CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Như Ý tiếp tục nói: “Chuyện tỷ làm sai.”

“Gia gia và cha đều tức giận.”

“Cho dù lần này họ không giết tỷ!”

“Sau này tỷ rất khó sống ở phủ Trác Vương!”

“Nhưng, nếu tỷ bây giờ tỉnh ngộ quay đầu.”

“Tháng sau ta sẽ kêu cha tìm một nhà tốt cho tỷ.”

“Lấy thân phận con gái của phủ Trác Vương phong phong quang quang gả đi.”

“Từ nay về sau còn có thể có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc!”

Ngừng một chút, ngữ khí của Như Ý đột nhiên trở lên lạnh lùng: “Nếu như để ta đích thân vào bắt, kiếm trong tay ta sẽ không niệm tình tỷ muội nữa đâu...”

“Muội muội đừng giết ta! Ta ra ngoài! Ta ra ngoài!”

Bên trong đột nhiên truyền ra âm thanh hoảng sợ, Trác Uyển ôm chiếc hộp đặc chế, vội vàng chạy ra ngoài.

Ánh mắt lạnh lùng của Như Ý liếc qua nàng ta.

Nàng ta trốn một đêm, sớm đã bị dọa đến mức hồn phi phách tán, nàng ta biết nêu bị gia gia biết, chắc chắn sẽ tự tay giết chết ả!

Bây giờ bị người khác bắt, lại càng thêm sợ hãi.

Nàng ta nhìn biểu tình của Như Ý, kinh sợ bỏ chiếc hộp xuống đất, sau đó lùi lại mấy bước, sắc mặt sợ hãi nhìn Như Ý...

Như Ý giơ kiếm trong tay lên, ánh mắt lóe lên một tia sát khí: “Tỷ biết không? Tỷ thật sự rất may mắn!”

“Tỷ là tỷ tỷ ruột của ta.”

“Ta trước nay chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một người tỷ tỷ.”

“Nhưng mà...”

“Tỷ quả thật là tỷ tỷ của ta.”

“Trước đây tỷ ba lần bảy lượt hãm hại ta, lần này càng quá đáng hơn, trộm đi đệ nhị thần hạp!”

“Tỷ yên tâm, không cần sợ hãi.”

“Ta đã đồng ý không giết tỷ, thì sẽ không giết! Cũng sẽ không để người khác giết tỷ!”

“Nhưng... Từ nay về sau tỷ tốt nhất nên an phận thủ thường...”

“Ngoan ngoãn gả đi.”

“Nếu như tỷ có gây ra bất kỳ sai lầm nào nữa, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho tỷ nữa đâu!”

“Tỷ không nên thách thức giới hạn của ta!”

“Tình tỷ muội của chúng ta không có sâu đậm như thế đâu!”

“Cút!”

Sau khi nói xong, Như Ý lạnh lùng gằn giọng!

“Được. Được. Đa tạ muội muội!”

Trác Uyển sớm bị dọa cho gần chết, lúc này nào dám ở lại thêm nữa? Cuống luồng chạy đi.

Nàng ta vừa ra đến cửa đến đụng phải Tứ đại Mạc Khách, Tống Thanh La Tiểu Hổ, còn có đám người Trác Lỗi.

Bởi vì Như Ý không có nói với trưởng bối Trác gia Trác Uyển lấy trộm hộp thần thư hai đi, người của Trác gia nghe nói tìm thấy đồ rồi, cũng không qua đây, chỉ có đám người Trác Lỗi đi đến.

Trác Uyển lập tức bị La Tiểu Hổ túm lại.

Như Ý nói: “Để tỷ ấy đi! Tứ ca, phiền huynh hộ tống lục tỷ trở về, và nói với gia gia và mọi người, nói ta hy vọng họ đừng truy cứu lỗi sai của lục tỷ nữa, lục tỷ chỉ là nhất thời ham chơi...”

Trác Lỗi vốn là người gấp gáp nhiều nhất.

Trác Uyển, Trác Ninh và hắn là huynh muội ruột cùng cha cùng mẹ.

Người như Trác Uyển hắn luôn hiểu rõ, lòng dạ hẹp hòi, thậm chí nhìn không thuận mắt từ khi Như Ý vào phủ Trác Vương, vì đã cướp đi sủng ái của nàng ta.

Trác Lỗi đương nhiên hận nàng ta không chịu thua kém.

Nhưng Trác Lỗi càng hiểu rõ Như Ý là người như thế nào, lương thiện, chính trực, yên tĩnh... đây là thái độ của cô, đối với sự thương hại của người khác chỉ nở một nụ cười...

Nhưng hắn biết, chọc đến giới hạn của Như Ý, Như Ý tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Nghe Như Ý nói vậy, Trác Lỗi cuối cùng cũng thở phào được một hơi!

Trác Lỗi cái gì cũng không nói, chỉ cảm khích nhìn Như Ý, sau đó dẫn Trác Uyển rời khỏi Thanh Long Bang.

Tống Thanh nhặt chiếc hộp lên, đưa tới trước mặt Như Ý: “Sư phụ! Đây chính là chiếc hộp sắt cướp từ trong mật thất của Trần Bưu... Sư phụ, người có thể mở được chiếc hộp này không?”

Hoa Lâu Vân nói: “Chủ nhân! Về phòng rồi nói!”

Như Ý gật gật đầu.

Ngay lúc đó, cả nhóm đi đến phòng của Như Ý.

Lúc này không có ai chú ý đến cách bài trí của căn phòng, tất cả mọi ánh nhìn, tập trung toàn hộ trên đệ nhị thần hạp.

Tống Thanh và La Tiểu Hổ mặc dù không biết cái gì là đệ nhị thần hạp, nhưng thánh vật thần hạp của Vương triều Thiên Tống thì hắn biết.

Hai người họ khi nghe chiếc hộp này giống hệt thánh vật thần hạp trong cung, đều bị dọa một trận...

Hồng Chúc nhịn không được nói: “chủ nhân! Nơi này chỉ có người từng nhìn thấy thánh vật thần hạp chân chính, hơn nữa đã từng mở được... Người nói chiếc hộp sắt này có phải rất giống với thần hạp trong cung không?”

Như Ý để chiếc hộp lên bàn, sau đó quan sát cẩn thận...

Chiếc hộp sắt này, ngoại hình và quy cách hình như giống với chiếc hộp đặc chế của Như Ý!

Như Ý kìm nén kinh hãi trong lòng, tiếp tục quan sát tỉ mỉ...

Góc cạnh của chiếc hộp này được làm rất chắc chắn, có thuộc tính đặc biệt của hợp kim titan...

Do đó, để làm nổi bật các đặc tính của hợp kim titan, các sản phẩm dần dần được sản xuất thông qua hợp kim titan luyện hóa...

Đầu tiên, kết cấu của đệ nhị thần hạp chắc chắn là hợp kim titan, cái này không sai gì nữa đâu.

Đây là thời đại kỹ thuật luyện kim ngay cả hợp kim đều không gặp được, sao có thể có hợp kim thép?

Đây tuyệt đối là một chiếc hộp đặc chế!

Hơn nữa từ thế kỷ 21 trên trái đất!

Như Ý không nhìn thấy logo hoa tường vi ở góc phải chiếc hộp, đó không phải chiếc hộp đặc chế của cô...

Vậy thì thật kỳ lạ, chiếc hộp đặc chế này không tìm được ký hiệu logo để xác nhận danh tính chủ nhân của nó...

Như Ý lúc này, thường dùng nhất laser hoặc văn tự ở một số vị trí, đại biểu cho thân phận.

Nhưng chiếc hộp đặc chế này, vậy mà không có bất kỳ logo nào...

Đây rốt cuộc có phải chiếc hộp đặc chế thật không thế?

Xem ra, chỉ có nghiệm chứng một chút!

Ánh mắt Như Ý nghi hoặc, để bàn tay của bản thân lên trên đó!

“Hệ thống trí tuệ và nhận thức bắt đầu khởi động... Vui lòng nhập số liệu để dễ dàng đăng nhập.”

Bỗng nhiên...

Thần hạp “nói chuyện”!

Ngay lúc đó, hoa văn phi ưng ở góc dưới bên phải đột nhiên sáng lên...

Dưới tác dụng của ánh đèn LED màu vàng, hợp kim titan vẫn như cũ lưu chuyển, nổi lên, và hình thành hoa văn phi ưng kim sắc giương cánh có khích thước bằng bàn tay trẻ em...

“Hồi ức kim khí”

Như Ý rất kinh ngạc! Đây là hồi ức kim khí!

Đây chính là hồi ức kim khí trong truyền thuyết nha?

Cô nhớ khi cô ở cục đặc công từng nghe nói qua hồi ức kim khí... Hồi ức kim khí hình như là một sinh mệnh thể, chỉ cần có người thiếp lập trình tự và chỉ lệnh cho nó, nó mỗi lần nhận một chỉ lệnh giống nhau thì sẽ biến thành hình thái và hình trạng ổn định!”

Chiếc hộp đặc chế này, không có LOGO, mà bởi vì logo của nó là dùng hồi ức kim khí tạo thành.

Lúc này phải ẩn nhẫn.

Một khi bắt đầu theo trình tự tri thức, hồi ức kim khí sẽ bắt đầu khởi động.

Sắc mặt của Như Ý kinh biến!

Cô nhớ rõ chuyện ở công viên Trái đất vào năm 2011, hồi ức kim khí vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu bí mật của quốc gia, rất nhiều người dân và truyền thông hoàn toàn không biết có thứ đồ này tồn tại!”

Hồi ức kim khí thật sự có thể nghiên cứu thành công hay không?

Nhiều như vậy, chiếc hộp đặc chế này chắc thuộc về một đặc công trong tương lai?

Số hiệu...

Như Ý chỉ nhìn thấy phi ưng kim sắc đang bay lượn, lẩm bẩm nói: “Phi ưng? Lão ưng? Hùng ưng? Kim ưng... đúng! Là kim ưng! Chính là kim ưng! Một đặc công tương lai mang số hiệu kim ưng!”

“Tít tít!”

“Tít tít tít!”

Tứ đại Mạc Khách nghe xong, đệ nhị thần hạp phát ra âm thanh “tít tít”, rất lâu sau mới yên tĩnh trở lại...

Hơn nữa, ánh sáng kỳ lạ vừa rồi cũng dần ảm đạm đi.

Đó chỉ là kim sắc tiểu phi ưng, và cuối cùng cũng không thấy nữa.”

Tứ đại Mạc Khách và Tống Thanh đều rất kinh hãi!

Đây là thần chi thánh vật sao?

Quả nhiên thần kỳ vô cùng!

Sắc mặt của Như Ý ngưng trọng, qua một lúc lâu mới hỏi: “Tứ đại Mạc Khách, các ngươi có nghe nói qua, hoặc nhìn thấy cái gọi là kim ưng, hoặc có người có liên quan với kim ưng chưa?”

Hoa Lâu Vân cùng đám người đều chìm trong suy nghĩ, rồi lắc đầu.

Tống Thanh bỗng nhiên nói: “Sư phụ! Kim ưng... ta hình như nhớ ra!”

Như Ý nói: “Ngươi nhớ cái gì? Ngươi biết người được gọi là kim ưng sao?”

Cô biết, chỉ cần tìm thấy kim ưng!

Thì có thể trở về thế kỷ 21!

Tống Thanh nói: “Ta có chút ấn tượng, nhưng khônh quá chắc chắn! Có điều, kim ưng, kim ưng, nhớ lại xác thực có một chuyện như vậy!”

Như Ý nói: “Rốt cuộc có chuyện gì? Ngươi mau nói cho rõ đi!”

Tống Thanh nói: “Lúc nhỏ ta rất nghịch ngợm, thường đến chỗ đó đùa nghịch, có một lần con diều của ta rơi vào trong một viện... Ta vốn muốn đi gõ cửa, thế nhưng gõ rất lâu đều không có người mở cửa, ta lại tiếc con diều đó, vì thế liền lén lút trèo tường vào nhặt diều...”

Như Ý nói: “Ngươi nhìn thấy một người gọi là kim ưng sao?”

Tống Thanh lắc đầu: “Không! Trong đó không có ai cả! Hình như mấy trăm năm đều không có chủ nhân, cỏ dại mọc khắp nơi, trong viện toàn bộ đều là bàn ghế cũ nát... đúng rồi, còn có một ngôi mộ!”

“Mộ của ai?”

“Không biết. Lúc nhỏ ta một chữ cũng không biết, sao có thể biết đó là mộ của ai? Tóm lại, địa phương đó hình như đã bỏ hoang mấy trăm năm, cũ nát không chịu nổi, một người cũng không có!”

“Vậy kim ưng đâu?”

“Ta không biết ai gọi là kim ưng, nhưng, lúc ta nhặt diều, nhìn thấy căn phòng rách rát đó, liền hiếu kỳ đi vào xem, kết quả, ta thấy một bức tượng lão ưng cực lớn, hung dữ mà to lớn, thật sự là rất lớn, khi đó ta sợ quá, liền vội vã chạy đi.”

“Ngươi chắc chắn là kim ưng?”

“Năm đó ta sáu tuổi. Ký ức đã rất mơ hồ rồi. Rốt cuộc là lão ưng kim sắc? Hay là kim sắc đại bằng? Hoặc là lão hổ lục sắc?”

“Cẩn thận nhớ lại.”

“Ta thật sự nhớ không rõ! Ta hoàn toàn không dám chắc chắn, nhưng vừa rồi nhìn thấy phi ưng kim sắc, trong đầu ta phản ứng đầu tiên là nhớ đến năm đó ở trong viện rách nát nhìn thấy bức tượng....”

“Ký ức sẽ bị lãng quên! Nhưng tiềm thức trong não bộ nhất định sẽ không sai! Ngươi nhìn thấy chắc hắn chính là một kim ưng! Tống Thanh, ngươi còn nhớ chỗ đó ở nơi nào không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi