CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Quỷ Cốc Tiên gầy gò, ốm yếu, tóc bạc da mồi, vóc người thấp bé, còm nhom trông giống như một cái xác khô ngàn năm.

"Đệ tử không dám!"

"Ngươi không dám? Vậy thì tại sao ngươi lại làm sai kế hoạch lúc đầu? Không giết sạch đám người của phủ Trác Vương? Hơn nữa ba lần bốn lượt ngăn cản Ngân Sương giết Trác Như Ý?"

"Sư phụ! Ông đã đồng ý với đệ tử sẽ giữ lại giọt máu của đệ tử, để bào thai trong bụng sau này có thể kế thừa giang sơn đế vị một cách thuận lợi! Nếu giết Trác Như Ý, thì đứa bé cũng không thể giữ lại!" Bạo Quân cãi lý!

"Vô liêm sỉ! Vi sư chỉ đồng ý buông tha cho Trác Như Ý nếu cô ta không gây trở ngại cho kế hoạch của chúng ta và để cho cô ta thuận lợi sinh ra đứa bé! Thế nhưng hết lần này tới lần khác cô ta đều nhiều chuyện, thọc gậy bánh xe vào kế hoạch của chúng ta! Ngươi cho rằng ta còn có thể bỏ qua cho cô ta sao?"

Quỷ Cốc Tiên cất giọng lạnh lùng như gió lạnh nơi núi tuyết, nghe thì trầm tĩnh nhưng lại phảng phất cảm giác lạnh thấu xương.

Bạo Quân nói: "Sư phụ! Xin bớt giận! Phủ Trác Vương dù sao cũng là con cháu của đại sư huynh Trác Thiên Hành, hơn nữa Trác Như Ý cũng là truyền nhân của Trác Thiên Hành, so ra cũng có quan hệ sâu xa với sư phụ, hơn nữa cốt nhục trong bụng Trác Như Ý còn là giọt máu của trẫm, mong sư phụ nể tình đứa trẻ là người nối dõi duy nhất của Trác gia cũng là cốt nhục duy nhất của trẫm, buông tha cho đứa trẻ, để nó được sinh ra trên cõi đời này, tương lai sẽ chưởng quản giang sơn đế vị!"

Quỷ Cốc Tiên nói: "Giang sơn đế vị của ngươi, ta chẳng dư hơi mà để ý đến làm gì! Tóm lại, nếu như ngươi vi phạm mệnh lệnh làm trễ nải chuyện lớn thì ngôi vị hoàng đế này ngươi không cần ngồi nữa!”

Bạo Quân nói: "Sư phụ yên tâm! Đệ tử nhất định sẽ không làm lỡ chuyện lớn của sư phụ! Đệ tử cam đoan, chỉ một tháng sau, sư phụ nhất định có thể vừa ý..."

Quỷ Cốc Tiên bỗng nhiên cả giận nói: "Ngươi tìm được Hắc Long chưa?"

Bạo Quân đáp: "Chưa ạ."

Quỷ Cốc Tiên nói: "Thôi bỏ đi! Chuyện này để Ngân Sương đi làm! Phần ngươi phải xử lý ổn thỏa chuyện triều đình và hậu cung, nếu sau một tháng nữa mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm trễ chuyện lớn thì ngươi biết hậu quả thế nào rồi đấy!”

Bạo Quân không kiêu ngạo không siểm nịnh gật đầu: "Đệ tử nhất định sẽ không làm lỡ chuyện lớn của sư phụ!"

"Ừ."

Quỷ Cốc Tiên hình như cũng không có ý định nghiêm phạt Bạo Quân, ông ta tỏ ra khoan dung khẽ gật đầu.

Bạo Quân ngần ngừ hỏi: "Sư phụ! Trác Như Ý..."

Quỷ Cốc Tiên nói: "Nếu cô ta đã mang thai con của ngươi thì đứa bé này tương lai sẽ là vua của một nước, tha cho cô ta vậy!"

Bạo Quân nói: "Đa tạ sư phụ!"

Quỷ Cốc Tiên hơi nghiêng người, ánh mắt đang híp đột nhiên mở lớn ra: "Ngươi trở về đi! Một tháng nữa, tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc tốt đẹp! Chỉ một tháng nữa thôi... Đã đợi được ba trăm năm! Tròn ba trăm năm rồi!"

Giọng nói lạnh lùng của ông ta rốt cục cũng toát lên chút hưng phấn chờ mong...

Bạo Quân vô cùng kinh ngạc!

Trong suốt hai mươi năm quen biết người sư phụ này, đây là lần đầu tiên hắn thấy tâm trạng của sư phụ dao động như vậy.

Hắn cho rằng sư phụ vì muốn giữ được mấy trăm năm trường thọ không chết, thì điều quan trọng nhất chính là vĩnh viễn không được để tâm trạng xúc động, không được có bất kỳ dao động nào về cảm xúc, luôn giữ sự lạnh lùng, đóng băng con tim và cơ thể thì mới đạt tới cảnh giới trường sinh bất tử…

Vì vậy mà hắn luôn cho rằng sư phụ là người vô tình...

Nhưng chí ít cũng có cảm xúc mong chờ!

Bạo Quân đang định rời đi thì đột nhiên ngó thấy trên thắt lưng của Quỷ Cốc Tiên có một miếng kim bài phi ưng.

"Sư phụ..."

Hắn nhìn chằm chằm vào tấm kim bài phi ưng.

Quỷ Cốc Tiên hơi ngẩn ra rồi nói: "Không ngờ ngươi đã thấy rồi!"

Bạo Quân hỏi: "Sư phụ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Phản ứng của sư phụ rất kỳ lạ, hình như kim bài phi ưng này cất giấu rất nhiều chuyện cổ xưa...

Quỷ Cốc Tiên nói rằng: "Ngươi biết sư phụ đã thu nhận bao nhiêu đồ đệ tất cả không?"

Bạo Quân nói: "Chính là Trác Thiên Hành và đệ tử!"

Quỷ Cốc Tiên đạo: "Sai! Nếu tính luôn Ngân Sương mà nói thì tổng cộng là bốn người!"

"Sao cơ?"

"Bốn người?"

"Chuyện này... Làm sao có thể chứ?"

"Sư phụ!"

"Rốt cuộc là đã có chuyện gì?"

Bạo Quân thoáng kinh ngạc.

Hắn chỉ biết có một sư huynh, chính là Trác Thiên Hành của 130 năm trước nhưng chưa từng biết đến vị sư huynh sư tỷ nào khác…

Quỷ Cốc Tiên đưa mắt nhìn xa xăm như nhớ lại chuyện cũ đã từng xảy ra rất lâu trước kia rồi nói: "Thật ra, năm đó cùng với Trác Thiên Hành bái nhập môn hạ, còn có một đệ tử khác! Ngươi còn có một vị sư huynh nữa!"

Bạo Quân hỏi: "Sư phụ! Vì sao suốt mấy năm qua con chưa từng nghe chuyện về nhị sư huynh?"

Quỷ Cốc Tiên trả lời: "Nhị sư huynh ngươi chỉ nhập môn muộn hơn Trác Thiên Hành có hai năm. Thiên phú luyện võ thua xa Trác Thiên Hành, khi Trác Thiên Hành được mười mấy tuổi thì đã trở thành kiếm khách nổi danh nhất thời đó, hô mưa gọi gió, uy phong ngời ngời!"

Bạo Quân nói: "Việc này, trẫm cũng biết! Trác Thiên Hành chính là con trai trưởng của Trác Vương, rất được coi trọng, nên được phủ Trác Vương xem là nhân tài để bồi dưỡng. Sau khi được sư phụ truyền thụ võ nghệ tuyệt thế, võ công của huynh ấy càng đột nhiên tăng mạnh, một kiếm dẹp yên chiến loạn thiên hạ, công huân khiến muôn đời sau vẫn còn nể sợ, không phai!"

Quỷ Cốc Tiên âm thầm gật đầu: "Đúng vậy! Trác Thiên Hành đích thực là một thiên tài! Không, phải nói là thiên tài trong thiên tài!"

Bạo Quân nhận ra sự nuối tiếc những ngày xưa cũ, đồng thời hình như còn thoáng có nhớ nhung và yêu quý, điều này khiến hắn cảm thấy hết sức kỳ quái.

Chuyện đã qua hơn trăm năm nên dù có nhớ lại thì cũng rất mơ hồ.

Huống hồ tình cảm của sư phụ đối với Trác Thiên Hành vẫn còn có chút kỳ lạ?

Trước đây sư phụ rất ít đề cập đến những chuyện có liên quan đến Trác Thiên Hành!

Trong lòng Bạo Quân cảm thấy rất khó hiểu.

Thế nhưng hắn cũng không hỏi.

Hắn biết nếu sư phụ muốn nói thì sẽ nói ra hết tất cả mọi chuyện, ra sức giải hết những hiềm nghi trong lòng hắn.

Quả nhiên...

Quỷ Cốc Tiên bắt đầu trầm giọng kể lại chuyện năm xưa…

"Khi Trác Thiên Hành còn là một thiếu niên thì đã triển lộ ra thiên phú hơn người cùng một tấm lòng bao dung, lúc đó sư phụ đã biết thiếu niên này tương lai nhất định sẽ làm nên cơ nghiệp danh chấn thiên hạ, thành tựu muôn đời! Rốt cuộc nó đã không khiến sư phụ thất vọng. Có điều... Nhị sư huynh của ngươi... Hai năm sau khi Trác Thiên Hành nhập môn, ta lại thu nhận một đồ đệ. Tên của hắn là Kim Ưng, lớn hơn Trác Thiên Hành vài tuổi, thông minh hơn người lại rất có tâm kế, và cũng là một thiên tài luyện võ. Chẳng qua dưới ánh hào quang của Trác Thiên Hành hắn lại trở nên nhỏ bé không đáng kể, cho dù hắn nỗ lực cỡ nào đi chăng nữa cũng không có cách nào vượt qua được Trác Thiên Hành! Sự phẫn nộ và ý hận tích lũy lớn dần trong lòng hắn... Sự hâm mộ và nỗ lực phấn đấu ban đầu về sau đã biến thành sự ghen tỵ và hãm hại, nhưng cho dù hắn đố kỵ Trác Thiên Hành thế nào đi nữa thì Trác Thiên Hành cũng không thèm để ý, lòng dạ của nó hướng về thiên hạ, chí khí hướng về muôn dân, luyện võ là để thay đổi sự bất công và loạn lạc của thế giới, nó muốn tất cả bách tích đều có được cuộc sống yên ổn, no ấm...”

Quỷ Cốc Tiên nói một hơi không ngừng, chuyện cũ hơn trăm năm trước như hiện ra trước mắt.

Bạo Quân cảm thán: "Trác Thiên Hành chính là một thiên tài và là một anh hùng chân chính! Chỉ tiếc không còn thiên tài tuyệt thế vì nước vì dân, công chính vô tư như vậy nữa!"

Quỷ Cốc Tiên đạo: "Lúc đó, Trác Thiên Hành đã công thành danh toại, tuổi trẻ đắc chí. Nhị sư huynh ngươi, Kim Ưng âm thầm đố kị trong lòng. Nếu như lòng dạ hắn rộng rãi một chút thì cũng có thể công thành danh toại giống vậy, có điều lòng dạ hắn quá nhỏ nhen, hoàn toàn không bao dung với người ta lại càng không cam lòng đứng thứ hai.”

Bạo Quân hỏi: "Huynh ấy tên là Kim Ưng?"

Quỷ Cốc Tiên gật đầu, sờ sờ kim bài bên hông, nói: "Tấm kim bài phi ưng này chính là ký hiệu nhận biết của hắn!"

Bạo Quân hỏi: "Về sau đã xảy ra chuyện gì? Tại sao sư phụ chưa từng nhắc đến nhị sư huynh?"

Quỷ Cốc Tiên dừng một chút, bầu không khí hơi ngưng đọng.

Một lát sau, Quỷ Cốc Tiên mới chậm rãi thầm thì: "Ngươi có biết Trác Thiên Hành chết như thế nào không?"

Bạo Quân kinh ngạc hỏi: "Trác Thiên Hành tuổi trẻ tài cao, được xưng là Đại nguyên soái dẫn binh mã chinh phạt nghịch tặc, bình định chiến loạn, chỉ vài năm ngắn ngủi đã lập được không ít thành tựu to lớn nhưng kết quả lại mất sớm khi còn đương tuổi tráng niên, còn nguyên nhân cái chết thì luôn là bí ẩn! Chẳng lẽ... Có liên quan đến nhị sư huynh?"

Quỷ Cốc Tiên gật gật đầu nói: "Là ta đã tự tay giết chết Trác Thiên Hành! Ngươi... Hẳn đã từng thấy ngôi mộ hoang nằm trơ trọi trong sân chứ?"

Bạo Quân gật đầu: "Chỉ có một tấm gỗ mục cắm trên ngôi mộ, đề ‘Mộ của Trác Thiên Hành’. "

Đệ tử luôn cảm thấy hiếu kỳ, nhưng cũng không hỏi nhiều. Sư phụ, chuyện năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại là sư phụ tự tay giết chết đại sư huynh?"

Quỷ Cốc Tiên nói: "Ngươi có từng nghe nói đến ‘Vĩnh Sinh Quyết’?"

Bạo Quân gật đầu: "Năm đó sư phụ đã từng hỏi đệ tử muốn tu luyện võ công gì? Đệ tử liền hỏi sư phụ, võ công gì có thể vô địch khắp thiên hạ! Sư phụ nói Lê Hoa Thần Kiếm, Thiên Ma Tà Khí hay Vĩnh Sinh Quyết đều đủ để vô địch khắp thiên hạ!"

"Sau đó thì sao?"

"Về sau đệ tử lại hỏi sư phụ, loại võ công nào có thể luyện thành nhanh nhất?"

"Sư phụ nói Thiên Ma Tà Khí dễ nhất, học rất nhanh, thế nhưng lại khiến thân thể bị tổn thương nghiêm trọng nhất, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng! Lê Hoa Thần Kiếm tinh diệu không gì sánh bằng, nhưng không một ai có thể luyện thành! Còn Vĩnh Sinh Quyết... Cũng là một loại thần công trường sinh bất tử, sau khi tu luyện có thể sống mãi không chết như sư phụ, nhưng Vĩnh Sinh quyết lại không có tác dụng lớn về mặt võ lực, hơn nữa cũng cần thời gian rất dài mới luyện thành, chậm thì một trăm năm, lâu thì sợ là bốn, năm trăm cũng khó có thể luyện thành! Người bình thường nhiều nhất chỉ sống được một trăm năm, nên loại võ thuật mà lúc còn sống không thể luyện thành ấy, ngàn vạn lần đệ tử không muốn học. Cuối cùng đệ tử đã chọn tu luyện ma công!"

Những chuyện của quá khứ giờ đây lại hiện rõ rành rành.

Bạo Quân vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên người sự phụ đã thay đổi vận mệnh của hắn này.

Nếu như hắn không gặp được Quỷ Cốc Tiên thì cả đời này hắn sẽ chỉ làm một hoàng đế bù nhìn tầm thường, bị quản chế bởi ba gia tộc lớn, và sống một cuộc đời không ra gì như phụ vương của hắn...

Chính vì gặp được Quỷ Cốc Tiên, nên hắn mới có năng lực tu luyện võ học tuyệt thế, đạt được bá nghiệp đế vương chân chính!

Cho nên, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ân tình của sư phụ.

Quỷ Cốc Tiên gật đầu, nói: "Ngươi nhớ tốt lắm! Thật ra ngươi là một người rất có thiên phú. Tuyệt đối không hề thua kém Trác Thiên Hành và Kim Ưng năm xưa! Năm xưa... Trác Thiên Hành công thành danh toại, càn quét thiên hạ trở về. Hắn nói hắn đã dàn xếp xong chuyện của phủ Trác Vương, buông bỏ việc công. Muốn an tâm phụng dưỡng vi sư, chuyên tâm võ học."

Bạo Quân nói: "Chuyện công danh có thể cầm lên được cũng có thể bỏ xuống được, Trác Thiên Hành quả nhiên là một người phi phàm."

Quỷ Cốc Tiên nói: "Lúc đó vi sư cũng cảm thấy Trác Thiên Hành tuy còn trẻ tuổi, nhưng lại chững chạc, rộng lượng, xem danh lợi nhẹ như mây, tương lai thành tựu nhất định sẽ vượt xa vi sư.

Vì vậy vi sư yêu mến và dạy võ nghệ. Hai sư huynh đệ bọn hắn, ngày đêm tập võ, bề ngoài thì bình tĩnh không hề hấn gì. Thế nhưng bỗng nhiên có một ngày, ta vô tình phát hiện hắn đang tu luyện võ công Vĩnh Sinh Quyết."

"Vĩnh Sinh Quyết?"

Bạo Quân lại nghe thấy cái tên đó một lần nữa.

Hắn liền hiểu toàn bộ câu chuyện chắc chắn có liên quan đến Vĩnh Sinh Quyết.

Quỷ Cốc Tiên nói: "Năm đó ngay cả sư phụ cũng chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được Vĩnh Sinh Quyết cho nên luôn liệt Vĩnh Sinh Quyết vào hàng võ học cấm kỵ và cũng không có dạy cho Trác Thiên Hành và Kim Ưng. Thế nhưng Trác Thiên Hành lại trộm bí tịch Vĩnh Sinh Quyết lén lút luyện tập, khi đó trong cơn nóng giận vi sư đã cắt đứt kinh mạch toàn thân của hắn, phế đi võ công của hắn... Hắn không giải thích một lời đã tự sát tại chỗ để tạ tội, có lẽ không chịu nổi sự nhục nhã chăng.”

Bạo Quân nói: "Một đại anh hùng xem nhẹ lợi danh như Trác Thiên Hành tại sao lại trộm bí tịch chứ?"

Quỷ Cốc Tiên nói: "Năm đó vì nóng giận nên vi sư cũng không nghĩ đến điểm này. Sau khi Trác Thiên Hành chết, ta mới phát hiện thì ra hết thảy đều do Kim Ưng giở trò sau lưng. Chính hắn trộm bí tịch, sau đó lại nói cho Trác Thiên Hành, Trác Thiên Hành cũng không biết thứ mà Kim Ưng dạy cho hắn là võ học bị cấm Vĩnh Sinh Quyết, cho nên mới âm thầm luyện tập."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi