CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Gần như chính tay giết chết con ruột của mình Đường Bắc Khôi, dày công sắp đặt một trận phản loạn vô tình thất bại, tất cả tan thành mây khói…

Suýt nữa thì mất luôn mạng của con trai.

Không bắt sống được bạo quân, cũng không giết chết được hắn.

Xem ra Đường Bắc Khôi bị thất bại thảm hại.

Nhưng ngược lại hắn cướp được hộp thần thứ hai…

Với lại thân phận không bị bại lộ, xem như là kết quả tạo phản thất bại tốt nhất rồi.

Kinh thành sau một ngày im ắng, Đường Bắc Khôi và Tứ Đại Mạc Khách đã gặp nhau tại nhà của ác bá tên là Trần Phiêu.

Trần Phiêu là ác bá lớn nhất tại thành Tây, lại là bang chủ của Thủy Vận bang, giúp Đường Bắc Khôi vận chuyển lậu các vật phẩm giá trị cao, như là muối riêng, vật dụng sản xuất vũ khí…

Mặt ngoài hắn hoành hành khu vận chuyển đường sông ở kinh thành, có được một trăm mấy chiếc thuyền, năm trăm thuộc hạ, dữ tợn, hung ác.

Trên thực tế là một trong những tâm phúc bí mật của Đường Bắc Khôi...

Đêm khuya thanh vắng...

Đường Bắc Khôi và Tứ Đại Mạc Khách đều xuất hiện trong phủ của Trần Phiêu…

Đường Bắc Khôi đem hộp thần thứ hai đưa Trần Phiêu bảo quản, đồng thời căn dặn: “Nhớ kĩ! Không được cho ai biết hộp thần cất giấu ở chỗ của ngươi!”

Trần Phiêu nói: “Thừa Tướng xin hãy yên tâm, thuộc hạ nhất định bảo quản hộp thần thứ hai ổn thỏa.”

Đường Bắc Khôi trên mặt hiện lên nét lạnh lùng: “Nếu như bảo vật này đánh mất, cái đầu của ngươi cũng không cần phải giữ làm gì!”

Trần Phiêu có chút sợ hãi nói: “Dạ! Thừa Tướng yên tâm, thuộc hạ Trần Phiêu quyết đem sinh mạng mình bảo vệ bảo vật này! Trong Trần Phủ của có một cái hầm chỉ một mình thuộc hạ biết, thuộc hạ sẽ đem hộp thần cất giấu trong hầm đó, để chung một chỗ với tiền bạc của cải mà nhiều năm qua buôn lậu có được, Thừa Tướng hãy vạn lần yên tâm!”

Đường Bắc Khôi: “Chỗ này của ngươi khiến người khác không để ý, với lại canh gác lại nghiêm ngặt. Thừa Tướng ta rất yên tâm mới đem bảo vật để gửi tại chỗ này! Ngươi nhất định phải bảo quản cho kĩ!”

“Dạ! Dạ! Thuộc hạ tuân lệnh!”

Trần Phiêu trong lòng nặng trĩu nhưng lại hưng phấn.

Đường Bắc Khôi đem nhiệm vụ quan trọng như vậy giao cho hắn, đương nhiên là cực đại tín nhiệm và coi trọng.

Hoa Lâu Vân nói: “Thừa Tướng, chuyện chúng tôi giúp ngài, chúng tôi đã hoàn thành! Bây giờ đã đến lúc thực hiện lời hứa của ngài rồi!”

Đường Bắc Khôi nói: “Các ngươi yên tâm, Thừa Tướng ta đã hứa giúp các ngươi tìm được chủ nhân, nhất định sẽ không thất hứa! Các ngươi phải nói xem, có được những manh mối nào? Manh mối càng nhiều, thì sẽ càng nhanh tìm được người đó!”

Hoa Lâu Vân nói: “Chúng tôi chưa từng gặp qua hình dáng của chủ nhân, ngay từ lúc nhỏ vẫn chưa từng gặp, nhưng chủ nhân khoảng hai mươi mấy tuổi, là một cô gái, dưới bàn chân có thai ấn là tứ tinh bức vua thoái vị!”

Đường Bắc Khôi nói: “Đây là toàn bộ manh mối?”

Hoa Lâu Vân nói: “Dạ, đây là đặc trưng duy nhất liên quan đến chủ nhân chúng tôi!”

Đường Bắc Khôi nói: “Dưới bàn chân có thai ấn tứ tinh bức cung? Người như vậy không nhiều, nếu tìm cũng không khó kkhan chỉ cần đến nơi hộ bộ kiểm tra tài liệu đăng kí hộ tịch là có thể biết trong thiên hạ nơi nào có người đặc trưng như vậy!”

Kiếm Hàn Y cười nhạt: “Ngài nghĩ là chúng tôi chưa đi kiểm tra sao?”

Đường Bắc Khôi nói: “Tài liệu hộ bộ hộ tịch từ trước đến giờ chưa từng… À, Thừa Tướng ta hiểu rồi, các ngươi nhất định là đã xem trộm!”

Kiếm Hàn Y nói: “Với võ công của bốn người chúng tôi, thần không biết quỷ không hay lẻn vào kho chứa hồ sơ hộ bộ đâu có khó?"

Đường Bắc Khôi nói: "Nếu như các người đã đọc qua hồ sơ của hộ bộ, chắc là không tìm ra manh mối nào rồi! Nếu như có manh mối, thì cũng không cần đứng tại chỗ này rồi!”

Hoa Lâu Vân nói: “Đường Bắc Khôi Thừa Tướng, chính miệng ngài đã hứa với bốn người chúng tôi, nhất định tìn được chủ nhân của chúng tôi!”

Đường Bắc Khôi nói: “Chẳng lẽ đường đường một Thừa Tướng, muốn tìm một người cũng không tìm ra ư?” Nhân khẩu trên toàn quốc phàm năm tuổi trở lên đồng tử đồng nữ, đều phải đến hộ bộ kê khai tường tận, nếu như hồ sơ hộ bộ không đăng kí, cũng không sao, có một loại người, nhất định biết được dưới bàn chân ai có thai ấn tứ tinh bức cung!

Hoa Lâu Vân nói: “Loại người nào?”

“Bà mụ đỡ đẻ!”

“Hài nhi toàn bộ sanh ra đều phải có bà mụ đỡ đẻ, hài nhi nào lúc sinh ra dưới bàn chân có thai ấn, mụ bà là người rõ nhất, Thừa Tướng nói có lý, nhưng trong thiên hạ mụ bà nhiều vô số? Phải đến nơi nào và tìm người nào?”

“Các ngươi tìm không không được, bổn Thừa Tướng đương nhiên sẽ tìm ra được! Bổn Thừa Tướng chỉ cần truyền lệnh đến tất cả các tỉnh thành trên toàn nước, cho quan địa phương đưa tất cả mụ bà ra xét hỏi một lượt, một khi có mụ bà nào đã từng đỡ đẻ qua hài nhi có thai ấn tứ tinh bức cung, thì lập tức ra roi thúc ngựa cấp báo!”

Hoa Lâu Vân vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nói: “Cách này rất hay! Từ đất đến biển, nơi nào không phải đất vua, biện pháp của Thừa Tướng nhất định có hiệu quả!”

Đường Bắc Khôi xảo quyệt cười cười: “Vậy là cực đại hoan hỉ rồi? Bốn người các ngươi giúp lão phu tấn công Tịch Mịch Yên Vũ lâu, tuy rằng có xảy ra chút trắc trở, nhưng bốn người các ngươi đều trung thành hiệu lệnh, lão phu tất nhiên không thể bạc đãi các ngươi rồi!”

Hoa Lâu Vân nói: “Như vậy đa tạ Thừa Tướng đại nhân nhiều!”

Đường Bắc Khôi nói: “Các ngươi đáng được nhận như vậy! Nếu gần đây không có chuyện gì đặc biệt thì đừng tùy tiện lộ diện, để tránh dẫn đến những phiền phức không cần thiết, nếu có tin gì lão phu sẽ cho người thông báo đến các ngươi.”

“Đa tạ Thừa Tướng.”

Hoa Lâu Vân biết rằng lần này thật có chút manh mối rồi.

Đường đường Thừa Tướng, quyền khuynh triều dã!

Muốn tìmmột người, có ai hơn được năng lực của Thừa Tướng?

Họ đã ở trong Tịch Mịch Yên Vũ lâu đợi chờ rất nhiều năm rồi, chủ nhân vẫn không xuất hiện

Lần này họ chủ động xuất kích!

Không bị động đợi chờ nữa!

Đường Bắc Khôi lúc gần đi về chia nhau dặn dò một lượt, nhất là căn dặn trần Phiêu phải cẩn thận trông coi hộp thần thứ hai!

Lúc sau Trần Phiêu có chút lúng túng nói: "Thừa Tướng đại nhân, Trần Phiêu có chút chuyện, đáng lẽ không dám làm phiền Thừa tướng đại nhân, nếu đúng vào lúc quan trọng, sợ là chậm trễ chuyện lớn của Thừa Tướng…”

Đường Bắc Khôi nói: “Ngươi có chuyện gi thì nói thẳng ra đi!”

Trần Phiêu nói: “Gần đây bang vận tải đường thủy gặp một chút rắc rối.”

“Rắc rối gì?’

“Thừa tướng có từng nghe nói kinh thành gần đây trong khu ổ chuột xuất hiện một thế lực gọi là Thanh Long bang?”

“Thật ra cũng có nghe nói, rằng chỉ là mấy đứa nhỏ nhà nghèo làm càn.”

“Không phải chỉ là chút làm càn! Bây giờ Thanh Long bang đã trở thành một trong tứ đại bang phái của kinh thành rồi, với lại nói đến số người, nhân số của Thanh Long bang đã vượt qua rất xa ba đại bang khác rồi! Người được thuộc hạ cử vào làm gián điệp hồi báo, trong một ngày, có đến một trăm mấy người gia nhập Thanh Long bang, thế lực phát triển như lửa cháy lan ra đồng cỏ…”

“Có chuyện như thế thật sao?”

“Dạ! Nữa tháng trước, Quách Gia Trang thảm án diệt môn, nghe nói là liên quan đến Thanh Long bang! Lúc gần đây Thanh long bang đem thế lực vươn ra đến thành Tây, rất nhiều người của Thủy Vận Bang đều phản chiến gia nhập Thanh Long bang!”

“Chẳng qua là một đám ô hợp, trong vòng một hai tháng ngắn ngủi mà có thể phát triển thế lực lớn như vậy?”

“Điểm này thuộc hạ cũng nghĩ không thông, gián điệp của thuộc hạ hồi báo, đồ đệ của Thanh Long bang đại đa số đều nghèo khó ngày thường hay bị bắt nạt ức hiếp, với lại Thanh Long bang cũng không có kinh doanh thương mại và thu nhập cố định nào, thuộc hạ không thể lý giải được, tại sao chúng nó có thể phát triển nhanh đến như vậy!”

“Dưới tay ngươi không phải còn một đám cao thủ sao, sao không cử đi đối phó bọn chúng?”

“Thuộc hạ đã sai cao thủ đi đột kích, kết quả là cử cao thủ đi, một người cũng không thể trở về, toàn quân bị diệt hết!”

“Tại sao”

“nghe nói Thanh Long Bang có một cao thủ cực kì lợi hại!”

“Người gì?”

“Không rõ, thân phận lai lịch không rõ ràng, nhưng chỉ biết được người đó là sư đệ của bang chủ Thanh Long Bang!”

“Tuổi tác bao nhiêu?”

“Khoảng bảy mươi mấy tuổi!”

“Sư đệ của Thanh Long bảy mươi mấy tuổi? Vậy là Thanh Long phải tám mươi mấy tuổi sao?”

“Còn chưa đến mười tám! Còn là hậu sanh tiểu tử!”

“Sao lại lộn xộn như vậy, phiền phức! Chuyện nhỏ như vậy còn phài phiền đến lão phu, thật là vô dụng! Thu Vân, ngươi ở lại Trần phủ vài ngày, giúp Trần Phiêu giải quyết cho xong chuyện của Thanh Long bang!”

“Vâng! Thừa Tướng!”

Thu Vân gật đầu đòng ý.

Đường Bắc Khôi và Tứ Đại Mạc Khách lần lượt rời khỏi Trần Phủ…

Hộp thần thứ hai và Thu Vân đã được ở lại!

Trần Phiêu lăn lộn trên giang hồ, tất nhiên biết được Tứ Đại Mạc Khách là người như thế nào, có Thu Vân che chở, sức mạnh của hắn đương nhiên đủ đầy!

Thu Vân chỉ ở Trần Phủ vài ngày.

Hắn âm thầm quyết định, nhất định kiếm cơ hội khơi dậy cuộc hỏa chiến với Thanh Long bang, dốc sức lợi dụng võ công cao cường của Thu Vân triệt để tiêu diệt thế lực của Thanh Long Bang...

Một ngày nữa qua đi.

Tiểu Bạch vẫn lặng lẽ nằm im, không hề nhúc nhích.

Như Ý cũng im lằng cùng với nó, cũng không động đậy, không ăn không uống…

Cô đã hạ quyết tâm

Tiểu Bạch giận lẫy bao lâu, cô sẽ cũng sẽ ở cùng.

Thời gian từng giọt từng giọt, lẳng lặng trôi đi…

Mặt trăng xuống mặt trời lên…

Toàn bộ giang hồ cao thủ đều tụ tập tai kinh thành, ung dung thản nhiên, tiến hành kiểu càn quét lục soát toàn thành tung tích của hộp thần…

Chưởng Môn Hoa Sơn đã đưa ra giá nếu ai kiếm được hộp thần, thưởng một ngàn lượng vàng!

Tịch Mịch Yên Vũ lâu phải ăn nói với bảo vật của chủ nhân cũng tăng thêm giá treo thưởng là năm trăm lượng vàng thu thập manh mối!

Một ngàn năm trăm lượng vàng!

Đây cũng đủ cho một vạn người hưởng thụ bất tận một kiếp!

Điều này đương nhiên là quá đủ cám dỗ lòng người!

Cho dù không có tiền thưởng giá ngất ngưỡng mê người như vậy, những người vào đêm hôm hôm đó chịu đựng sự sỉ nhục, mất đi bằng hữu, đệ tử, sư hữu, cao thủ trong giang hồ, cũng sẽ tận dụng hết sức lực truy tìm tung tích hộp thần và thủ lĩnh những kẻ ác đó.

Nhưng, ai cũng không ngờ.

Kẻ thủ lĩnh ác độc đó lại là đương kim Thừa Tướng.

Bảo vật bị cướp, lại cất giấu tại phủ của Trần Phiêu…

Như Ý Cùng Tiểu Bạch tuyệt thực ngày thứ hai…

Kinh thành xảy ra chuyện lớn.

Trong hoàng cung cũng đang xảy ra chuyện lớn

Đêm nay đúng vào ngày cung đình tế bái…

Bạo quân cho ngườ mời 河屠王父女và một đám đại thần dự tiệc, được dịp tham gia đại lễ tế bái của cung đình!

Thiên Tống Vương triều hằng năm đều tổ chức một lần tế thiên đại điện, và trong cung, mỗi năm đêu tổ chức hoạt động tế bái…

Bạo quân nhìn kẻ phù thủy mặc bộ đồ tắm hai mảnh, lắc lư thân hình phì nhiêu như thùng nước, giả thần giả quỷ nhảy múa cầu phúc, tế bái các kiểu, nhưng trong lòng lại trăm điều không vừa lòng.

Đêm hôm đó trốn trong góc tối, nhìn thấy Như ý với kẻ Mộ Dung Thiên Thần, cùng nhau cười nói truy đuổi trộm, cùng nhau nướng ếch…

Thật như một đôi tiên đồng ngọc nữ…

Cô gái như tiên nữ giáng trần, thông minh lanh lợi.

Chàng trai nho nhã, hào phóng, cởi mở quý phái, võ công cao cường, lại là chủ nhân của Tịch Mịch Yên Vũ lâu.

Bạo quân không biết tại sao Như Ý lại quen biết một người đàn ông ưu tú lại yêu nghiệt như vậy…

Nhưng hắn nhìn thấy Như Ý và Mộ Dung Thiên Thần ở cùng với nhau, trong lòng rất khó chịu!

Nhìn thấy người mình yêu thân mật âu yêm vói người đàn ông khác, trong lòng sao có thể dễ chịu được?

Nhìn thấy phù thủy khôi hài làm những động tác gớm ghiếc…

Trong đầu của hắn, toàn nghĩ về nụ cười tươi của Như Ý, không cách nào xóa đi được…

Dưới sân khấu.

Cách ăn mặc cao quý nhưng không mất đi phong cách hoang dã mãnh mẽ của Triệu Ngọc Oanh, ngồi kế bên phụ thân, nhưng lại có bộ dạng cô đơn lạc lõng…

Lúc ở Tịch Mịch Yên Vũ lâu, cô giả dạng là tay sai vặt…

Đáng lẽ chỉ muốn che giấu thân phận của mình, không ngờ tại vì thân phận nữ nhi xinh đẹp của mình khiến xảy ra một chút phiền phức…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi