CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

"Nô tài? Trong lòng Trẫm ngươi không phải nô tài mà là một Đại tướng quân trung thành tuyệt đối."

"Đa tạ Hoàng Thượng, được Hoàng thượng tán thưởng và đề bạt, đời này Hà Thiên Chiếu đều ghi nhớ trong lòng. Vi thần cả gan hỏi một câu, đêm khuya Hoàng Thượng đến thăm hàn xá, không biết rốt cuộc vì chuyện gì?"

"Ngươi quả nhiên thông minh."

Ánh mắt bạo quân tỏ vẻ tán thưởng.

Sau đó móc từ trong ngực ra một quyển thánh chỉ...

Nhìn thấy thánh chỉ vàng rực, Hà Thiên Chiếu nhanh chóng quỳ xuống.

Bạo quân nói: "Đứng lên đi! Trẫm cũng không phải tới hạ chỉ, mà là đến đưa thánh chỉ."

Hà Thiên Chiếu rất tò mò nhìn Hoàng đế trẻ tuổi mà thâm trầm, tài năng mưu lược, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Hôm nay hình như Hoàng Thượng không giống bình thường lắm.

Bạo quân có vẻ đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nói: "Hà Thiên Chiếu, Trẫm có thể tin tưởng ngươi không?"

Hà Thiên Chiếu rất nghiêm túc trả lời: "Hoàng Thượng cứ việc phân phó, vi thần nhất định muôn chết không từ. Dù Hoàng Thượng muốn vi thần chết, vi thần cũng tuyệt đối sẽ không hề nhíu mày."

Bạo quân nói: "Trẫm không cần ngươi chết, có điều là một việc có lẽ còn khó hơn chết."

Hà Thiên Chiếu tò mò hỏi: "Hoàng Thượng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bạo quân đột nhiên quát: "Hà Thiên Chiếu nghe chỉ!"

"Vi thần cung nghênh thánh chỉ Hoàng Thượng!" Hà Thiên Chiếu nằm rạp trên mặt đất, quỳ nghênh thánh chỉ.

Bạo quân sang sảng nói: "Hà Thiên Chiếu! Ngươi kiêm binh mã đại nguyên soái và Tổng đốc Kinh kỳ, nắm giữ trọng binh triều đình, còn chịu trách nhiệm bảo vệ Kinh kỳ, trách nhiệm trọng đại. Nếu như Trẫm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ngươi hãy mở đạo thánh chỉ bí mật này ra. Tất cả an bài của Trẫm đều được viết trong thánh chỉ."

"Vi thần tuân chỉ!"

Hà Thiên Chiếu kịp phản ứng, trong lòng thầm nghĩ: "Sao cứ như là di chiếu Hoàng đế viết cho đại thần trước khi sắp băng hà vậy? Nhưng Hoàng Thượng mới hơn hai mươi tuổi mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Hà Thiên Chiếu!"

"Có vi thần."

"Ngươi đứng lên rồi nói, trước tiên hãy tiếp lấy thánh chỉ đã." Bạo quân giao thánh chỉ vào tay Hà Thiên Chiếu.

"Vâng! Hoàng Thượng!"

Hà Thiên Chiếu đứng lên, tiếp nhận thánh chỉ, trong tay cảm giác trĩu nặng, như đang cầm toàn bộ sức nặng của giang sơn.

Bạo quân bỗng nhiên nói: "Hà Thiên Chiếu! Tiếp theo, lời Trẫm sắp nói với ngươi chính là cơ mật cao nhất. Ngươi phải bảo đảm, tuyệt đối không được tiết lộ cho bất cứ người nào biết, bao gồm cả người nhà thân nhất của ngươi."

Hà Thiên Chiếu gật đầu: "Hoàng Thượng cứ yên tâm, vi thần đã hiểu."

Bạo quân nói: "Trẫm... cho ngươi thời gian một năm. Nhất định phải lôi kéo được thế lực gia tộc Đường Bắc, dù gia tộc Đường Bắc đã bị hủy diệt, nhưng côn trùng trăm chân chết còn giãy giụa, thế lực gia tộc Đường Bắc nhất định không thể khinh thường. Sau này, trách nhiệm giao cho ngươi."

"Hoàng Thượng... muốn vi thần kìm hãm sự chấn hưng của gia tộc Đường Bắc?"

"Kìm chế, lôi kéo, ngăn cản... Tóm lại mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, gia tộc Đường Bắc chỉ có thể trở thành trợ lực mà không phải uy hiếp đối với triều đình."

"Vi thần đã rõ! Vi thần nhất định sẽ dốc hết sức xử lý tốt chuyện này!"

"Rất tốt! Trẫm còn muốn nói với ngươi một việc..."

"Hoàng Thượng mời nói."

"Dù ngươi là tướng tài, nhưng lại không có quyết đoán thiên quân vạn mã, cũng không có tài năng mưu lược quân sự, nên trước hết hãy để người khác làm binh mã đại nguyên soái thay ngươi một thời gian, ngươi chỉ làm trên danh nghĩa mà thôi. Ngươi hãy xử lý ổn thỏa việc của nha môn Tổng đốc Kinh kỳ là được."

"Ý của Hoàng thượng...?"

"Trẫm đã nói rất rõ ràng. Thời cơ đến, tất nhiên sẽ có người tới tiếp quản ấn soái binh mã đại nguyên soái của ngươi."

"Hoàng Thượng muốn vi thần thay người tạm giữ chức vị Nguyên soái, rốt cuộc người này là ai?"

"Cái này ngươi không nên hỏi nhiều. Hãy nhớ lời đêm nay Trẫm đã nói với ngươi, hãy giữ gìn mật chỉ cho tốt. Ngày Trẫm chết, ngươi mới có thể mở mật chỉ ra. Biết chưa?"

"Vi thần rõ!"

"Thác Bạt Vân tham kiến Hoàng Thượng!"

Thác Bạt Vân vừa đi đến cửa, không ngờ giữa bầu không khí nghiêm túc, đã thấy bạo quân vẻ mặt thâm trầm ngồi nghiêm chỉnh trên công đường.

"Đứng lên đi."

Bạo quân hơi ngước mắt.

Thác Bạt Vân đưa mắt ra hiệu cho người nhà và người hầu đều lui xuống trước, toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại quân thần hai người họ.

Bạo quân bỗng nhiên nói: "Anh họ thật có phúc, hôm qua lại thêm một thế tử, đây đã là con trai thứ hai rồi nhỉ?"

Thác Bạt Vân nói: "Con trai thứ ba, con trai thứ hai đã được Ngũ phu nhân sinh từ bốn tháng trước rồi."

Bạo quân hỏi: "Đứa trẻ đã được đặt tên chưa?"

Thác Bạt Vân nói: "Nó chưa được đặt tên, Hoàng Thượng hạ cố đến chơi chính là phúc khí của vi thần, vi thần khẩn cầu Hoàng Thượng ban tên cho con của thần."

Bạo quân nghĩ một chút, nói: "Vậy gọi là Thác Bạt Trung đi! Hoàng tộc Thác Bạt của chúng ta, toàn bộ đều là người trung dũng, anh họ còn giữ chức vị quan trọng, bảo vệ cấm cung, trung dũng nhân nghĩa, chính là đại thần điển hình của triều đình. Ban tên có một chữ trung, tất nhiên là danh xứng với thực."

Thác Bạt Vân nói: "Đa tạ Hoàng Thượng ban thưởng! Vi thần nhất định sẽ như lời Hoàng Thượng, trung dũng đền đáp ân điển của Hoàng Thượng."

Bạo quân chợt mỉm cười thân thiện: "Anh họ không cần đa lễ! Thật ra, chúng ta đều là người một nhà, nên khi không phải trên đại điện triều đình thì không cần đa lễ."

Thác Bạt Vân nói: "Vi thần không dám!"

Bạo quân nói: "Anh họ thật có phúc lớn, tuổi cũng ngang Trẫm nhưng đã là phụ thân của ba đứa trẻ rồi."

Thác Bạt Vân nói: "Hoàng Thượng một ngày trăm công nghìn việc, quan tâm quốc sự, chính là phúc của dân chúng trong thiên hạ. Nhưng Hoàng Thượng cũng phải bảo trọng thân thể của mình, sớm sinh mấy hoàng tử, mới có thể kế tục giang sơn."

Bạo quân bỗng nhiên thở dài, nói: "Chà! Thái hậu quản lý hậu cung... làm hậu cung rối loạn. Trẫm lại không có phúc khí như anh họ, đến bây giờ vẫn chưa sinh được một hoàng tử nào. Nếu Trẫm gặp chuyện gì bất trắc, lúc đó may mà còn có anh họ có thể kế thừa giang sơn."

Sắc mặt Thác Bạt Vân đột nhiên biến đổi lớn, bịch một tiếng, quỳ xuống: "Vi thần nghìn lần không dám! Xin Hoàng Thượng đừng lấy vi thần ra đùa."

Bạo quân nghiêm túc nói: "Anh họ hãy đứng lên đi. Trẫm chỉ nói lời thật lòng."

Thác Bạt Vân nói: "Hoàng Thượng tuổi trẻ cường tráng, võ công cái thế, sao có thể xảy ra bất trắc gì chứ?"

Bạo quân nói: "Loại chuyện này không ai nói chắc chắn được, có thể sống lâu trăm tuổi tất nhiên là tốt, nhưng mà ngộ nhỡ thì sao? Nếu quả thật có gì bất trắc thì tương lai giang sơn này như thế nào mới tốt?"

Thác Bạt Vân nói: "Dù Hoàng Thượng thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc, thì trong bụng Trác vương phi đã có cốt nhục của hoàng thượng rồi. Hơn nửa năm nữa là tiểu Hoàng tử sẽ ra đời, đến lúc đó thì có thể kế thừa hoàng vị."

Bạo quân có chút sầu lo nói: "Chà! Một đứa trẻ hơi sữa làm hoàng đế, ai trong thiên hạ sẽ thần phục? Đến lúc đó còn lại mẹ con hai người Trác vương phi, lẻ loi hiu quạnh, chẳng phải sẽ bị người ta bắt nạt sao?"

"Thì ra..."

"Tối nay, Hoàng Thượng đến thăm dò lòng trung thành của ta?"

"Ban tên cho con trai ta là Thác Bạt Trung."

"May mà trong lòng ta không hề có dã tâm, bằng không vừa rồi chỉ cần hơi phóng túng hoặc là thất lễ, e là cũng khó giữ được tính mạng."

Rốt cuộc Thác Bạt Vân đã hiểu tại sao đột nhiên đêm khuya bạo quân lại đến thăm.

"Hoàng Thượng hồng phúc ngang trời, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi. Tương lai, nếu ngộ nhỡ Hoàng Thượng băng hà, trách nhiệm đầu tiên của Thác Bạt Vân là phụ tá tiểu Hoàng tử, nếu ai dám bắt nạt tiểu Hoàng tử, Thác Bạt Vân ta nhất định liều mạng với hắn."

Bạo quân vẻ mặt kích động nói: "Anh họ, vẫn là anh họ trung thành với Trẫm nhất. Trẫm luôn nói, thời điểm then chốt vẫn là người một nhà đáng tin cậy. Anh họ chính là tướng tài trung dũng nhất trong Hoàng tộc Thác Bạt chúng ta, tương lai nhất định có thể tỏa sáng. Hôm nay Trẫm hết sức vui mừng, anh họ, Trẫm muốn phong cho con trai vừa ra đời của khanh là Trung Dũng Hầu."

"Hoàng Thượng! Điều này tuyệt đối không thể!"

Thác Bạt Vân sợ hãi.

Vương triều Thiên Tống có một quy tắc bất thành văn.

Chỉ có con trai trưởng mới có thể kế thừa tất cả tước vị và của cải.

Ví dụ như bây giờ Thác Bạt Vân là vương gia, tương lai, chỉ có con trai trưởng của hắn mới có thể kế thừa tước vị vương gia này, con trai khác đều chỉ có thể làm một thế tử hữu danh vô thực mà thôi.

Bạo quân còn muốn tứ phong Hầu gia cho con trai vẫn còn quấn tã của hắn?

Điều này thật sự là ban ân lớn lao.

Nhưng Thác Bạt Vân tuyệt đối không dám tiếp nhận.

Vẻ mặt Bạo quân nghiêm lại: "Anh họ, ngươi không cần từ chối. Trẫm đã quyết định, anh họ trung thành tuyệt đối với Trẫm, với triều đình, đây là điều anh họ nên nhận được. Sau này, giang sơn xã tắc còn phải dựa vào anh họ phù trợ đấy, nhất là... tiểu Hoàng tử."

"Vi thần muôn chết không chối từ! Hoàng Thượng cứ yên tâm!"

"Có câu nói này của anh họ, thì Trẫm yên tâm rồi."

Ánh mắt Bạo quân có vẻ lạnh lùng kỳ lạ.

Người hắn yên tâm nhất chính là Thác Bạt Vân.

Từ nhỏ Thác Bạt Vân và hắn đã cùng nhau lớn lên, tình cảm rất tốt.

Hơn nữa hắn hiểu rất rõ Thác Bạt Vân, người này trung dũng chính trực, tuyệt đối không hề có dã tâm làm loạn.

Quan trọng nhất là...

Hắn là người trong hoàng tộc.

Người trong hoàng tộc mấy trăm năm qua đều bị người khác xem thường, thêm nữa còn bị người của ba gia tộc lớn giẫm dưới chân, không ngẩng đầu lên làm người được.

Dường như trong lòng người trong hoàng tộc đều uất ức, đều chôn giấu hạt giống phẫn nộ và báo thù.

Nên, bạo quân muốn đối phó ba gia tộc lớn, muốn chấn hưng uy nghiêm Hoàng tộc...

Hành động này chắc chắn được tất cả Hoàng tộc ủng hộ.

Mà trong hoàng tộc, tất nhiên người trẻ tuổi có triển vọng nhất là Thác Bạt Vân.

Bạo quân biết chỉ cần có Thác Bạt Vân cùng toàn bộ Hoàng tộc ủng hộ thì sau khi tiểu Hoàng tử kế thừa giang sơn sẽ không bị người khác bắt nạt.

Rời khỏi phủ Vương gia của Thác Bạt Vân, bạo quân đi thẳng đến thiên lao.

Hoàng đế tự mình giá lâm.

Một đám ngục tốt và bảo vệ của thiên lao, tất nhiên vô cùng kinh sợ.

Bạo quân hạ lệnh, lập tức phong tỏa thiên lao, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào thiên lao.

Đám ngục tốt và bảo vệ, lập tức canh giữ nghiêm ngặt...

Mộ Dung Tinh Thần đi theo sau bạo quân từ xa, thấy hắn rời khỏi phủ Vương gia lập tức đi tới thiên lao...

Trong lòng hắn cảm thấy rất kỳ lạ.

Đường đường một Hoàng đế, sao lại chạy đến thiên lao?

Từ quán đậu phụ kỳ lạ...

Đến phủ tổng đốc.

Sau đó đi phủ Vương gia,

Bây giờ lại tới thiên lao...

Rốt cuộc thằng nhóc này đang làm cái gì?

Hắn đường đường một Hoàng đế, sao lại thần thần bí bí như kẻ trộm thế?

Thiên lao đã hoàn toàn phong tỏa, bất kỳ ai cũng không được phép ra vào, Mộ Dung Tinh Thần muốn trà trộn vào thiên lao cũng không có cách nào.

Chỉ có thể tiếp tục chờ.

Nhưng hắn biết, đêm nay, hắn nhất định sẽ có thu hoạch.

Hắn biết.

Chắc chắn bạo quân đang che giấu một bí mật trọng đại.

Sói.

Là loại động vật hung hãn nhất.

Trong thiên lao mỗi người đều mặc áo tù màu trắng, ánh mắt cả đám đều như sói dữ, tràn ngập sát khí lạnh thấu xương.

Mấy trăm nhân khẩu phủ Trác vương đều bị giam trong thiên lao, không bị xét xử, cũng không có kỳ hạn, thậm chí ngay cả điều tra và bức thoái vị đều không có...

Từ sau khi họ bị giam vào thiên lao, dường như không ai nhớ tới họ nữa.

Họ giống như bị toàn bộ thế giới quên lãng.

Hoàng đế có vẻ cũng không vội muốn họ chết, càng không phán họ tội chết, ngay cả bức cung cũng bớt đi...

Lửa giận không tên phát ra từ trong ánh mắt mỗi người nhà họ Trác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi