung tung, cẩn thận chút. Nếu không sẽ không có ai cứu bà đâu.”

Như Ý cho rằng lão bà này không dễ tin tưởng cho nên cố ý nói phóng đại lên gấp ba lần để bà ấy sợ hãi trong lòng, về sau đừng giẫm đạp lung tung lên hoa cỏ nữa.

“Ngươi... ngươi... là người cung nào?”

Sắc mặt lão phu nhân đen xì nhưng không nhìn ra là làn da vốn dĩ đã đen hay do tức giận mà đen.

Như Ý nói: “Ta không phải người của cung nào, là tú nữ Hoàng thượng mới tuyển vào, là Hoàng hậu tương lai. Sau này nếu như bà gặp khó khăn gì thì nhớ đến tìm ta! Aiz, nhìn dáng vẻ của bà chắc cũng hơn bảy mươi rồi nhỉ? Vẫn còn làm thợ thủ công của hoa viên sao, đúng là mệnh khổ mà!”

Lão phu nhân lạnh lùng nói: “Hoàng hậu tương lai?”

Như Ý nói: “Được rồi. Không nói nhiều với bà nữa, bà tự mình cẩn thận một chút, sau này cần hiểu quy củ đừng lạnh lùng không lịch sự, ta phải đi gặp Thái hậu đây.”

Lão phu nhân cười lạnh: “Thái hậu nhất định sẽ vô cùng thích ngươi!”

Thục Ninh Cung.

Tẩm cung của Thái hậu.

Nơi mà tất cả mọi người đều câm như hến.

Đám giai nhân trong hậu cung như phi tân, tài nữ, tiệp dư, tỳ nữ các loại cấp bậc và cấp phẩm đều tập trung ở đại điện của Thục Ninh Cung để nghe Thái hậu răn dạy cứ mỗi năm ngày một lần.

Thân hình là báu vật gợi cảm chọc người tức giận nhất, Lệ phi nữ nhân có thân thể làm vốn liếng trước đây không bao giờ để lời răn dạy của Thái hậu vào mắt.

Nhưng sau khi cô ta bị bạo quân thất sủng thì răn dạy của Thái hậu với cô ta mà nói là một ác mộng!

Giữa đám phi tần, hiển nhiên cô ta là người lo lắng nhất.

Vì trước đây khi cô ta được sủng ái thì thái độ với Thái hậu là ngạo mạn nhất.

Bây giờ thất sủng rồi...

Thái hậu đương nhiên sẽ không để cô ta sống yên.

Mỗi lần răn dạy đều sẽ chọn phương pháp châm biếm, gây sức ép làm khó Lệ phi.

Lần trước nói mùi hương hoa cỏ huân trên người Lệ phi quá nồng khiến bà ta ngửi thấy buồn nôn...

Sau đó phạt Lệ phi đến cửa hàng giặt đồ làm khổ lao cả ngày.

Đương nhiên, đó mới chỉ là trừng phạt rất nhẹ thôi.

Dù sao Lệ phi cũng đường đường là Quý phi, trừ Thái hậu và Hoàng hậu ra thì trong hậu cung cô ta có địa vị cao nhất, vì thế Thái hậu cũng sẽ không làm quá đáng quá nhưng cũng tuyệt đối không để cô ta sống êm đềm.

“Aiz! Sao Thái hậu vẫn chưa triệu kiến chúng ta chứ? Mỗi lần chờ càng lâu chứng tỏ tâm tình Thái hậu càng không tốt.”

Trần Tiệp dư vẻ mặt lo lắng nói.

“Nếu như ta đột nhiên bị bệnh không thể đến nghe Thái hậu răn dạy thì tốt rồi! Không biết hôm nay Thái hậu sẽ làm khó chúng ta thế nào nữa?”

Mai Phi có làn da trắng nhất nhưng cũng là người khiến Thái hậu ghi hận nhất, mỗi lần trừng phạt đều không thiếu cô ta.

“Thôi bỏ đi. Ngươi nhớ lần trước có một tài nhân giả vờ bị ốm để trốn giáo huấn không? Nàng ấy nói hai tay bị nổi sởi, kết quả Thái hậu để Ám Tinh cô nương chặt hai tay nàng ấy luôn!”

Doanh Phi khinh thường nói.

Cô ta là người không sợ hãi nhất.

Là người của gia tộc Đường Bắc, địa vị trong hậu cung gần như là vững như núi Thái Sơn, cho dù Hoàng đế một năm trời không sủng tin cô ta thì cũng không có ai dám làn càn với cô ta.

Thái hậu cũng phải cho cô ta vài phần mặt mũi.

“Lần này chúng ta quả thực phải đợi lâu thật. Không biết Thái hậu đi đâu rồi?”

Trác Thanh Di vẻ mặt do dự.

Cô ta là tú nữ đã tiến cung hơn nửa năm rồi, nếu như không phải bạo quân vướng vào Như Ý thì cô ta sớm đã được phong làm Qúy phi chính thức rồi.

Nhưng cô ta hiền lành, yên tĩnh lại xuất thân từ Trác Vương phủ, với thân phận tú nữ ngây ngốc trong cung hơn nửa năm, cũng coi như là người được quý nhất trong đám phi tần, người may mắn nhất trong hậu cung.

Đặc biệt là Thái hậu rất thưởng thức vẻ khiêm tốn và sự lễ độ của cô ta.

Mặc dù trước mắt cô ta vẫn là một tú nữ nhưng xuất thân từ Trác Vương phủ, một khi chính thức sắc phong chắc chắn sẽ là Quý phi!

Bạo quân vẫn chưa sắc lập Hoàng hậu.

Đám đại thần đều đoán, cuối cùng khẳng định sẽ chọn một phe phái trong tam đại thế gia làm Hoàng hậu.

Mà Trác Thanh Di dịu dàng lễ độ là người được chọn nhiều nhất.

Quả thật nếu như không phải Như Ý quá xuất chúng thì cô ta sớm đã thành chủ nhân hậu cung này, lên làm Hoàng hậu rồi.

“Woa! Náo nhiệt quá vậy!”

Như Ý vừa vào đã thấy trên đại điện gần trăm mỹ nữ đứng xếp hàng chật kín, lập tức có chút nguy nga.

“Ngươi là cung nữ từ đâu tới? Sao lại tùy ý ra vào Thục Ninh Cung như vậy? Ngươi có biết đây là tội chết không?”

Bạch quý nhân xông lên nhân cơ hội trách móc.

Như Ý kinh ngạc: “Tội chết? Ngươi là ai?”

Bạch quý nhân nói: “Vô liêm sỉ! Thấy bản cung còn không mau quỳ xuống! Ngươi là ai, là người hầu ở cung nào? Tên là gì?”

Như Ý hỏi: “Cô là phi tử?”

Bạch quý nhân nói: “Bản cung là Quý phi”!

Như Ý nói: “Qúy phi lớn hơn hay phi tử lớn hơn?”

Sắc mặt Bạch Qúy phi rầu rĩ: “Đương nhiên là phi tử lớn hơn! Qúy phi đứng sau cấp phẩm Hoàng hậu!”

Như Ý nói: “Vậy Qúy phi lớn hơn hay Hoàng hậu lớn hơn?”

Bạch Qúy phi nói: “Nói nhảm! Đương nhiên là Hoàng hậu lớn hơn rồi!”

Như Ý nói: “Vậy ngươi có thể câm miệng được rồi! Ta là Như Ý! Có lẽ ngươi cũng biết ta là ai rồi chứ?”

“Ngươi... ngươi... ngươi là Hoàng hậu tương lai?”

Sắc mặt Bạch Qúy phi đột nhiên trở nên sợ hãi!

Như Ý?

Cái tên này cô ta đã nghe nói từ sớm rồi.

Gần đây Hoàng thượng có hạ thánh chỉ lập một nữ nhân tên Trác Như Ý làm Hoàng hậu!

Ba tháng sau sẽ chính thức làm lễ sắc phong.

Những phi tần khác có mặt khi thấy Như Ý cũng hoàn toàn hoa dung thất sắc!

Vị Hoàng hậu tương lai này quả thật là xinh đẹp quá mức kinh diễm!

Ngày tháng sau này của bọn họ e rằng càng khó khăn rồi!

Có một Hoàng hậu xinh đẹp tuyệt mỹ như vậy, sau này Hoàng thượng còn có thể sủng hạnh các cô nữa sao?

Trong nháy mắt...

Trong lòng mỗi người đều có một cảm giác đố kỵ và bi ai mãnh liệt!

Chỉ có một người mang vẻ mặt vui sướng.

“Tiểu muội, cuối cùng muội cũng đến rồi.”

Trác Thanh Di đi lên, kép tay Như Ý.

Như Ý cảnh giác hất tay cô ta ra nói: “Vị tỷ tỷ này, ta không quen ngươi, ngươi đừng có ăn đậu hũ của ta! Ta không chơi đồng tính nữ!”

Trác Thanh Di nghiêm túc hỏi: “Đồng tính nữ là gì?”

Như Ý nói: “Chính là hai người nữ yêu nhau.”

“Ha!”

Trác Thanh Di cười khúc khích: “Muội muội ngốc! Ta là tứ tỷ của muội!”

Như Ý nói: “Tứ tỷ? Ồ. Tỷ là con gái Tứ thúc? Trác Thanh Di?”

Trác Thanh Di gật đầu: “Tiểu muội! Muội đến là tốt rồi, sau này tứ tỷ có bạn rồi!”

Như Ý nhìn một lượt những mỹ nữ tuyệt thế trong phòng, kinh ngạc hỏi: “Tứ tỷ, mọi người nhiều mỹ nữ như vậy đều đang bị phạt đứng ở đây à? Đây không phải tẩm cung Thái hậu sao? Sao mọi người đều đứng đây vậy?”

Trác Thanh Di nói: “Muội cũng đến báo cáo Thái hậu phải không?”

Như Ý gật đầu.

Trác Thanh Di nói: “Tú nữ mới đến đều phải đến Thục Ninh Cung làm người hầu một thời gian. Muội đừng lo, tứ tỷ sẽ dạy muội phải làm gì!”

“Đa tạ tứ tỷ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi