CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Ở cái thế giới này, muốn có được một thành tựu nhất định trong giới võ học, điều kiện trước tiên và quan trọng nhất chính là luyện cho mình có được một thể lực săn chắc với bộ xương cốt phải cứng như sắt!

Như Ý vốn dĩ thân là nữ nhi, sức chịu đựng của xương thua xa so với nam nhi, nhưng cô từ lúc mới ba bốn tuổi đã phải chịu hình thức huấn luyện cực khổ của đặc công, luyện tập cơ thể của mình trở nên dẻo dai và mạnh mẽ.

Với xương cốt như vậy thì mới có thể hoàn thành được những động tác có độ khó cao, vì xương cốt của cô vốn dĩ đã dẻo hơn so với những cô gái bằng tuổi khác.

Xương cốt dẻo dai cũng có điểm yếu, dưới con mắt của người luyện võ thiên phú cấp bậc màu tím mà nói thì điều này có vẻ như vẫn chưa đủ.

Tuy là có chút rắc rối, nhưng vẫn không ngăn cản được Như Ý muốn trở thành đối tượng khiến cho mọi người ngưỡng mộ, ganh tị và e dè.

Chỉ là trong lúc mọi người đang đắm chìm trong sự phấn khích…

Điều đáng sợ nhất đã xảy ra!

Ánh hào quan màu tím duy nhất còn lại trong hòn đá thí luyện cũng đang dần dần yếu đi, rồi tắt liệm biến mất hẳn.

Sau đó hòn đá thí luyện bắt đầu dần trở nên trong suốt, trong suốt đến mức giống như lăng kính thủy tinh!

“Không màu?”

“Sao lại như vậy được?”

“Ánh hào quăng màu tím đâu rồi?”

“Sao ánh hào quang màu tím cũng biến mất rồi?”

“Sao lại xảy ra chuyện ly kỳ như vậy được?”

“Chẳng lẽ một tí xíu màu sắc cũng không có sao?”

“Vậy bây giờ là sao?Như vậy có nghĩa là gì?”

“Như Ý là một thiên tài, hay là một tên phế nhân?”

Cuối cùng.

Các vị trưởng bối của Trác gia đã kiên định: Như Ý là một tên phế nhân!

Vì màu sắc ánh hào quang cuối cùng của cô là trong suốt! Màu gì cũng không có, thậm chí màu đỏ của cấp bậc thấp nhất cũng không hề xuất hiện, cô quả thật là còn phế hơn cả phế nhân á!

“Phòng Nhì lại có thêm một phế nhân rồi.”

“Đúng là không hổ danh hai người họ là huynh muội á.”

“Thật đáng tiếc, thêm một tên phế nhân vào ở tại đình trúc.”

“Ngươi sớm muộn cũng sẽ bị đuổi ra ngoài thôi.”

“Trác gia chúng ta lần này đúng là mất mặt quá thể.”

Sự kỳ vọng và hưng phấn quá lớn, rồi thực tế trái ngược hoàn toàn cho nên khiến cho mọi người lộ rõ vẻ thật vọng tràn trề.

Kẻ khóc người cười rồi dần dần mọi người tản ra trong tâm trạng hụt hẫng.

Chỉ còn lại Như Ý, Trác Lỗi và Trác Uyển huynh muội ba người.

Vẻ mặt Trác Lỗi thất vọng thậm chí tuyệt vọng.

Ngược lại Trác Uyển lại dường như có vẻ vui hơn, cô lên tiếng an ủi: “Huynh à, trên đời này không có nhiều nhân tài vậy đâu, chấp nhận sự thật đi.”

Trác Lỗi trầm lặng không lên tiếng.

Trác Uyển lại nói tiếp: “Muội muốn thương lượng với huynh một chuyện.”

Trác Lỗi lên tiếng: “Nói đi.”

Nghe được Trác Uyển liền nói tiếp: “Năm ngoái huynh đã hứa với muội, khi muội đạt được cao thủ cấp năm thì huynh sẽ tặng đình trúc cho muội.”

Trác Lỗi tức giận nói: “Chẳng lẽ muội muốn đuổi muội ruột của mình đi sao? Chỉ là vì một ngôi đình?”

Trác Uyển giận đến đỏ mặt tía tai, trừng mắt liếc nhìn Như Ý, rồi tức giận rời đi.

Như Ý bước được hai bước bèn nhìn thấy khóe mắt của Trác Lỗi hơi ươn ướt, trong lòng cô cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.

Thật tế cô không hề quan tâm đến kết quả từ hòn đá thí luyện.thậm chí cô còn cho rằng võ kỹ của cái thế giới này không có lợi ích gì với cô, với kỷ năng đặc công của cô, đánh nhau ở cự ly gần e không mấy ai là đối thủ của cô.

Giọng nói của Trác Lỗi có chút nghẹn, nhưng vẫn cố vực dậy tinh thần nói: “Như Ý, muội đừng lo, nữ nhân múa đao cầm kiếm cũng không phải là chuyện hay ho gì, cô nương nên nhã nhặn thanh tú sẽ tốt hơn, muội xinh đẹp như tiên giáng trần, vốn đã không thích hợp với việc luyện võ.”

Như Ý mỉm cười: “Tứ ca, cách huynh an ủi người khác thật quá tệ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi